Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chàng trai đến từ cơn mưa

2008-12-26 16:12

Tác giả:


Blog Việt - Lại đến muộn nữa rồi! Thy hậm hực, thất vọng liên tục nhìn đồng hồ, đã muộn hơn 1 tiếng rồi… giờ này lẽ ra nó và Huy đã ở trong rạp xem được nửa bộ phim rồi ấy chứ. Hôm qua đã hứa như đinh đóng cột là hôm nay 4 giờ chiều hai đứa sẽ cùng đi xem 1 bộ phim thật vui, để làm hoà sau vụ giận dỗi vừa rồi. Vậy mà… chỉ có mình nó đứng ngẩn ngơ ngoài rạp như một con ngốc. Cậu luôn là thế… luôn bắt nó phải chờ…

Trời cũng đã xế chiều. Mặt trời cũng đang chuẩn bị nhường chỗ cho bóng đêm, ráng đỏ nhuộm lên trời một màu kì quái, gió bỗng thổi qua thật nhẹ mà sao Thy thấy ớn lạnh… Một buổi chiều hè thật kì lạ! Con bé nghĩ thầm rồi tự nhủ sẽ không chờ cậu nữa, nó vào rạp… nhưng không phải xem phim, nó tự mua một que kem để nhấm nháp. Một cảm giác tê lạnh cả lưỡi truyền đến sống lưng đến khó hiểu…

- Tớ tưởng cậu sẽ ăn kem socola? Cậu thích nó mà!

Thy giật mình, quay lại… không ai cả, nhưng rõ ràng nó nghe tiếng Huy? A, nó lại nhớ đến cái hôm cậu và nó đi ăn kem, chỉ để xả cục tức trong nó. Nó đã gọi một que kem bạc hà, thay vì socola như nó vẫn thích… chỉ vì Huy cũng gọi món đó.

Nó với Huy là thế, hai đứa là một cặp, một tình cảm đến thật nhẹ nhàng trong sáng như chiều mưa nó vô tình trú ở hiên nhà Huy để vô tình nghe thấy tiếng dương cầm thật dịu dàng, du dương từ bên cửa sổ. Một bản nhạc thật buồn, réo rắt, nhưng lại có sức hút vô hình từ ngón tay của người đánh đàn. Gương mặt cậu lạnh, một cái gì đó mơ hồ khó hiểu trong đôi mắt, cậu như không ý thức vào ngón tay mình, như đang nghĩ một điều gì đó… lạ thay điều ấy lại làm nên một bản nhạc lạ đến khó hiểu nhưng hút hồn. Huy thấy nó, cậu dừng lại và mời nó vào nhà để trú mưa. Nó nhận ra cậu… chàng trai học bên lớp kế toán A vẫn cùng lớp B cậu học chung giảng đường môn Triết mấy hôm. Cậu và nó quen nhau, rồi thành đôi một cách đột ngột nhanh chóng: cậu ngỏ lời và nó đồng ý mà chưa thể hiểu nổi tình cảm của mình.

Nó mến cậu thật hay chỉ vì thương cho sự cô đơn của cậu: cậu mất mẹ từ nhỏ và sống với người cha chỉ biết đến công việc. Nó không hiểu và cũng không muốn nghĩ sâu vào điều ấy, nó nhận lời… để hai đứa là một đôi. Một đôi có quá nhiều những khác biệt: cậu ít nói, nghiêm nghị, cậu giỏi che giấu cảm xúc mà không bao giờ thổ lộ với nó cậu nghĩ gì, nó có cảm giác cậu với nó vẫn xa cách dù là một đôi… cậu chỉ biết có người bạn thân là cây dương cầm để trút cho nó tất cả tâm sự? Nhưng nó thì không, nó không chịu là một con bé vô hình, nó sôi nổi và bất cần vì luôn sẵn sàng bất tuân lệnh, nó không muốn là một con robot chỉ biết làm theo những gì đã là lập trình chỉ vì điều đó bình thường? Nó muốn nổi loạn và điều đó luôn khiến nó bất đồng với Huy, tất nhiên Huy là người luôn nhún nhường nó. Nó không thích điều ấy, và phản ứng lại, nó cố tình làm khác đi những điểm tương đồng giữa nó và cậu mà nó từng tự hào; cậu thích kem socola, nó sẵn sàng gọi món khác dù ghét cay món kem bạc hà? Cậu thích màu trắng bạc nó bảo là ghê dù nó thích màu ấy? Những bản nhạc hay của cậu đưa cho nó xem nó bảo chỉ là những bản buồn rợn người dù nó thích ở cậu những bản ballad buồn ngọt ngào ấy… nó muốn phá vỡ tất cả, chỉ để cậu phải chú ý đến nó nhiều hơn thay vì cái cách hiện nay hờ hững của cậu.

