Chắp vá yêu thương
2017-12-03 01:20
Tác giả:

- A! Mẹ về rồi, chúng con ở nhà sợ lắm, mưa to, còn mất điện nữa.
- Mẹ về rồi đây, bố chưa về hả? - Không thấy xe anh, chị thêm bồn chồn, lo lắng.
- Chưa mẹ ạ.
Khóa xe, cởi áo mưa, chị bước vào nhà, vội lấy điện thoại gọi cho anh. Anh bắt máy ngay.
- Alo! Em về đến nhà chưa? Anh gọi cho em toàn thuê bao, anh lo quá. - Chị chưa kịp nói, anh đã hỏi dồn.
- Em vừa về đến nhà, em tắt nguồn điện thoại, để trong cốp xe. Anh có kịp tránh mưa không? Anh đang ở đâu bây giờ?
- Kịp, anh đang ở trong quán bia trú tạm, chút nữa, ngớt mưa anh về.
- Chọn địa điểm đẹp để trú mưa nhỉ. - Chị thở phào, lời nói pha chút trêu chọc.
Kết thúc cuộc hội thoại, chị mới để ý bộ quần áo mình ướt sũng, vội bước vào phòng thay quần áo.
- Mẹ ơi, mẹ ra đây, ở ngoài này tối lắm.
- Mẹ thay xong quần áo mẹ ra ngay.
Bước ra phòng ngoài, ánh nến lập lòe, tỏa ra những tia sáng yếu ớt, hai đứa nhỏ đang ngồi xung quanh nghịch nghịch những sáp nến chảy ra. Trông thấy chị, chúng đã gọi.
- Mẹ ra đây ngồi đi, chờ bố về rồi cả nhà ăn cơm. Chúng con vừa nấu cơm xong thì mất điện mẹ ạ. May quá.
Chị kéo ghê, ngồi bên cạnh chúng, chải lại mái tóc rối tung, ướt nhẹp vì mưa. Hai đứa trẻ bắt đầu thao thao đủ thứ chuyện với chị như những lúc chỉ có ba mẹ con nói chuyện với nhau.
- Ngày trước, có lần đêm mưa to thế này, mà bố không có nhà, con với Mai cứ rúc trong chăn, nóng cũng không bỏ ra. Tại sợ mẹ ạ.
- Hồi đó, bố có hay xa nhà không?
- Có dạo bố đi làm trên Lạng Sơn mấy tháng liền, thi thoảng mới về. Chúng con ở nhà buồn và sợ lắm. Có mỗi hai chị em ở nhà, hôm nào nghỉ, không đi đâu, chúng con cứ ngồi cửa nhà, nhìn sang nhà khác, thấy gia đình người ta đông vui, tủi thân lắm. Chúng con lại nằng nặc gọi bố về, không cho bố đi làm xa nữa. - Ngọc đáp.
Chị xoa đầu hai đứa trẻ:
- Sẽ không còn những cảnh đó nữa đâu. Mẹ ở đây rồi mà.
Có nỗi buồn hoang hoải dâng trào trong chị, mới hôm qua thôi chị còn muốn dứt bỏ mọi thứ để ra đi theo con đường chị vẫn luôn khắc khoải.
Chị lấy anh không vì tình yêu mà bởi tình thương, bởi lòng trắc ẩn. Những tình cảm, những yêu thương thủy chung với vợ quá cố, những nỗi đau anh từng trải qua đã khiến con tim chị xao động. Ngày ấy, chị quyết không chọn ai ngoài anh, chị muốn bù đắp những mất mát những tổn thương cho ba bố con anh bỏ mặc những lời khuyên can của những người xung quanh. Một người đàn ông chung thủy, trọng nghĩa tình chẳng phải là mẫu đàn ông mọi cô gái mong muốn sao? Nhưng… nào biết rằng, chính sự thủy chung đó lại mang đến những tủi hờn cho chị, nào biết rằng chắp vá một gia đình không trọn vẹn đâu dễ dàng khi xen lẫn những yêu thương trong trái tim chị là những hờn ghen, ích kỷ. Phải có một trái tim lớn lắm , bao dung lắm mới đủ yêu thương, hàn gắn những trái tim sứt sẹo kia. Trái tim chị chưa đủ.

