Chỉ cần một nụ cười là đủ
2014-03-31 16:00
Tác giả:
Truyện Online - Đôi khi, con người ta không cần người kia phải hứa hẹn điều gì với mình, vì tình yêu là sự hy sinh. Không phải cho đi bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu, dùng tất cả tình cảm của mình để quan tâm một người nhưng chỉ cần nhận lại một nụ cười, một câu nói, như vậy là đủ.
Vào học được một tháng, trường tôi tổ chức hội thể thao để chọn ra đội thắng cuộc đại diện cho trường tham gia hội thể thao do tỉnh tổ chức trong tất cả các môn thể thao, bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông...môn nào cũng có. Hôm ấy, tôi háo hức cùng các bạn đi cổ vũ cho đội bóng chuyền nam lớp mình, vì đó là trận chung kết, chỉ cần đánh bại các anh lớp 12 thì lớp tôi sẽ dành chiến thắng chung cuộc. Lâu nay tôi không để ý đến thể thao nên không ngờ thể thao lại hấp dẫn như vậy, hay chỉ có mỗi môn bóng chuyền nhỉ?
Sau gần hai tiếng thi đấu, lớp tôi hòa 2 - 2, vậy nên sẽ có một trận quyết định để chọn ra đội thắng cuộc, đặc biệt là, trận đấu này chỉ cần đội nào ghi được 15 điểm trước là đội chiến thắng chứ không cần 25 điểm như bốn trận trước. Không khí trong nhà thi đấu vô cùng căng thẳng. Tôi chăm chú theo dõi từng động tác của cả hai đội, mỗi lần đội các anh ghi được điểm thì tôi cũng giống như bao người khác, cứ giật mình lo lắng sợ đội mình bị thua. Rồi bất ngờ, loa phát thanh vang lên lại vang lên: “Tỉ số bây giờ là 14 - 14”
Chỉ cần một điểm nữa thôi, “11D7 cố lên, cố lên”, tôi hòa giọng cùng các bạn khác, la hét inh ỏi. Sau khi một anh lớp 12 phát bóng lần cuối cùng, một bạn nam lớp tôi đỡ được bóng, không cho bóng bị rớt xuống sàn hay bay ra khỏi sân. Khi phát hiện bên sân đối thủ có khoảng trống, bạn đó dùng hết sức để đập bóng qua lưới. Nhưng không may, hàng phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở lại. Lớp chúng tôi đồng loạt “ôi” một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở lại sân, rồi bay người lên cao đập một phát quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi nảy ra khỏi sân.
“Tỉ số 15 - 14, các bạn lớp 11D7, các bạn đã trở thành đội chiến thắng”.
Lớp tôi la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vẫn cứ đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?
Cậu tên là Phương Vũ, cậu được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cậu khá cao, nên cô sợ các bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cậu không nói gì mà vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, lại thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế nên cả nửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, tôi đã có sở thích được nhìn cậu ấy mỗi ngày. Đơn giản, chỉ là nhìn từ xa thôi.
Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điều đặc biệt là khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét, chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người thì tất nhiên trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.
- Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?
Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khổ gật đầu. Thì vốn dĩ tôi đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.
Liên tỏ vẻ suy nghĩ:
- Vậy cậu tính sao đây?
- Mình không biết nữa. - Tôi lắc đầu.
- Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi. - Liên đề nghị.
Tôi rụt cổ lại:
- Mình không dám đâu.
- Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu rồi mới dám nói sao?
Tôi chớp mắt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:
- Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình nói cho.
Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngồi xuống:
- Lạy cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp, và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa “lén” nhìn họ nói chuyện, vừa hỏi Liên:
- Ai thế nhỉ?
- Làm sao mình biết được. - Nó trả lời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một câu:
- Có khi là bạn gái của cậu ấy cũng nên.
- Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu máo.
Liên thở dài:
- Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.
- Vậy là mình phải rút lui sao?