Hình ảnh: Deviant.com - abdullahcoskun -

Mời các bạn click vào đây để tải và nghe file audio Blog Radio 49: Linh hồn trong mưa.

Nó bước ra khỏi rạp thì cũng là lúc trời đổ mưa, cơn mưa ào ào như trút nước. Nó lại quên áo mưa (như một thói quen-thóiquen mà bao lần Huy phải nhắc nó, Kệ, nó thích vậy), phải trú tạm trước cổng rạp. Nó ngao ngán nhìn cơn mưa, một buổi chiều thật lạ… cơn mưa nặng hạt tưởng như sẽ không dứt, và lạ thay mang trong nó một âm thanh kì quái thật lạ? Tiếng dương cầm nhanh gấp…. những nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp, réo lên một khúc chói tai, nó khiến con bé giật mình, một chút gì đó khiến nó ngạt thở…

- Huy!

Con bé hét lên khi thấy dáng cậu đang bước nhẹ trong mưa. Nó vùng chạy theo cậu đang bước trong mưa:

- Huy! Cậu làm gì vậy? Huy!

Con bé gọi gào lên trong mưa. cậu như không nghe, vẫn bước nhẹ… cậu có cái gì đó thật lạ, một cái gì đó như mơ hồ trong chiếc áo trắng cậu đang mặc. cậu bước nhẹ mà sao nó không thể đuổi kịp cậu? Tiếng dương cầm vẫn réo rắt trong mưa với âm thanh của bản nhạc chát chúa… Thy thấy mệt, nó gọi cậu… cậu không nghe… nó mệt… nó muốn gục lại… nó muốn cậu quay lậi… cậu sẽ thấy nó… cậu sẽ lại bảo nó vào nhà trú mưa… Huy!.........

- Cậu lại trễ giờ lên lớp rùi! đến bao giờ Thy mới bỏ được tật ngủ nướng?

- Có can gì đến cậu ông cụ non?

Con bé ương bướng vênh mặt nói to với cậu… Nhưng rồi… giật mình và nó nhận ra mình đang mở mắt trên giường… trong phòng của nó… nó thấy lạnh và mệt… nó nhớ đến Huy. tại sao nó gọi mà cậu không nghe? Tại sao cậu lại chạy trong mưa? Tại sao tai nó vẫn réo lên khúc dương cầm ma quái kia?

Nó nhìn quanh rồi toan vùng dậy nhưng thấy ê ẩm cả người. Nó mệt. Nó thấy mẹ bước vào mắt đỏ hoe:

- Con làm gì mà chạy trong mưa rồi gục ngay trước cửa nhà vậy? về thì gọi cửa chứ? Có gì thì phải bình tĩnh chứ?

Về nhà? Nó chạy theo Huy mà? Cậu dẫn nó về nhà? vậy cậu đâu? Bên tai nó vẫn tiếng dương cầm réo rắt trong mưa:

- Vậy Huy đâu? Cậu ấy đưa con về mà?

- Bình tĩnh đi Thy, con biết điều gì không quay lại được mà! Tỉnh đi Thy!

Nó ngạc nhiên… mẹ nó ngồi xuống dường nắm chặt tay nó, mắt vẫn đỏ hoe…

- Mẹ!- Nó hét lên một cách khó hiểu – mẹ bảo cái gì qua không lấy lại được? Con hỏi Huy về chưa mà? Cậu ấy cũng dầm mưa!

- Thy, con biết Huy đi xa rồi mà! mẹ nó nhìn nó nghiêm nghị

Nó như ngất đi, choáng váng… tiếng dương cầm réo rắt, khiến người ta phải sợ… cậu đi rồi! Đi xa mãi rồi… chiều mưa xối xả bên hiên… mưa sẽ hoà trong nước mắt Thy… tại nó sao? Cậu trễ hẹn và chạy đi trong mưa… chiếc ô tô ngược chiều… nó như thấy cậu nằm sõng soài dưới mưa… tiếng dương cầm réo rắt sao chát chúa trong mưa…

Hình ảnh: Deviant.com - silent_reverie -

Mời các bạn click vào đây để tải và nghe file audio Blog Radio 49: Linh hồn trong mưa.

