Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ông nội trong trí tưởng tượng

2013-09-02 04:55

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)


Như mọi ngày, nó chầm chậm sải bước trên con đường tới trường, khi mà buổi ban mai còn trong vắt và tinh khôi như như những tiếng dương cầm. Nó hoà mình trong không gian tịch mịch và vắng lạnh của buổi sáng mùa đông. Ấy là khi mà tâm hồn nó bình lặng nhất, là khi mà nó cảm thấy cuộc sống đẹp lạ lùng: “Đã 29 rồi ư?” -  nó nhìn đồng hồ và tự hỏi. Bỗng nó thấy xót trong lòng như có cái gì cào cấu nó vậy. Nó thấy nhớ ông nội nó quá. Nó ước được về nhà, thắp cho ông nén hương. Ngày giỗ ông, 3 năm nay nó cứ đi biền biệt, chẳng thấy mặt mũi đâu.

Từ khi may mắn được sinh ra trên cõi đời này, cho tới bây giờ, khi đã là một cô gái 18 tuổi, chưa một lần trong đời nó có cơ hội cất lên 1 tiếng gọi rất đỗi bình thường "ông nội". Trong khi xung quanh nó, bao nhiêu bạn bè gọi ông nội chúng quá dễ dàng. Đôi khi nó ước được như chúng bạn. Trong kí ức của nó không hề có chút kỉ niệm nào về ông nội. Ông đã đi xa, từ khi nó còn chưa xuất hiện trên cõi đời này. Nó nhớ, ngày học Tiểu học, một lần cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài tập làm văn, đề bài kể ông nội yêu quý của em. Chúng bạn, đứa nào cũng có chuyện để kể, chúng háo hức đứng dậy đọc bài trước lớp. Đứa thì kể về việc ông nó hay dắt nó ra vườn chăm tưới cây cảnh và kể cho nó nghe những câu chuyện thời chiến đấu. Đứa thì kể rằng ông nó bị đau chân, nó thường bóp chân cho ông và đỡ ông đi lại lên xuống cầu thang. Có bạn thì kể về việc ông nó đã mất thế nào. Xúc động lắm. Làm cô giáo và cả lớp sụt sịt... Còn nó, nó chẳng biết ông nội nó thế nào mà kể nữa.Nó vẫn đĩnh đạc đứng trước lớp đọc bài văn của nó về ông ngoại. Ông ngoại nó yêu thương nó nhiều lắm.

suy nghi

Lúc đấy nó còn bé, chưa cảm nhận được cảm giác trống vắng, nhưng trên nét mặt ngây thơ ấy, dường như hiện lên vẻ tủi thân khi nghe những bài làm văn của chúng bạn. Cũng chỉ là thoáng qua như cái nháy mắt hồn nhiên tinh nghịch của nó mà thôi. Nó chỉ được trông thấy ông nội nó qua tấm ảnh đen trắng đã cũ kĩ đặt trên bàn thờ nhà nó. Tấm ảnh từ ngày xửa ngày xưa. Trong ảnh vẽ chân dung một anh lính trẻ, với đôi mắt xa xăm. Nó ấn tượng nhất là đôi mắt. Cộng thêm lời kể của bà nội, trong tâm trí nó hiện lên một người ông tưởng tượng, một ông nội hiền từ đôn hậu, khoác trên mình bộ quân phục đã ngả màu nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi lạ thường.

Hình ảnh ông nội làm sáng chói cả bầu không gian trí não của nó. Nó không thấy ông cười nhưng cặp mắt nhìn nó thật trìu mến. Nó không hề biết đến cảm giác đau đớn khi mất đi người ông thân yêu vì ông nội nó ra đi quá sớm. Đối với gia đình nó việc không có ông nội đã trở thành thói quen. Càng lớn nó mới càng cảm nhận rõ sự thiếu vắng bóng dáng người ông trong gia đình. Và có lẽ, từ ngày đi học xa nó đã biết nhớ ông, thấy nhớ ông nhiều hơn. Nó tìm bóng dáng ông nó trong những bài học lịch sử về cuộc kháng chiến chống Mĩ. Nó muốn tìm đích danh thằng Mĩ nguỵ nào đã xô ông nội nó ngã xuống mảnh đất Tây Nguyên xứ lạ và nằm mãi ở đó mà không một lần trở về gặp nó, để mà băm vằm, xé xác tên ấy ra thành trăm nghìn mảnh. Rồi nó lại thấy rất tự hào và hãnh diện, bởi ông nội nó là một người lính kiên cường và bất khuất, hi sinh để bảo vệ độc lập dân tộc. Vì lẽ đó mà ông đã bỏ lại nó trong nỗi nhớ thương không hình không lượng.