- Nói vậy thôi chứ mình cũng không chắc, để điều tra xem sao.
- Điều tra? Tôi mở lớn mắt.
- Tất nhiên! - Nàng gật đầu chắc nịch.
Và ngay sáng hôm sau, Liên lôi tôi ra góc trường, lấy trong cặp ra một tờ giấy, nói:
- Mình điều tra xong hết rồi, Phương Vũ tên thật là Lâm Phương Vũ...
- Cái này mà cũng cần điều tra sao? - Tôi thất vọng hỏi.
- Im lặng, mình chưa đọc hết mà. - Liên gắt lên làm tôi im luôn.
- Cha Phương Vũ tên là Lâm Phương Hải, làm trưởng phòng tại một công ty trách nhiệm hữu hạn, mẹ cậu ấy là Trương Thanh Hồng, ở nhà nội trợ. Em gái cậu ấy là Lâm Phương Quỳnh, chính là cô gái mà chúng ta thấy hôm qua.
- Thật à? - Tôi la lên.
- Im lặng, sao cậu cứ thích ngắt lời người khác thế hả? - Liên nguýt tôi một cái, tôi cũng nguýt lại nhỏ.
- Bạn gái của cậu ấy là, à cậu ấy chưa có bạn gái, còn người thầm yêu cậu ấy là...
- Là ai? - Tôi giục, tôi thực sự muốn biết người có cùng đối tượng với mình là ai.
- Là...Thiên Ân.
Thiên Ân, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? A, Thiên Ân chẳng phải là tôi sao. Tôi đập Liên một phát, bực mình nói:
- Cậu dám xỏ xiên mình hả?
Liên nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn ngang bướng nói:
- Thì rõ ràng là cậu thích Phương Vũ, tất nhiên là được đưa vào danh sách này rồi.
Tôi “hứ” một cái rồi giật lấy tờ giấy, vừa gấp lại cẩn thận vừa hỏi:
- Mà sao cậu biết được hay vậy?
Liên vênh mặt lên:
- Mình mà lại. Yên tâm đi, đúng 99,9% đấy nhé!
Sau khi biết Phương Vũ chưa có bạn gái, tôi tự cho mình cái quyền được “thích” cậu ấy. Dù vậy nhưng gần một tháng nay, tôi cũng chưa dám nói chuyện với Phương Vũ một lần nào, chỉ biết ngôi từ xa ngắm cậu ấy. Đã vậy còn có lần bị cậu phát hiện, những lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi nên không biết cậu phản ứng như thế nào.
Rồi một hôm, tôi thấy Phương Vũ bỏ ra ngoài vào giờ ra chơi khi đám con trai đang bàn tán sôi nổi về trận đấu bóng chuyền trên huyện hôm trước, họ nói đã cố gắng hết sức mà vẫn thua. Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Liên:
- Hình như Phương Vũ buồn về chuyện đội bóng chuyền lớp mình bị thua phải không?
Liên vừa chép lia lịa bài tập của tôi vào vở mình vừa nói:
- Ừ, cũng có thể.
Tôi không hỏi gì nữa mà nói:
- Mình ra ngoài một lát.
Tôi phải nói vậy vì sợ Liên không biết, cứ thế nói chuyện một mình như lần trước thì tội nghiệp.
Tôi đi ra ngoài nhưng chẳng biết Phương Vũ đi hướng nào mà tìm, tôi cứ đi lung tung, không ngờ lại thấy Phương Vũ ngồi trên lan can của dãy nhà bên tay phải, vì dãy nhà này toàn là phòng thiết bị nên không mấy ai lui tới. Tôi bước lại gần cậu ấy, vừa đi vừa nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.
- Phương Vũ, cậu ngồi như vậy không sợ ngã sao?
Phương Vũ quay đầu lại, ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên khi nhìn thất tôi, nhưng chỉ sau vài giây, cậu mỉm cười:
Ngã mà ai không sợ, cậu hỏi thừa quá.
