Chắp vá yêu thương
2017-12-03 01:20
Tác giả:

- A! Mẹ về rồi, chúng con ở nhà sợ lắm, mưa to, còn mất điện nữa.
- Mẹ về rồi đây, bố chưa về hả? - Không thấy xe anh, chị thêm bồn chồn, lo lắng.
- Chưa mẹ ạ.
Khóa xe, cởi áo mưa, chị bước vào nhà, vội lấy điện thoại gọi cho anh. Anh bắt máy ngay.
- Alo! Em về đến nhà chưa? Anh gọi cho em toàn thuê bao, anh lo quá. - Chị chưa kịp nói, anh đã hỏi dồn.
- Em vừa về đến nhà, em tắt nguồn điện thoại, để trong cốp xe. Anh có kịp tránh mưa không? Anh đang ở đâu bây giờ?
- Kịp, anh đang ở trong quán bia trú tạm, chút nữa, ngớt mưa anh về.
- Chọn địa điểm đẹp để trú mưa nhỉ. - Chị thở phào, lời nói pha chút trêu chọc.
Kết thúc cuộc hội thoại, chị mới để ý bộ quần áo mình ướt sũng, vội bước vào phòng thay quần áo.
- Mẹ ơi, mẹ ra đây, ở ngoài này tối lắm.
- Mẹ thay xong quần áo mẹ ra ngay.
Bước ra phòng ngoài, ánh nến lập lòe, tỏa ra những tia sáng yếu ớt, hai đứa nhỏ đang ngồi xung quanh nghịch nghịch những sáp nến chảy ra. Trông thấy chị, chúng đã gọi.
- Mẹ ra đây ngồi đi, chờ bố về rồi cả nhà ăn cơm. Chúng con vừa nấu cơm xong thì mất điện mẹ ạ. May quá.
Chị kéo ghê, ngồi bên cạnh chúng, chải lại mái tóc rối tung, ướt nhẹp vì mưa. Hai đứa trẻ bắt đầu thao thao đủ thứ chuyện với chị như những lúc chỉ có ba mẹ con nói chuyện với nhau.
- Ngày trước, có lần đêm mưa to thế này, mà bố không có nhà, con với Mai cứ rúc trong chăn, nóng cũng không bỏ ra. Tại sợ mẹ ạ.
- Hồi đó, bố có hay xa nhà không?
- Có dạo bố đi làm trên Lạng Sơn mấy tháng liền, thi thoảng mới về. Chúng con ở nhà buồn và sợ lắm. Có mỗi hai chị em ở nhà, hôm nào nghỉ, không đi đâu, chúng con cứ ngồi cửa nhà, nhìn sang nhà khác, thấy gia đình người ta đông vui, tủi thân lắm. Chúng con lại nằng nặc gọi bố về, không cho bố đi làm xa nữa. - Ngọc đáp.
Chị xoa đầu hai đứa trẻ:
- Sẽ không còn những cảnh đó nữa đâu. Mẹ ở đây rồi mà.
Có nỗi buồn hoang hoải dâng trào trong chị, mới hôm qua thôi chị còn muốn dứt bỏ mọi thứ để ra đi theo con đường chị vẫn luôn khắc khoải.
Chị lấy anh không vì tình yêu mà bởi tình thương, bởi lòng trắc ẩn. Những tình cảm, những yêu thương thủy chung với vợ quá cố, những nỗi đau anh từng trải qua đã khiến con tim chị xao động. Ngày ấy, chị quyết không chọn ai ngoài anh, chị muốn bù đắp những mất mát những tổn thương cho ba bố con anh bỏ mặc những lời khuyên can của những người xung quanh. Một người đàn ông chung thủy, trọng nghĩa tình chẳng phải là mẫu đàn ông mọi cô gái mong muốn sao? Nhưng… nào biết rằng, chính sự thủy chung đó lại mang đến những tủi hờn cho chị, nào biết rằng chắp vá một gia đình không trọn vẹn đâu dễ dàng khi xen lẫn những yêu thương trong trái tim chị là những hờn ghen, ích kỷ. Phải có một trái tim lớn lắm , bao dung lắm mới đủ yêu thương, hàn gắn những trái tim sứt sẹo kia. Trái tim chị chưa đủ.