Có những khi, nó gan góc vượt qua cả thực tại, tìm đến với cõi tâm linh huyền bí. Nó thấy ông nội nó đang nằm dưới tầng đất dày và nặng, ẩm ướt và lạnh lẽo. Nó có cảm giác khó thở khi thấy tầng đất nặng trịch ấy đang đè lên thân thể ông. Nó thấy buốt lạnh khi trông ông nó trong bộ quần áo mỏng manh. Và đau nữa. Nó thấy đau khi chứng kiến ông nó quằn quại với vết thương đầm đìa máu. Và nó đã khóc. Nó thương ông nó quá. Nằm lại xứ lạ phương xa, với một nấm mồ vô danh. Hay có khi còn không có được một tấm bia mộ mà bị chôn vùi nơi chiến trường máu lửa. Tất cả còn lại sau chiến tranh chỉ là 4 chữ "Tổ Quốc Ghi Công". Nó thấy xót xa quá. Lang thang theo mây theo gió, tâm hồn nó đi lạc tới viễn cảnh ông nó trở về với chị em nó. Vui thật! Tất nhiên rồi, nó sẽ thoải mái mà gọi ông nội. Nó có gọi tới hàng nghìn lần, gọi thật to hay hét toáng lên đầy kiêu hãnh hai chữ ấy thì cũng không ai dám bắt phạt nó lấy một xu lẻ nào.

ong noi

Mỗi sáng, trước khi đi học, nó sẽ trông thấy ông nội tập thể dục. Sáng chủ nhật nó sẽ cùng ông chạy thể dục vòng quanh thị trấn và thả hồn trong cảnh sắc bình yên của buổi ban mai. Không hiểu sao nó cảm nhận được rằng đó là điểm chung giữa nó và ông nội. Cu Bi - em trai nó chắc sẽ quấn ông cả ngày mất. Khi sinh ra cu Bi đc mấy bà nhận xét là giống ông nội...khi ấy, nó càng tò mò và rất muốn gặp ông nội. Cu Bi sẽ được ông dắt đi chơi, tưới cây cảnh cùng ông, cho chim ăn cùng ông và được nghe ông kể những câu chuyện cổ tích, câu chuyện chiến tranh. Có lé, nó và em gái nó sẽ ghen tị lắm với thằng em trai được ông nội cưng nhất nhà. Sau bữa cơm,ông nội sẽ gọi bé Hà lấy tăm, rót nước cho ông, và rồi ông trìu mến xoa đầu con bé. Tối đến, theo thói quen, ông nội bật chiếc đài cũ, lắng những mẩu tin, bài báo. Ông nằm gác một tay lên trán, một tay vỗ vai cu Bi đã ngủ  lăn từ lúc nào. Tết đến bốn mẹ con đi sắm Tết, sẽ sắm cho ông bà nội những bộ quần áo mới thật đẹp. Nó sẽ tranh phần lì xì cho ông.

Gia đình nó sẽ có một cái Tết ấm cúng, sum vầy. Tất nhiên có cả ông  nội.

Phải chăng lang thang quá rồi. “Quay lại đi!” - Nó tự gõ đầu mình

“Ông nội ơi! Hôm nay giỗ ông, con không về thăm ông được. Tết này, con sẽ về sớm, dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thật tươm tấtt, giúp bố gói bánh chưng, giúp mẹ xây mâm ngũ quả để đón ông về với gia đình mình!”.


•    Gửi từ Windy Ngọc <ngocwindy.ls@>


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top