Nó đã khóc tưởng như cạn sạch cả nước mắt. Nó nhớ tiếng dương cầm của cậu, nó muốn nói nó yêu những khúc ballad cậu đánh lên trong khúc thuỵ du…. muộn mất rồi… Muộn rồi như nắng vàng thôi không ươm sắc nừa, muộn rồi như mặt trời ngả mũ không níu nổi màn đêm đừng buông, muồn rồi như giọt mưa nào đọng lại vỡ tan thành bóng nước, muộn rồi như gió ngừng thổi qua vì mệt hay tại cây hờ hững? Muộn rồi… muộn rồi như con nhóc nhỏ ương ngạnh hối hận vì không thể nói yêu cậu… nó yêu khúc thuỵ du buồn lắm mênh mang trên phím đàn dương cầm cậu đánh. Muộn rồi… muộn rồi cho phím đàn kia ngừng reo… Huy ơi… muộn rồi cho Thy ương ngạnh của cậu… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…

Thy đã thôi không khóc, nó tự nhủ nó sẽ chôn chặt hình ảnh cậu trong trái tim nó. Chôn chặt mối tình đầu buồn sao của nó. Trớ trêu sao… càng quên lại càng nhớ. Nó nhớ cậu, nhớ những khúc ballad của cậu bên phím dương cầm. Trên giảng đường, thi thoảng nó vẫn ngoảnh người về chiếc bàn cậu vẫn ngồi, những mong sẽ bắt gặp ánh mắt buồn kia của cậu, đôi mắt buồn nhưng nhìn nó thật dịu dàng… giờ chỉ còn là một chỗ trống vô hồn… Nó không biết đã bao lần ghé qua nhà cậu, chỉ để nhìn vào cửa sổ phòng cậu, nó mong thấy cậu bên phím dương cầm, cậu sẽ thấy nó, sẽ dừng lại và bảo nó vào nhà… giờ chỉ còn là cánh cửa khép kín mà có lần nó vô tình thấy ba cậu gục khóc trên ấy… Thật lạ, người cha mà cậu bảo vô tình giờ lại khóc thật trẻ con nơi ấy, muộn rồi ư… muộn rồi Huy à!

Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa nhỏ mà cứ dai dẳng không ngừng. Mưa như cũng dần cạn đi rồi ư? Mưa không rào rào mạnh mẽ như ngày nào? Cũng như nó rồi sao/ Con bé nhỏ ương ngạnh ngày nào thôi rồi không khóc. Muộn rồi Huy ơi… tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…

- Thy à, sao cậu không bao giờ mang áo mưa? cậu biết dầm mưa sẽ ốm mà! Cậu phải nghe lời chứ? – tiếng Huy sao dịu dàng tha thiết.

- Việc gì đến cậu đâu! Sao cậu cứ bảo tớ phải làm thế này thế nọ? Tớ sẽ dầm mưa, sẽ hát, sẽ ngâm thơ trong mưa! – Thy đáp lại trong vô thức

- Cậu lại thế! cậu biết ốm thì tớ sẽ lo cơ mà! cậu ương ngạnh lắm Thy à…

Thy giật mình cúi xuống… dưới sân trường… mưa vẫn rơi…

- Huy! – Thy hét lên kinh ngạc

Nó thấy cậu, vẫn chiếc áo trắng ấy, cậu đứng trong mưa, từ cậu như ngân lên khúc dương cầm réo rắt trong mưa… cậu mỉm cười với nó. cậu không khiến nó sợ, trái lại nó thấy như vỡ oà trong lòng, nó muốn gặp cậu. Nó thổn thức mà nấc lên:

- Huy à! Tớ sẽ mang áo mưa, tớ sẽ không dầm mưa... hic… tớ sẽ nghe cậu, ong cụ non à! Huy ơi, khúc dương cầm…. nó… nó… Huy! Đừng đi!

Cậu lại quay lưng bước đi. Nó muốn chạy theo cậu, nó chạy xuống sân nhưng cơn mưa chiều đột ngột xối xả, nó khựng lại. Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa… Nó quay lại trước cửa lớp, nó lại khóc, nó khóc…. cậu không nghe nó… cậu không còn nghe nó nữa à… Nó thấy bên kia một chiếc áo mưa trắng gấp lại trên bàn… nó quay lai…

- Huy ơi! – nó gọi cậu nhưng chỉ đáp lại là tiếng mưa tuôn xối xả. tiếng cậu nhẹ nhàng trong mưa, văng vẳng khúc dương cầm réo rắt: “mặc áo mưa rồi về đi Thy, về đi cô bé ương ngạnh à!”