Nửa năm sống với anh là nửa năm những mâu thuẫn giày xéo tâm can chị từng ngày. Chị không muốn gây thêm đau khổ cho ba bố con anh, muốn bù đắp cho họ, nhưng chị cũng không hề muốn sớt chia tình cảm với bất cứ ai. Chị không thấy sự chắc chắn, hình bóng người vợ, người mẹ quá cố vẫn in sâu trong tâm trí họ. Gia đình này từng rất êm đềm hạnh phúc, chị chỉ là kẻ đến sau, là miếng vá để chắp nối cho một gia đình không trọn vẹn, vị trí chị trong gia đình này là đâu? Anh và chị quen nhau qua mai mối, tình yêu anh liệu còn đủ lớn để dành cho chị không? Còn hai đứa con nhỏ, chị đâu phải mẹ ruột chúng, làm sao chắc chắn rằng, chúng có thể hiểu và thương chị như mẹ ruột chúng. Những lúc gia đình vui vẻ, có khi nào họ ước rằng người phụ nữ bên cạnh họ là người đã khuất mà không là chị? Đã bao lần chị chạnh lòng khóc khi nghe ba bố con nói chuyện say sưa về mái ấm ngày xưa, về người phụ nữ ấy. Những khi vô tình anh ngắm ảnh cũ của vợ quá cố, khen ngợi trước mặt chị, nỗi hờn ghen trong chị lại dâng trào. Chị mệt mỏi, chị luôn kiếm cớ gây sự với anh. Bao đêm rồi, cái cảnh chị khóc lóc đay nghiến anh, anh mệt mỏi, chán nản bỏ ra ngoài, mặc chị khóc, không còn an ủi, dỗ dành chị như lúc đầu. Khoảng cách giữa anh chị càng thêm xa, chị càng muốn buông bỏ hơn lúc nào hết.
- Mình dừng lại đi, đây không phải cuộc sống em mong. Em xin lỗi! Em không có quyền ngăn cản anh và các con nhớ đến quá khứ, nhưng cũng không đủ cao thượng để sẻ chia tình cảm. Quá khứ anh quá đẹp, gia đình này trước kia từng quá hạnh phúc và êm đềm. Hình bóng người cũ vẫn luôn hiện hữu trong căn nhà này và trong chính anh. Đâu dễ gì chấp nhận người đàn ông của mình vẫn luôn in sâu đậm một hình bóng khác mà mình không thể ngăn cấm. Em chỉ muốn anh yêu thương một mình em thôi, em muốn anh dành trọn vẹn tình cảm cho riêng mình em thôi. Thật nực cười khi ngộ nhận sự cao cả của bản thân để rồi tự tặng cho mình thêm nỗi đau này.
Anh lặng người, ngồi bệt xuống sàn nhà, dựa lưng vào tường, nhả từng làn khói thuốc, trầm ngâm nói:
- Bao nhiêu năm qua, anh sống trong nỗi cô đơn. Nhìn gia đình người khác êm đềm, hạnh phúc, anh ghen tị, anh khao khát được như họ. Anh cũng mong có một người bầu bạn với anh sớm khuya, chia sẻ cùng anh những ngọt đắng cuộc đời. Gặp em, nỗi khao khát đó càng lớn trong anh và rồi khi em đồng ý làm vợ anh, anh đã hạnh phúc vô cùng. Anh không thể cho em một sự trọn vẹn như em mong, nhưng tình yêu anh dành cho em là chân thành. Cả em và cô ấy đều đặc biệt đối với anh, đều là những người anh yêu thương và trân trọng. Nhưng cô ấy là quá khứ, em là hiện tại là tương lai của anh. Anh cần em.
Anh nhấn mạnh từng chữ khiến chị bất giác nhìn anh, chị thấy nhói đau trong tim, chẳng thể nói thêm câu nào. Những ghen hờn, ấm ức trong lòng chị được thay thế bằng nỗi xót xa thương cảm như ngày nào chị dành cho anh. Cả đêm anh chị thức trắng mà chẳng nói thêm với nhau câu nào. Suốt đêm dài, chị trằn trọc suy nghĩ, tự nhìn lại bản thân mình. Chị có đúng không khi chị đối xử với anh như vậy. Từ ngày lấy chị về, anh luôn yêu thương , chiều chuộng chị, chịu đựng chị bao lần chị sai, hai đứa con nhỏ quấn quýt chị, gọi “Mẹ” hoài như thỏa nỗi thèm khát tình mẹ bao năm chúng thiếu thốn. Chị đã lựa chọn, đã chấp nhận anh, các con của anh mà sao chị chẳng thể bao dung, mở rộng lòng yêu thương họ? Nước mắt chị trào ra, ướt đẫm gối. Chị sai rồi sao?
Tiếng xe máy dừng trước cửa nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của chị. Anh đã về. Ba mẹ con cùng ra cửa đón. Nhìn anh cả người ướt sũng, chị chợt thấy lòng rung động. Chẳng phải trong cơn giông bão, chị đã cần anh, đã lo lắng cho anh nhiều đến thế nào sao? Đâu phải chỉ mình anh cần chị, yêu chị. Chị cũng cần anh, và cũng đã yêu anh. Tình thân, tình máu mủ vốn đã ngấm trong mỗi người từ khi sinh ra, và cũng thiêng liêng, cao đẹp, đủ đầy từ ngày ấy. Còn tình cảm với những người từng là người dưng, nó cần thời gian, cần tình yêu thương, sự cảm thông, chân thành, cần những trái tim rộng lớn để bồi đắp cho đủ đầy, cho trọn vẹn những gì chưa trọn vẹn. Tình cảm ấy rồi cũng thiêng liêng, cũng cao đẹp nào khác tình thân....
Mưa vẫn chưa ngừng, gió vẫn phả từng cơn se lạnh. Bữa cơm ấm áp, rộn ràng tiếng cười trong ánh nến leo lắt...
© Tạ Kim Liên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.