- Sợ mà vì sao cậu còn ngồi?
- Thích.
Cậu ấy trả lời như vậy, làm tôi chẳng biết phải nói thế nào. Nhưng chợt nhớ ra, tôi hỏi:
- Có phải cậu đang buồn chuyện lớp mình bị thua không?
Cậu ấy nhướng mắt nhìn tôi:
- Vì sao cậu hỏi như vậy?
- À...tại vì hôm nay mình thấy cậu khác lắm.
- Vậy à? Chắc tại trùng hợp thôi, mình không quan trọng chuyện trường lớp lắm, mình chỉ muốn ra đây hóng gió.
“Không quan trọng chuyện trường lớp mà khi ấy cậu lại cố gắng đỡ bóng à? Nếu khi ấy cậu không làm thế thì mình đâu có thích cậu chứ” - Tôi đau khổ nghĩ thầm, tự dưng lại muốn trách cậu ấy vô tâm quá. Tôi chỉ ước mình được như những nữ chính trong phim thần tượng Đài Loan, không cần nói ra mà nam chính vẫn có thể hiểu được tình cảm của họ. Thế mới biết, phim vẫn chỉ là phim mà thôi.
- Thiên Ân, cậu không sao chứ?
- À, mình không sao. - Tôi bối rối vuốt tóc, chắc tôi đứng đơ ra rất lâu nên Phương Vũ mới hỏi vậy. Phương Vũ cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi càng lúng túng hơn. Trong lồng ngực, trái tim đập loạn xạ liên hồi. Tôi vội nói:
- Thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, mình vào lớp trước đây.
Tôi cố bước đi thật nhanh, nếu còn ở đó, tôi không biết mình sẽ nói ra điều gì kinh khủng nữa. Bất chợt, tôi giật thót mình khi nghe thấy tiếng gọi phía sau:
- Thiên Ân...
Tôi quay đầu lại, cố tỏ ra hết sức bình tĩnh:
- Có chuyện gì vậy?
Phương Vũ nhảy khỏi lan can và đi lại gần tôi, mỉm cười:
- Mình hỏi cậu một chuyện được không?
- Ừ, cậu hỏi đi.
Phương Vũ có vẻ khó nói, sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngập ngừng lên tiếng:
- Nếu như cậu giận người yêu mình, thì cậu có mong muốn người yêu mình xin lỗi hay không? Ý mình là, nếu như người kia chịu xin lỗi trước, cậu có chịu tha thứ.
Tôi nghe như sét đánh bên tai, vì tôi đâu ngốc nghếch đến nỗi không hiểu Phương Vũ muốn nói gì. Thì ra...đây mới là lí do làm cậu ấy buồn. Tôi gượng cười, hỏi:
- Có phải bạn gái cậu giận cậu không?
Phương Vũ gật đầu, sau đó nói:
- Cậu có thể chỉ mình phải làm thế nào để cô ấy hết giận mình không?
- Ừ, nhưng cậu phải kể cho mình nghe mọi chuyện thế nào đã chứ...
- Dù là như vậy, nhưng cậu đừng buồn quá nhé! - Liên an ủi: Biết đâu đến một lúc nào đó, Phương Vũ hiểu được tình cảm của cậu sẽ bỏ cô bạn kia và yêu cậu thì sao.
Dù đang buồn nhưng nghe Liên nói tôi cũng phải bật cười, tôi bảo:
- Cậu tưởng tượng phong phú quá rồi đấy, lại còn ác miệng nữa, người ta đang yêu nhau mà cậu lại mong họ chia tay hả?
- Mình chỉ nói là biết đâu...