Con bé đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa. Nó vẫn khóc, giọt nước mưa như hoà cả vào nước mắt. Sẽ không ai biết nó khóc, cậu sẽ không thấy nó khóc phải khóc? Nó sẽ nghe lời cậu mà! Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa… cậu vẫn nhớ, vẫn còn quan tâm đến nó… Nhưng sao cậu không ở lại để nghe nó nói tiếp? Nó sẽ nói, nó sẽ nói nó nhớ cậu, nó sẽ nói nó yêu khúc ballad mà cậu đánh, nó muốn hỏi… sao lại có khúc dương cầm réo rắt trong mưa? Khúc dương cầm nghe sao thật lạ, nó khiến người ta phải sợ?

Nó vẫn tìm kiếm cậu… dù chỉ là một bóng ma vô thức… nó không thấy… nó đã mang ao mưa cơ mà… nó không dầm mưa… nó nghe cậu… Huy ơi! Muộn rồi ư…? Nó tìm kiếm khúc dương cầm réo rắt trong mưa… Mưa đã thôi không rơi. Nó không muốn, nó muốn mưa rơi, mưa rơi nữa… rơi… rơi… thật nhiều, thật lâu để nó lại đc gặp cậu. Nó muốn cậu nghe nó nói… nó sẽ không ương ngạnh nữa… Mưa ơi… Huy ơi… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…

Hình ảnh: Deviant.com - espace_noir -

Mời các bạn click vào đây để tải và nghe file audio Blog Radio 49: Linh hồn trong mưa.

Nó đã làm cả rối cầu mưa, ngày nào nó cũng cầu… nó mong mưa… nó biết chỉ có mưa… chỉ có mưa mới tạo được chuỗi kết nối kỳ diệu giữa cậu và nó… như mưa đã mang nó đến gần cậu trong chiều mưa hôm ấy. Nó nhớ cậu…

Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…

Nó giật mình và nhận ra âm thanh quen thuộc ấy! Huy! Huy đang ở đây! Nó vùng chạy ra khỏi thư viện. Trời mưa. Mưa… mưa… mưa… trằng xoá cả trời đất. Mưa xối xả như tuôn nước… Mưa mang theo cả vị nhớ trong nước mắt tuôn rơi… Tiếng dương cầm ngân lên réo rắt trong mưa…

- Huy ! Tớ biết cậu đang ở đây! Cậu ra đây đi! Đừng trốn, tớ van cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu nhiều lắm! …

Con bé nấc lên nghẹn ngào, nó đang tìm cậu… mắt nó nhoè đi trong nước mắt… một cái gì đó trắng mờ hiện ra thật dịu dàng… Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa…

- Cậu khóc à? Thy ương ngạnh đâu có khóc? Trời mưa to đấy, Thy mang áo mưa chứ vì tớ hết áo mưa để cho cậu rồi!

Giọng cậu vẫn thế vẫn dịu dàng… Nó lau sạch nước mắt để nhìn rõ cậu hơn. cậu vẫn đứng đấy… dưới mưa lặng lẽ… vẫn chiếc áo trắng tinh khôi… vẫn đôi mắt buồn nhìn nó đăm đăm tha thiết sao đầy yêu thương… Nó nhận ra cậu thật đẹp, đẹp trai một cách kì diệu. Nó mỉm cười:

- Tớ mang áo mưa! Cậu dừng lo. Tớ sẽ không ương ngạnh nữa! cậu đừng đi! Cậu sẽ nghe tớ nói mà!

Cậu lắc đầu nhìn nó thật buồn:

- Muộn rồi Thy à! Trời tạnh rồi tớ lại đi, cậu đã tự chăm sóc cho mình rồi tớ có thể yên tâm đi nữa! Đừng khóc, Thy của tớ cứng rắn lắm mà!

- Tớ không biết! Huy ơi khúc dương cầm trong mưa….

- Nó nghe buồn mà hơi sợ à? – Huy nhìn nó mỉm cười, lúc này nó thấy cậu thật đẹp, rạng ngời, đúng cái vẻ đẹp mà lần đầu tiên nó lặng ngắm cậu ngồi im đọc sách trong thư viện.

Thy gật đầu nhìn cậu, nó mong cậu nói hết cho nó biết. Nó muốn cậu nói với nó, nó muốn cậu chia sẻ với nó thay vì với phím dương cầm lạnh lùng kia. Huy nhìn nó đầy yêu thương:

- Bản nhạc dang dở mà! Không một khúc nhạc nào hoàn thiện nếu nó không được đánh hết! Tớ đã đánh dở và chợt nhớ đến cái hẹn với cậu. Xin lỗi cậu, xin lỗi vì không thể là Huy người lo lắng cho cậu như ngày nào. Bản nhạc dang dở chưa đánh tớ tặng cậu. Tớ yêu cậu vì tớ nhận ra ở cậu những gì thật đẹp thật sôi nổi của cuộc đời mà tớ khó mở lòng ra. Tớ nhận ra ở cậu một cái gì đó cần được quan tâm. Thy à, mối tình đầu và duy nhất của đời tớ! Cậu sẽ giúp tớ đánh nốt bản nhạc ấy chứ? Đánh nốt để biết nó hay hơn?

