Cháu đã về đây ông ơi!
2016-09-02 01:25
Tác giả:
Tấm thân gầy gò, làn da xanh xao của ông nội, khối u gần ngực mỗi ngày đỏ dần, tất cả khiến tôi xót xa và thương ông đến cháy lòng. Mỗi lần về thăm quê, nhìn thấy dáng ông côi cút giữa căn nhà trống vắng, lại thấy dáng hình ngày một tiều tụy, già nua theo năm tháng mà nước mắt tôi cứ trực trào ra....
Tôi ước chi ông nội tôi vẫn như hai mươi năm về trước, khi ông mới ngoài 70 tuổi thôi. Ông khỏe nhất nhì trong hội người cao tuổi ở làng quê lúc bấy giờ. Ông là thương binh, cũng vào sinh ra tử cho Tổ quốc, cũng tước này chức kia, nhưng ông giản dị chân chất vô cùng. Có lẽ chỉ những con người đã kinh qua nhiều khó khăn gian khổ, thoát khỏi nạn đói năm 45, trường kì qua hai cuộc kháng chiến mới có được một tinh thần, một thể lực như thế.

Tôi còn nhớ, khi ông hoạt động trong Hội sinh vật cảnh, ông tôi uốn cây đẹp lắm, chăm cây khéo lắm. Cả khu vườn từ trước sân đến sau nhà đều một tay ông làm lấy. Có cây thì uốn hình con ngựa, hình con hươu cao cổ, có cây ông cho tán lá tỏa tròn, có cây vòng vèo uốn lượn như con rắn. Cây sung leo tít tận mái nhà vẫn sai quả trĩu trịt, vàng đỏ xanh màu sắc trông thật lạ kì. Cây khế trồng quanh bờ ao cho quả ngọt là thế, ông đem vào chậu trồng ra hoa lại đẹp đến vô ngần. Mỗi gốc cây si, cây sứ, cây đại, cây vạn tuế,....ông trồng đều mang trong nó niềm say mê, yêu thích và tình yêu thiên nhiên thắm thiết.
Ông nội chẳng bao giờ muốn rời ra căn nhà nhỏ cuối ngõ, chiều nào về cũng thoang thoảng hương thơm mùi hương hoa móng rồng; ông chẳng rời xa đâu cái hàng rào quanh cổng chằng chịt hoa thiên lý neo đậu khắp nơi; ông chẳng rời xa đâu những gốc mít mật ông đem hạt từ tận Tây Nguyên; chẳng rời xa đâu khu vườn ươm biết bao công sức, hay cả chú chó nhỏ Jon biết kéo xe nữa. Ông cũng chẳng xa bà được lấy một tuần, chẳng xa được khu vườn nhỏ xinh ấy đâu. Con cháu ở Sài Gòn, Hà Nội cứ mong đón ông lên chơi mấy bận, mà ông thấy không gian thành thị bí bách quá ông lại xin về, mong về với vườn cây ao cá, với luống rau con gà, Dăm ba thứ thôn quê sao lại có sức níu giữ con người ta đến thế?
Cuộc đời không cho ai cái tuổi xuân vĩnh viễn, ông nội tôi cũng ngày một già đi. Khi tôi chỉ là một cô bé lớp 5,6 tôi không thể hình dung rõ cái người ta gọi là “số mệnh”. Nhưng nay tôi đã hiểu. Khi tôi lớn lên, cùng với sự trưởng thành của tôi, ông đã già đi rất nhiều. Nay ông nội đã 87 tuổi rổi! Ngoảnh mặt lại con đường đã đi qua mới thấy, thoắt cái thời gian trôi sao mà nhanh đến thế! Một cái chớp mắt thôi, tôi không khỏi xót xa cho những người yêu thương tôi nhất. Bà nội đã mất. Người bà yêu quý của tôi đã không còn nữa. Rồi thì thời gian cũng sẽ chẳng trừ ông nội tôi. Nhìn kìa khối u ác độc kia đang ngày ngày bào mòn cơ thể ông, ngày ngày đều đặn 2 viên thuốc giảm đau ông uống, liệu cơ thể đã hao gầy kia còn chịu được đến khi nào? Tôi không dám trả lời câu hỏi ấy! Tôi sợ một ngày nào đó, trên con đường đi làm đơn độc, tôi sợ một cuộc điện thoại từ người thân, tôi sợ...

Ông bà là những người yêu thương tôi nhất, một tình yêu thương lớn lao và vĩ đại hơn cả cái tính mẫu tử, phụ tử kia. Những đòn roi bằng que điếu của ông sẽ không là gì vì hôm nay tôi đã thành người. Những bữa cơm giản dị đơn sơ với dưa muối, cà ghém, tép riu tôi chẳng khi nào oán trách, bởi nó là những món ăn ngon nhất trong cuộc đời tôi, ngon hơn cả bữa cơm ắp đầy thịt cá cái ngày bố tôi rước dì ghẻ về.... Mắt tôi vẫn ướt những ngày về thăm ông gần đây, ông nội yêu quý của tôi đã còng đi trông thấy, má hóp lại như chỉ thấy hốc mắt thôi, mắt cũng yếu đi, tai không rõ nữa, và cái dây thanh quản chết tiệt không hiểu vì sao nó không thương ông.
Gần một năm nay ông không nói được thành tiếng. Vậy mà người ông yêu dấu của tôi vẫn vào bếp, nấu cho tôi một bát canh cá thơm mùi lá nốt. Mùi cá bay lên, thoang thoảng trong tôi vị của tuổi thơ, vị của bà nấu, vị của những ngày đầm ấm bên ông. Những ai đã từng trải qua vị ngọt của tuổi thơ bên lũy tre làng, rong chơi trên những triền đê, thả diều bắt bóng bên những cánh đồng rì rào lúa mới, thì khi xa quê hương sẽ thấy mùi vị thân thương ở bất cứ nơi đâu trong ngày trở về. Tôi đã trở về trọn vẹn trong tình yêu thương ngày ấy. Nguyên xi và chan chứa.
Giữa căn nhà trống vắng, hắt hiu, bên giàn hoa thiên lý không còn nở nụ, trong cái nắng gay gắt đến cháy lòng, tôi thắp nén nhang cho bà, nước mắt tôi ứa ra... Ông gạt tay. Cái gạt tay khiến lòng tôi se lại. Và rồi tôi tự hỏi: - Đã bao đêm rồi ông không ngủ được mà đứng trước di ảnh bà, Ông ơi?
© Hoài Phạm – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."