Nói vậy thôi chứ tôi cũng đâu khác gì Liên, tôi chỉ mong tình yêu của Phương Vũ sớm tan vỡ, để tôi có cơ hội nói ra tình cảm của mình. Nhưng khi cậu ấy nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại không từ chối. Tôi còn nói, nếu cậu có gì cần giúp thì cứ nói với tôi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp. Tôi thấy ghét chính mình.Tôi thấy ghét cô bạn mà cậu nói, nhưng đó là một điều dễ hiểu mà. Vì khi yêu con người ta sẽ trở nên nhỏ nhen ích kỉ, tôi cũng không phải là vĩ nhân.
Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, thấm vào gối, ướt đẫm. Tôi không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì biết Phương Vũ đã có bạn gái hay khóc vì nhận ra tôi đã yêu cậu ấy quá nhiều? Nhưng chỉ đơn giản là, nước mắt làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn.
Mọi chuyện cứ thế trôi đi theo quỹ đạo của nó, tình yêu đơn phương của tôi cũng theo đó lớn dần lên. Mỗi lần nhìn thấy Phương Vũ cười nói với bạn nữ trong lớp tôi đều thấy tim mình đau nhói, lúc nào cũng lo sợ người khác sẽ cướp mất Phương Vũ của tôi. Nhưng tôi lại thấy mình thật buồn cười, vì sự thực Phương Vũ đã là của người khác, còn đâu ra hai chữ “của tôi” kia chứ. Ảo tưởng, thật quá ảo tưởng.
- Thiên Ân, cảm ơn cậu nhiều nhé, nếu không có cậu, chắc đến giờ mình cũng chưa nghĩ ra cách để làm hòa nữa-Phương Vũ vui vẻ nói khi chúng tôi ra về.
Tôi cười lắc đầu:
- Không có gì, chuyện nhỏ mà.
- Hôm nào...
Phương Vũ đang định nói gì nữa, nhưng chợt chuông điện thoại cậu ấy reo lên. Là chuông báo tin nhắn. Tôi không biết là ai nhắn nhưng nhìn nét mặt cậu ngày càng rạng rỡ hơn khi đọc tôi cũng có thể đoán ra được. Cậu vội vàng bảo:
- Mình phải đi trước đây, chào cậu nhé!
Tôi không biết làm gì khác ngoài nhìn cậu chạy đi, bóng dáng cậu trong nắng mỗi lúc một xa làm tim tôi thắt lại. Dù đã chuẩn bị tâm lí mà sao không thể thoát khỏi cảm giác hụt hẫng. Nhưng rồi tôi cố gắng hít thở sâu, nở một nụ cười thản nhiên như không rồi bước đi. Cậu yêu ai là chuyện của cậu, nhưng sẽ không ai có quyền ngăn cản tôi yêu cậu.
- Vậy cậu còn thích Phương Vũ không? - Liên hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bảo:
- Không.
- Thật chứ?
- Ừ, yêu đơn phương khổ lắm.
Liên thở ra một cách nhẹ nhõm:
- Cậu nghĩ thông như vậy là tốt rồi.
Tôi cười, bảo mình bận chút việc rồi cúp máy. Thực ra, tình cảm trong tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ là tôi không muốn nói ra cho cậu ấy biết, tôi sợ cậu ấy thương hại tôi.
Lần sau, khi Liên gọi cho tôi, tôi đề nghị khi nào có việc quan trọng thì hãy gọi, vì giờ này sắp hết năm học, cả hai đứa tôi đều phải lo học. Sau khi than thở một hồi, cuối cùng Liên cũng đồng ý. Và sau đó cả tháng, Liên không gọi cho tôi, tôi cũng không gọi cho Liên, vì thực ra chúng tôi đâu có chuyện gì quan trọng như tôi nói.