- Tớ không biết đánh đàn, cậu biết mà! Huy ơi, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi Huy ơi….

Con bé lại nấc lên nghẹn ngào. Nó sợ điều ấy, trong tiềm thức nó hiểu khi khúc dương cầm kia được đánh xong, cậu sẽ vĩnh viễn tan biến… bản nhạc dang dở ấy đã níu cậu ở lại… nó không muốn… Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa…

-  Thy biết mà! Giúp tớ để tớ đc thật sự ra đi, đứng để tớ phải lang thang trong mưa! Tớ xin cậu, tớ lạnh… bản nhạc tớ viết còn ở trên dương cầm…

Thy nấc lên nghẹn ngào… nó sợ điều ấy… nó muốn có cậu, dù chỉ là một bóng ma trong tiềm thức của nó. Cậu không biết là nó cần cậu đến thế nào… nó không thể…

- Thy, tớ lạnh… tớ không muốn chỉ là ảo tưởng trong mưa… Thy ơi…

Khúc dương cầm thôi không réo rắt nưa… mưa đã tạnh… cậu lại đi… còn lại mình nó trong nỗi nhớ, trong tiếc nấc nghẹn ngào. Nó yêu cậu, nó muốn làm cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất. Nó sẽ nghe lời cậu, vì nó không muốn cậu phải lo lắng… nó sẽ đánh lại bản nhạc ấy… Huy ơi… tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…

Sau mấy lần ngập ngừng nó đã quyết định đến nhà cậu. Nó phải làm điều ấy dù biết sẽ mất cậu mãi mãi… nó không thể ích kỷ… cậu cần điều ấy… nó không thể để cậu lại thất vọng về nó…

Nó gặp ba cậu. Nỗi buồn mất con đã khiến ông suy sụp hoàn toàn. Muộn rồi ư… muộn rồi cho những gì đã mất không thể lấy lại… ông yêu Huy vô cùng nhưng ông lại không để Huy biết điều ấy… muộn rồi để ông biết kình đã sai… muộn rồi… Huy ơi… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…

Ba Huy đã đồng ý để nó đánh cây dương cầm. Nó nhận ra bản nhạc trên cây dàn còn kẹp lại. bản nhạc cuối cùng… Khúc dương cầm cho Thy và cậu…

Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa… trời lại mưa… nó biết cậu đang đến để chờ nó… lần cuối cùng và mãi mãi…

Bàn tay nhỏ của nó đặt nhẹ lên phím đàn. Nó bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, từng phím đàn réo rắt vang lên hoà cả trong mưa… đoạn gợi đầu nghe sao thật buồn, gieo vào lòng người một thoáng lo sợ… đoạn điệp khúc bỗng thật sôi nổi dồn dập, từng nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp như cuộc sống vội vã… khúc nhạc cuối nhẹ nhàng, dịu dàng đầy tha thiết, thật ngọt ngào… Giờ thì nó hiểu tại sao… khúc dạo đầu là Huy, một con người khép kín đấy lo sợ trước sự cô đơn trống vắng của cậu, cậu khao khát được yêu thương. Khúc điệp lại là nó, con bé con sôi nổi nổi loạn như những nốt nhạc bay nhảy không theo một khuôn thước nào. Khúc cuối là sự kết hợp của nó và cậu, thật dịu dàng, ngọt ngào vì cả hai đã tìm được điều để lấp đầy khoảng trống thiếu sót trong tâm hồn mình. Nó đã thật sự thả hồn vào khúc nhạc ấy, nó hay và tuyệt diệu đến kì lạ. Huy luôn là thế, một chàng trai kỳ lạ, Một chàng trai tinh tế trong tâm hồn lãng mạn của một nghệ sĩ…

Hình ảnh: Deviant.com -

Mời các bạn click vào đây để tải và nghe file audio Blog Radio 49: Linh hồn trong mưa.

Nó đánh xong bản nhạc cũng là lúc cơn mưa dần tạnh… nó thấy cậu đang đứng lặng im bên đàn nghe nó, cậu mỉm cười thật tươi… thoáng chốc đôi mắt cậu như không còn nỗi buồn miên man như ngày nào…. cậu thật dịu dàng tha thiết:

- Cám ơn Thy! bản nhạc đó mãi mãi thuộc về cậu như tình cảm của tớ! Tớ có thể yên tâm đi rồi! Chào Thy!