Nửa năm sống với anh là nửa năm những mâu thuẫn giày xéo tâm can chị từng ngày. Chị không muốn gây thêm đau khổ cho ba bố con anh, muốn bù đắp cho họ, nhưng chị cũng không hề muốn sớt chia tình cảm với bất cứ ai. Chị không thấy sự chắc chắn, hình bóng người vợ, người mẹ quá cố vẫn in sâu trong tâm trí họ. Gia đình này từng rất êm đềm hạnh phúc, chị chỉ là kẻ đến sau, là miếng vá để chắp nối cho một gia đình không trọn vẹn, vị trí chị trong gia đình này là đâu? Anh và chị quen nhau qua mai mối, tình yêu anh liệu còn đủ lớn để dành cho chị không? Còn hai đứa con nhỏ, chị đâu phải mẹ ruột chúng, làm sao chắc chắn rằng, chúng có thể hiểu và thương chị như mẹ ruột chúng. Những lúc gia đình vui vẻ, có khi nào họ ước rằng người phụ nữ bên cạnh họ là người đã khuất mà không là chị? Đã bao lần chị chạnh lòng khóc khi nghe ba bố con nói chuyện say sưa về mái ấm ngày xưa, về người phụ nữ ấy. Những khi vô tình anh ngắm ảnh cũ của vợ quá cố, khen ngợi trước mặt chị, nỗi hờn ghen trong chị lại dâng trào. Chị mệt mỏi, chị luôn kiếm cớ gây sự với anh. Bao đêm rồi, cái cảnh chị khóc lóc đay nghiến anh, anh mệt mỏi, chán nản bỏ ra ngoài, mặc chị khóc, không còn an ủi, dỗ dành chị như lúc đầu. Khoảng cách giữa anh chị càng thêm xa, chị càng muốn buông bỏ hơn lúc nào hết.
- Mình dừng lại đi, đây không phải cuộc sống em mong. Em xin lỗi! Em không có quyền ngăn cản anh và các con nhớ đến quá khứ, nhưng cũng không đủ cao thượng để sẻ chia tình cảm. Quá khứ anh quá đẹp, gia đình này trước kia từng quá hạnh phúc và êm đềm. Hình bóng người cũ vẫn luôn hiện hữu trong căn nhà này và trong chính anh. Đâu dễ gì chấp nhận người đàn ông của mình vẫn luôn in sâu đậm một hình bóng khác mà mình không thể ngăn cấm. Em chỉ muốn anh yêu thương một mình em thôi, em muốn anh dành trọn vẹn tình cảm cho riêng mình em thôi. Thật nực cười khi ngộ nhận sự cao cả của bản thân để rồi tự tặng cho mình thêm nỗi đau này.
Anh lặng người, ngồi bệt xuống sàn nhà, dựa lưng vào tường, nhả từng làn khói thuốc, trầm ngâm nói:
- Bao nhiêu năm qua, anh sống trong nỗi cô đơn. Nhìn gia đình người khác êm đềm, hạnh phúc, anh ghen tị, anh khao khát được như họ. Anh cũng mong có một người bầu bạn với anh sớm khuya, chia sẻ cùng anh những ngọt đắng cuộc đời. Gặp em, nỗi khao khát đó càng lớn trong anh và rồi khi em đồng ý làm vợ anh, anh đã hạnh phúc vô cùng. Anh không thể cho em một sự trọn vẹn như em mong, nhưng tình yêu anh dành cho em là chân thành. Cả em và cô ấy đều đặc biệt đối với anh, đều là những người anh yêu thương và trân trọng. Nhưng cô ấy là quá khứ, em là hiện tại là tương lai của anh. Anh cần em.
Anh nhấn mạnh từng chữ khiến chị bất giác nhìn anh, chị thấy nhói đau trong tim, chẳng thể nói thêm câu nào. Những ghen hờn, ấm ức trong lòng chị được thay thế bằng nỗi xót xa thương cảm như ngày nào chị dành cho anh. Cả đêm anh chị thức trắng mà chẳng nói thêm với nhau câu nào. Suốt đêm dài, chị trằn trọc suy nghĩ, tự nhìn lại bản thân mình. Chị có đúng không khi chị đối xử với anh như vậy. Từ ngày lấy chị về, anh luôn yêu thương , chiều chuộng chị, chịu đựng chị bao lần chị sai, hai đứa con nhỏ quấn quýt chị, gọi “Mẹ” hoài như thỏa nỗi thèm khát tình mẹ bao năm chúng thiếu thốn. Chị đã lựa chọn, đã chấp nhận anh, các con của anh mà sao chị chẳng thể bao dung, mở rộng lòng yêu thương họ? Nước mắt chị trào ra, ướt đẫm gối. Chị sai rồi sao?
Tiếng xe máy dừng trước cửa nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của chị. Anh đã về. Ba mẹ con cùng ra cửa đón. Nhìn anh cả người ướt sũng, chị chợt thấy lòng rung động. Chẳng phải trong cơn giông bão, chị đã cần anh, đã lo lắng cho anh nhiều đến thế nào sao? Đâu phải chỉ mình anh cần chị, yêu chị. Chị cũng cần anh, và cũng đã yêu anh. Tình thân, tình máu mủ vốn đã ngấm trong mỗi người từ khi sinh ra, và cũng thiêng liêng, cao đẹp, đủ đầy từ ngày ấy. Còn tình cảm với những người từng là người dưng, nó cần thời gian, cần tình yêu thương, sự cảm thông, chân thành, cần những trái tim rộng lớn để bồi đắp cho đủ đầy, cho trọn vẹn những gì chưa trọn vẹn. Tình cảm ấy rồi cũng thiêng liêng, cũng cao đẹp nào khác tình thân....
Mưa vẫn chưa ngừng, gió vẫn phả từng cơn se lạnh. Bữa cơm ấm áp, rộn ràng tiếng cười trong ánh nến leo lắt...
© Tạ Kim Liên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."