Mỗi lần lên Facebook, Phương Vũ đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng chưa tin nhắn nào thực sự liên quan đến tôi, mà chỉ liên quan đến cô bạn bí mật của cậu. Uh thì, chính tôi đã tự nguyện lắng nghe mà. Chính tôi đã tự làm khổ trái tim mình khi cứ phải nghĩ cách giúp cậu và cô bạn ấy hết giận nhau, dù tôi không muốn chút nào. Tôi chỉ muốn họ sớm tan vỡ, nhưng tôi không thể. Vì tôi biết, khi yêu một người, nhìn thấy người ấy đau khổ, tôi cũng không thể nào mỉm cười, mà chỉ khi cậu ấy hạnh phúc, tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Nếu khi nào nghĩ về Phương Vũ nhiều quá, tôi sẽ viết những tâm sự của mình vào một tờ giấy nhỏ, để rồi tự mình đọc, để tự mình xé đi mà không bao giờ dám đưa cho cậu. Thế nên...cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được, tình cảm trong tôi...là dành cho cậu. Nhưng tôi cũng chẳng còn thấy day rứt hay dày vò nữa. Một năm trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi không còn thầm khóc mỗi đêm khi hình ảnh cậu chợt đến, cũng không còn buồn khi cậu tâm sự về cô gái mà cậu yêu. Tôi đơn phương yêu cậu và quan tâm cậu như một thói quen, dù không còn nồng nhiệt như lúc ban đầu, nhưng tình cảm ấy cũng không hề mất đi. Nó như một ngọn lửa âm ỉ trong tim tôi, luôn sẵn sàng bùng cháy mỗi khi cậu cần đến.
Rồi bất ngờ một ngày, tôi đọc được dòng status của cậu, cậu viết những lời buồn về mối tình đầu tan vỡ của mình. Thì ra sau bao nhiêu cố gắng, cậu cũng không níu giữ được tình yêu của mình. Phút chốc, tôi thấy lòng mình thắt lại. Chẳng biết phải vui hay buồn nữa.
Từ đó về sau, mỗi ngày, tôi đều gửi cho Phương Vũ một tin nhắn, đơn giản, chỉ nói rằng tôi mong cậu ấy vui vẻ. Cậu không trả lời gì khác ngoài hai từ cảm ơn vô nghĩa. Một tuần, hai tuần cậu không mìm cười, không online. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều thấy cậu ấy gầy đi đôi chút. Tôi cười buồn, cậu ấy thật là ngốc nghếch, như chính tôi vậy. Khi yêu một người sẽ khó lòng quên được để yêu người khác.
Có lẽ vì vậy mà tôi không hận cô bạn kia nữa, mà nếu có hận, thì cũng chỉ hận rằng cô ấy đã làm cho Phương Vũ đau khỗ. Vì vốn dĩ, không có bạn ấy thì Phương Vũ vẫn mãi mãi không thích tôi. Sự thật là như vậy? Hay là tự tôi tạo ra rào cản cho chính mình? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện cứ diễn ra theo trình tự của nó sẽ tốt hơn cho cả hai, đúng không?
Tôi nằm dài trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những đám mây bàng bạc trôi qua. Lòng cũng thanh thản hơn. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi biết chắc chắn là của Phương Vũ, cũng biết chắc chắn nội dung tin nhắn là gì, thế nhưng tôi vẫn mở ra xem. Tôi hơi bất ngờ khi trên màn hình không phải hai chữ “cảm ơn” cộc lốc, mà đó là một câu văn dài.
“Cảm ơn cậu lâu nay đã quan tâm tới mình, nhưng lẽ ra cậu không cần làm như vậy, mình giờ đây rất ổn, cậu biết vì sao không, bởi vì cuộc đời này thứ gì cũng là hữu hạn, kể cả tình cảm”.
Tôi cười, nhắn tin trả lời: “Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong cậu niềm vui trong cậu có thể là vô hạn”.
Tôi nói thế, không biết Phương Vũ sẽ nghĩ gì. Tôi hồi hộp chờ đợi, mấy phút trôi mới có tin nhắn trả lời: “Mình cũng mong là như vậy, cậu cũng thế nhé!”. Chẳng có gì lớn lao, nhưng hôm ấy tôi vẫn vui cả ngày.