- Cậu sẽ vẫn về trong mưa chứ? Một chút thôi để tớ biết có cậu! – Mắt con bé lại nhoà lệ khiến nó càng khó mà nhìn cậu, cái hình ảnh trắng mờ huyền ảo ấy…

- Hãy nghe mưa thử xem, Thy à! cám ơn rất nhiều, yêu cậu và nhớ nhiều! – cậu lại mỉm cười thật tươi.

Cậu quay lại mỉm cười với cha cậu còn đứng sững sờ: “Con yêu ba! Con thanh thản vì biết ba cũng yêu con!”

- Cậu cho tớ chạm tay vào cậu nhe! – Huy ngập ngừng quay lại hỏi Thy

- Tất nhiên, cậu có thể mà… - con bé nhìn cậu mắt nhoè lệ, nó hiểu đây là phút cuối cùng cậu bên nó thật gần ấy.

Nó chìa tay ra, bàn tay cậu chạm đến… thật lạnh… nó đã muốn rút tay lại… nó hiểu cậu cần hơi ấm từ nó… một khoảnh khắc thoáng đến… nó ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi… gió xin đừng thổi… mưa xin đừng tạnh để cậu ở lại đây… nhưng rồi hình ảnh cậu nhạt dần trong mắt nó, thật đẹp và dịu êm… mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ… Khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa… một bản nhạc mới vừa ngân lên trong lòng nó… bản nhạc của Tình yêu diệu kỳ du dương ngân nga…

Gửi từ Email Blue Rain – blue_rain0209: I want to cry, but I can t...why?

 

Mời các bạn click vào đây để tải và nghe file audio Blog Radio 49: Linh hồn trong mưa.

Chia sẻ của độc giả

Dia chi: Hà Nội
Email: salsanme@yahoo.com.vn
Noi dung: Mình đã khóc khi đọc câu chuyện của bạn. Một câu chuyện tình đầu khó phai, nó sẽ còn vang mãi trong tâm tưởng của bạn như tiếng đàn dương cầm trong mưa.Bạn đã mất đi tình yêu đầu đời đẹp nhất của mình nhưng bạn là người vô cùng hạnh phúc, bạn biết không? Bởi vì bạn đã có đã yêu và được yêu lại với một tình yêu chân thành và trong sáng. Điều kỳ diệu nhất của tình yêu là chạm được đến linh hồn của nhau. Và các bạn ah, nếu yêu thương ai, ta đừng ngại nói lời yêu. Hãy yêu thương và để cho người ta yêu biết rằng ta yêu thương họ biết chừng nào. Đừng để phải hối hận vì lỡ một lời yêu. Yêu là không bao giờ phải nói rất tiếc!

Ho ten: Lá Vàng
Dia chi: TP Hồ Chí Minh
Email: nhuchieclavang@yahoo.com
Noi dung: Không đủ bình tĩnh để đọc hết bài viết này.. Một cảm giác xé lòng và cô đơn tột đỉnh. Người yêu đầu tiên của tôi, người bạn tri kỉ của tôi cũng chỉ mới ra đi mãi mãi hơn 1 tháng... Một cảm giác trống vắng đến vô hồn... Tôi biết nếu trái tim mình còn có ngườii đó thì người đó sẻ không bao giờ biến mất nhưng... vẫn không thể nào ngăn cho nước mắt mình không rơi khi một người thật ý nghĩa, thật quan trọng với mình không còn trên đời này... Ước gì một lần, một lần... chỉ một lần nữa tôi thấy được nụ cười ấm áp của anh... Tất cả... chỉ là giấc mơ... mịt mù...

Ho ten: linhlantrang_9x
Dia chi: Thái Bình
Noi dung: Mối tình đầu đẹp lung linh nhưng dễ vỡ quá . Tình yêu đến , Tình yêu đi tất cả đều chỉ là trong phút chốc . Ông trời đôi khi bất công quá , tước đoạt của "nó" đi người nó yêu thương . Đọc blog đến đoạn "nó" thấy Huy , mình cứ hi vọng Huy và mẹ chỉ nói dối nó là Huy đã ra đi . Để nó biết tự chăm sóc mình hơn ! Nhưng rồi mình ngỡ ngàng khi ko phải thế . H đã ra đi thât sự ! "Nó" ơi hãy mạnh mẽ lên rồi nỗi đau nào cũng qua thôi mà . Hãy mạnh mẽ như chính con người nó vậy .

Ho ten: TH
Email: thuhang_2614@yahoo.com
Noi dung: Truyện của bạn gắn liền với những mưa, với mình cũng thế - lần gặp đầu tiên và lần gặp cuối cùng đều MƯA. Có điều kết thúc không như thế và cũng không có nhiều kỉ niệm đẹp như thế. Tất cả đều trôi qua trong sự hối tiếc muộn màng.

Ho ten: NOT A ONE
Dia chi: nghệ an
Email: not.a.one2004@gmail.com
Noi dung: đọc blog này mình thực sự rất xúc động.nước mắt ào ra như tìm lại được 1 giây phút nào đó của mình... bạn à,bạn vẫn hạnh phúc vì đã được gặp lại huy trong những cơn mưa... thật nhớ ,những gì đã qua và sẽ không bao giờ con tìm lại được ... hãy trân trọng những phút giây hiện tại bên những người thân yêu nhé các bạn...

Ho ten: binhminhdo
Dia chi: ĐiệnBiên
Email: quehuong25215@yahoo.com
Noi dung: cảm ơn bạn nhiều,bạn đã cho tôi những dòng chữ thật cảm động tôi đã bật khóc.tình yêu tôi man mát thoáng buồn của những cơn mưa

Dia chi: nghe an
Email: hoa_huong_duong_20044@yahoo.com
Noi dung: Noi gi bay gio nhi?cam giac nhu the nao u?that buon.cau chuyen that buon.tinh yeu luon la vay.tai sao con nguoi ta khi mat no di roi moi nhan ra,moi nhan ra minh da qua ho hung.hay tai vi nhung thu luon ben canh minh lam minh ko nhan ra duoc gia tri cua no nua......dung la muon qua roi ban ah`.muon mat roi..........

Ho ten: pé heo
Dia chi: vũng tàu
Email: tinhtin@yahoo.com
Noi dung: Đọc bài viết của bạn sao thấy buồn quá! Tại sao chứ? Tại sao lại hok có 1 kết quả tốt đẹp hơn? Tại sao mọi việc hok bao giờ như người ta mong muốn ! Tớ cũng thế , cũng đã từng mất đi người mình yêu nhưng...tất cả cũng sẽ qua thôi. Thời gian là liều thuốc hay nhất để chữa lành mọi vết thương. Tớ đã có người yêu khác và chôn kỉ niệm vào 1 góc ở trái tim. Vì cuộc sống là thế, mạnh mẽ để vượt qua...bạn ạ!

Ho ten: H.Dương
Dia chi: Bảo Lộc-Lâm Đồng
Email: HuongDuong_0304@yahoo.com
Noi dung: Hãy khóc đi nếu bạn còn có thể, khi không thể khóc là lúc đau đớn nhất. Tôi đọc câu truyện của bạn, bên ngoài trời cũng đang mưa, và tôi cũng khóc vì cảm động,vì tôi cũng đau đớn, vì nhiều thứ nữa...nhưng làm sao để bạn lấy lại được nụ cười và lấy lại được niềm vui đây? Vì tôi cũng đang đi tìm nó đây. Tôi nhìn xung quanh mọi người vẫn vui vẻ và hạnh phúc, nhưng tôi biết không phải họ không có nỗi đau mà họ đang cố gắng để vượt qua nó đó bạn.Cảm ơn vì câu truyện rất hay của bạn

Ho ten: doremon
Dia chi: gialai
Email: thuhoacobehaycuoi214
Tieu de: ban nhac tinh yeu trong mua
Noi dung: doc blong nay xong nuoc mat toi roi toi khoc vi vui mung rang cuoc song van con nhung tinh yeu chung thuy co nguoi dc huong cai tinh yeu dep day chac han ai khi yeu cung co cam giac lo so rang mot ngay nguoi minh yeu thuong se roi xa minh mai mai nhung khi dieu do xay ra thi ban nen vui vi ban da song da yeu yeu khong hoi tiec yeu trong mong cho yeu trong hi vong ban ah’ co le huy ra di la de giup ban truong thanh hon biet tu lo cho minh hok con uong nganh nua uoc ji nhung tinh yeu dep se co nhung ket thuc co hau du bit tinh yeu van luon gap nhung trac tro nhung ban ah’ HAY HI VONG DUNG BAO GIO THOI HI VONG

Ho ten: văn hóa
Dia chi: điện biên
Email: vănhoa_dienbien
Noi dung: bạn là một ng ười biết vượt qua bao thử thách mình khuyên bạn luan biét dữ mình va hay luân cố gắng minh tìn là bạn sẽ luân nhận được nhưn g gì ma bạn đã phải chải qua .