- Ngày mai là sinh nhật mình, cậu đến dự nhé!
Tôi ậm ờ định từ chối, nhưng không hiểu sao, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.
Sinh nhật của cậu tổ chức vào buổi chiều, sau khi ăn uống no say thì trời đã nhá nhem tối. Cả lớp tôi lại kéo nhau đi hát karaoke đến tận khuya mới về. Lúc đi tôi đi cùng một người bạn, nhưng lúc nãy nó nói có việc bận nên phải về trước. Giờ đây, tôi đành phải tháo đôi giày cao gót điệu đà ra và cuốc bộ về nhà. Cũng may là nhà tôi cách đó không xa lắm.
- Con gái đi một mình khuya thế này không tốt đâu, lên xe đi, mình chở cậu về-Phương Vũ dừng xe cạnh tôi, nhẹ nhàng nói.
Cậu chở tôi bằng chiếc đạp nhỏ, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng cơn lạnh giá. Dựa đầu vào lưng cậu, tôi ngước nhìn những ánh đèn mờ ảo chạy ngược về phía sau. Trong ánh sáng vàng vàng ấy, tôi như nhìn thấy hình ảnh của cậu hơn một năm về trước trong nhà thi đấu, như nghe được nhịp tim mình đã từng đập nhanh như thế nào. Ừ thì, con người luôn có những lúc rất tự nhiên, yêu một cách tự nhiên, nhớ một cách tự nhiên, và nỗi buồn cũng tự nhiên ập đến. Được ngồi phía sau cậu, nhưng nước mắt tôi lại lăn dài, bởi vì, khi hạnh phúc quá, nước mắt con người cũng tự nhiên rơi.
Phương Vũ dừng xe trước cửa nhà tôi, bảo tôi nghỉ sớm để mai còn đi học, sau đó quay xe đi về. Nhìn cậu ấy sắp sửa đạp xe đi mà lòng tôi rối như tơ vò, trong sự im lặng có gì đó thúc đầy tôi. Chỉ ba chữ thôi, đơn giản phải không, tôi sẽ làm được mà. Bất giác, tôi gọi:
- Phương Vũ...
Cậu ấy quay lại, chờ tôi nói hết câu.
“Mình thích cậu” - Tôi muốn nói thật chậm, thật rõ cho cậu biết. Nhưng mà...câu nói vừa ra đến cửa miệng bất giác tôi lại im lặng. Phương Vũ vẫn kiên nhân chờ đợi. Phải mất vài giây sau, tôi mới khó nhọc lên tiếng:
- Trời tối rồi, cậu nhớ cẩn thận nhé!
Phương Vũ mỉm cười gật đầu:
- Mình biết rồi, cậu vào nhà đi.
Nhìn theo bóng cậu khuất dần phía xa, cảm giác bất lực làm nước mắt tôi lăn dài. Tôi ngồi thụp xuống, khóc như mưa. Mọi người bảo tôi nhút nhát cũng được, bảo tôi ngốc nghếch cũng không sao. Cuộc đời này có nhiều hướng rẽ lắm, tôi không đủ tự tin để đánh cược với chính mình. Tôi sợ tôi và cậu sẽ phải rẽ sang một hướng khác, tôi sợ kể cả cơ hội làm bạn với cậu cũng không còn. Có đôi khi, chỉ một phút nông nỗi người ta dễ đánh mất đi những thứ mình trân trọng. Vì cậu là người tôi trân trọng, là người tôi yêu thương. Thà rằng tôi phải chịu đau khổ, chịu sự dày vò của trái tim, nhưng chỉ cần được nhìn thấy cậu, được trò chuyện với cậu vài câu là quá đủ rồi. Tôi sợ lắm khi cậu biết sự thật sẽ né tránh tôi, sợ lắm cảm giác không được nhìn về phía cậu, dù chỉ với danh nghĩa một người bạn. Cậu hiểu không?