Ho ten: Mai
Email: chuatuyet_83@yahoo.com
Noi dung: Câu chuyện thật hay và cảm động, tôi tìm thấy tình cảm trong trắng dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Email: Mattroixanh29@yahoo.com
Noi dung: Mình chia buồn với Thy nhé. Câu chuyện buồn quá. MÌnh ko cầm nổi nước mắt. Có 1 câu hát "Lệ cay khoé vì 1 đã ra đi ko trở lại". Nỗi đau lớn quá, nỗi đau quoặn trong con tim. bạn biết ko ng bạn của mình cũng ra đi trong một chiều mưa. Dòng sông Hồng đã cuốn bạn ấy đi. Mưa vẫn rơi, rơi mãi....cho đến khi tìm thấy thi thể của bạn ấy. Và hôm sau cũng vậy, mưa lại rơi nhưng mình nghĩ đó là giọt nước mắt của "ông trời" khóc thương bạn mình. Nỗi đau này thật khó quên nhưng mình luôn cất giữ nó trong trái tim của mình. Và Thy cũng vậy nhé. Đừng buồn nữa Thy ạ. Có rất nhiều người yêu thương bạn và mong bạn hãy trở về với cuộc sống hiện tại. Người mất thì đã mất rồi. Ta hãy sống thật tôt, thật đẹp. Để ở nơi chín suối Huy sẽ ko fải lo lắng vì bạn nữa. Hãy vui tươi lên nhé .(^_^)

Ho ten: sweet
Dia chi: HN
Email: strawberry_story_273@yahoo.com
Noi dung: Thực sự buồn...nỗi buồn da diết và lạnh cóng...Tôi thích mưa, thích cái cảm giác ướt sũng và run rẩy trong làn mưa...Và để cảm nhận chút gì đó nhẹ bớt trong lòng...Có thể...những gì ta yêu quý vụt biến mất trong cuộc đời này...Thì hãy sống thật hạnh phúc...Để ở một thế giới khác, họ sẽ yên lòng và cũng cảm thấy hạnh phúc.Đừng để bạn nhạc ấy dang dở cũng như đừng để trái tim ai còn day dứt vì mình...Vì mưa cho ta hiểu khi cô đơn, khi lạnh giá nỗi buồn đáng sợ đến thế nào...Đừng buồn bạn nhé!

Ho ten: Violet
Dia chi: Tp.HCM
Email: violetshine_luvwind4ever@yahoo.com
Noi dung: Buon` nao~ ... Hay vui song ... chon ki niem vao mot chiec hop va gui len sao hoa ... Hay song tiep phan doi that dep ma Huy da trao lai cho ban ! Yeu doi di nhe

Ho ten: chery_15988
Dia chi: ĐH kinh tế tp hcm
Email: chery_15988@yahoo.com
Tieu de: hạnh púc thật mong manh...
Noi dung: mình đang open blog của Ai đó...đọc cái feed này...Câu chuyện này giống như chuyện tình của nhỏ bạn mình...ng ấy cũng ra đi...mãi mãi...Cảm giác thoáng bùn...mỗi người là 1 thế giới...chẳng thể bít trc đc cái j sẽ xảy ra...Hãy bít trân trọng những j của ngày hum nay...hạnh púc trong tay mình mà.Cảm ơn câu chuyện của bạn...làm cho mình nhận ra...mình vẫn còn hạnh púc...^^

Ho ten: khiêm
Dia chi: thái nguyên
Email: xinloitinhyeu_tn07
Tieu de: buồn quá
Noi dung: cau truyện bùn quá , hạnh phúc chỉ mong manh thế thôi ư ?

Ho ten: hoaco may
Dia chi: DH Dien Luc Ha Noi
Email: thuvang_nhoanh8788
Noi dung: cuộc sống có nhiều cái thật bất công minh cũng có cảm giac mất mát giống cậu nhưng cảm giác của mình là khi mất đi người thân thương ruột thit còn bạn thì đã mất đi tình yêu duy nhất,đã có người nói với mình là tinh yêu đầu căy đắng nhưng đầy ngọt ngào khó phai hãy cố gắng lên bạn nhé hãy sống thật tốt cho cả phần của huy nũa nhé bạn

Ho ten: Noi dung: minh` ko thick mua, boi? mua van~ lam` minh` thay buon` va` cam? giac’ co^ do*n...nhu*ng co’ le~ voi ban mu*a mai~ gan voi 1 chuyen tinh` that dep. ban hay~ nghi~ ban la` nguoi` that hanh phuc, boi? ban da~ co’ 1 moi tinh` dau` that dep, ko cai’ gi` la` wa’ muon...boi? ban da~ nhan ra tinh yeu do...nguoi do’ se~ mai~ ben ban... minh` pit’ ban muon’ khoc...vay ban hay~ khoc’ di neu nhu* ban muon...chuc ban mai~ hanh phuc nhe’’’

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top