Ngày qua ngày, tôi cố gắng tập trung cho việc học, sáng học, trưa học, tối học. Tôi không muốn đầu óc mình thảnh thơi mà đâm ra suy nghĩ lung tung, suy nghĩ về cậu. Thế nhưng, tôi không bỏ được thói quen mỗi ngày đều lên face, để đọc những tâm sự cậu chia sẻ, rồi sau đó nước mắt lại rơi khi biết rằng, tôi vẫn mãi chẳng bao giờ được cậu nhắc đến. Cho dù tôi có quan tâm cậu nhiều dường nào, có dành cho cậu bao nhiêu tình cảm thì cậu cũng không bao giờ quay lưng để biết rằng, phía sau cậu, luôn có tôi.
Yêu đơn phương hạnh phúc lắm, vĩ đại lắm, nhưng yêu đơn phương cũng đau khổ lắm. Tất cả chỉ là ném yêu thương vào biển cả mênh mông để sóng vô tình cuốn đi mất, chỉ là hét vào gió bao lời yêu để gió nhẹ nhàng thổi bay đi. Nhiều lúc, tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi lại luôn cho mình nhiều lí do để tiếp tục yêu cậu, tiếp tục nhớ cậu. Uh, khờ dại thế đấy, tình yêu mà, đâu ai có thể lí giải được.
Ngày cuối cùng của năm học, lớp tôi tổ chức liên hoan rầm rộ lắm, đứa nào đứa nấy thi nhau hát hò ầm ĩ. Còn tôi một mình ngồi ở góc phòng, không nói gì, cũng không tham gia vào mấy trò chơi mà lớp tổ chức. Đơn giản-tôi muốn được nhìn Phương Vũ, những giây phút cuối cùng.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và Phương Vũ gặp nhau, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình. Mỗi lúc thấy Phương Vũ cười, nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Vì tôi biết rằng, thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay lưng là không biết sẽ gặp được bao nhiêu người, nhưng thế giới này lại rộng lớn lắm, chỉ cần quay đi là có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng thà cứ để lại cho nhau những tình cảm tốt đẹp còn hơn là đánh mất nó. Suốt hơn một năm qua, tôi đã làm được, chẳng lẽ chỉ vài chục phút cuối gặp nhau tôi lại không thể hay sao.
Sau khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, ai nấy đều xách cặp ra về, nhưng không ai quên nói lời tạm biệt, nói lời chúc tất cả bạn bè của mình thi tốt và đậu đại học. Tôi cũng vậy. Phương Vũ là người cuối cùng tôi nói lời ấy.
Cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào, tôi nhìn cậu, mỉm cười:
- Chúc cậu thi tốt nhé!
Cậu ấy cũng cười, ánh mắt nhìn tôi một cách khó hiểu, cậu nói:
- Cảm ơn, cậu cũng thi tốt nhé!
Tôi cười nhẹ nhõm rồi quay lưng bước đi. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà tuôn trào.
Đôi khi, con người ta chỉ cần như vậy thôi. Chứ không cần người kia phải hứa hẹn điều gì với mình. Vì vốn dĩ tình yêu không công bằng, tình yêu là hạnh động hy sinh. Không phải cho đi bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu, dùng tất cả tình cảm của mình để quan tâm một người nhưng chỉ cần nhận lại một nụ cười và một câu nói như vậy là đủ.
Sẽ qua thôi những tháng năm học trò, sẽ qua thôi những yêu thương đầu tiên.
Ngước nhìn lên cao, bầu trời hôm nay xanh đến kì lạ, nắng dù rất nhẹ nhưng vẫn đủ ấm áp.
Tôi dằn lòng tự nhủ, quên đi nhé, tình đầu...
- Thiên Ân, đợi mình với...
Cả người tôi chợt cứng đơ khi nghe tiếng gọi phía sau. Không thể tin được, Phương Vũ đuổi theo tôi.
• Gửi từ Hứa Hiểu Vy – huahieu…@...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.