Chẳng bao giờ có được người yêu dấu...
2009-10-29 11:04
Tác giả:
Lời tác giả: “Chỉ là khúc dạo đầu, sự đệm nhịp cho một biến thể khác mà thôi.”
Hưng nói yêu Nguyên vào một buổi sáng cuối mùa thu. Mắt Hưng nhìn chăm chăm vào đôi mắt Nguyên đang mở to đầy thảng thốt. Những cụm mây xám của bầu trời tháng 10, ngày tràn gió và mùa xao xác lá. Hưng không tìm được bóng dáng của mình trong đôi mắt đen sâu ấy. Và mối tình đầu của Hưng đã tan di, nhẹ bẫng, ngạc nhiên hơn cả một cơn bão cuối mùa thu …
*
3 năm học phổ thông bình thản trôi qua. Một ngày, tay Trà đặt trong tay Hưng, mắt Trà sáng bừng trong đôi mắt Hưng rạng rỡ. Họ yêu nhau. Cả lớp học bỗng trở nên hân hoan, náo nhiệt lạ kì sau mùa thi cử đầy khắc nghiệt. Nguyên đẩy cao gọng kính, lơ đãng nhìn qua mười hai ô cửa kính có viền gỗ xanh. Đó là một ngày mùa thu, gió nhẹ và mỏng. Cơn áp thấp vừa đi qua, trả lại cho phố những ngày xanh quang đãng nắng.
Và cả một điều gì đó cũng vừa đi qua cuộc đời Nguyên một ai đó như là Hưng vậy.
Quay ngược lại thời gian, Nguyên tìm thấy hình bóng Hưng trong nỗi nhớ …
Lớp 10, khi mùa thu đã qua được 2 tuần thì Hưng và Nguyên mới vào nhập học – muộn, vì không đủ điểm đỗ chính thức để vào trường . Sự mặc cảm kéo lê cả 2 con người tách biệt hoàn toàn với đám đông bạn bè cũ và thu hút nhau về góc nhỏ riêng mình. Họ hiểu nhau trong im lặng. Chẳng ai nói với ai câu gì, Hưng và Nguyên chỉ miệt mài học để chứng minh cho mọi người trong lớp biết khả năng của mình. Cùng đến thư viện, cùng trao đổi bài vở, cùng nói với nhau về sở thích, về cuộc sống. Nguyên vẫn tin rằng Nguyên đã lặng lẽ thích Hưng trong suốt cả một mùa thu, cho đến ngày Hưng nói một lời yêu vội vã…

Ảnh minh họa: Raysoda.com
*
Ngày liên hoan chia tay cuối cấp, lớp Nguyên rủ nhau đi hát. Nguyên ngồi lặng lẽ một góc cho đến khi chiếc mirco chuyển đến tay mình. Nguyên không từ chối, và giai điệu của bài hát “Lời Chưa Nói” ngân nga, tan hết những ồn ào trong chất giọng thanh mảnh.
“Đôi khi bên anh, em mong được gần anh mãi
Đôi khi em tin, rằng em đã thầm yêu
Mà sao khi bên nhau, em không thấy ngại ngần?
Còn vì sao khi xa nhau , lòng em không thấy nhớ mong?
Phải vì anh vội vàng, nên đành lỡ mất con tim muộn màng…
Như mây lang thang ngập ngừng lời chưa nói
Bao năm bên nhau , sao đành chia xa
Còn đâu ánh mắt nào em muốn gửi trao anh …”
Giọng Nguyên mảnh quá, không lên cao được. Ngẫu hứng, Hưng đã lấy một chiếc mic khác để hát song ca cùng Nguyên.
Đẹp và buồn.
*
Ngoại trừ Đăng sắp đi du học, 45 người còn lại trong lớp Nguyên đều qua kì thi để bước vào cánh cửa đại học. Nhận được kết quả thi đỗ của các học trò, thầy chủ nhiệm nheo nheo lại đôi mắt cười không giấu nổi niềm vui. Nguyên cũng thấy con đường mà mình đang bước đi sao mà trơn tru và bằng phẳng thế. Chỉ có một điều rằng từ nay sẽ không còn Hưng bước đi cùng Nguyên nữa, 2 người đã tách rời 2 ngả khác nhau, 2 ngôi trường khác nhau. Và lại, Hưng đã có Trà rồi.

*
Đường Lâm, kì nghỉ cuối cùng của thời phổ thông cuối cùng đã kết thúc. Có lẽ, Hưng và Nguyên đã có thể bình lặng xa nhau từ đấy, nếu không có sự việc xảy ra …
Trà và Hưng xích mích. Trà nằng nặc đòi xuống xe Hưng và ngồi sau Đăng, người đang chở Nguyên .
Khi đã ngồi sau Hưng rồi, tim Nguyên đập mạnh, lòng Nguyên tràn ngập cảm giác của một người mang đầy tội lỗi…
- Không có chuyện gì đâu, khi về Trà và Hưng sẽ lại hòa nhau ngay thôi. Còn Nguyên, không sao chứ? - Hưng nói, như thể đọc được suy nghĩ của Nguyên vậy. Nguyên chỉ thở dài. Chiếc xe máy bình thản đi trên con đường cao tốc vắng.
- 3 năm rồi, Hưng vẫn thắc mắc tại sao Nguyên thích Hưng nhưng lại không nhận lời khi Hưng nói yêu?
- Vì từ thích một người đến yêu một người vẫn còn một khoảng cách rất xa, tình yêu lớn lên trong Nguyên chậm quá. Lúc bấy giờ Nguyên mới chỉ 16 tuổi thôi mà …
- Nếu bây giờ Hưng nói với Nguyên rằng Hưng vẫn yêu Nguyên, Nguyên có tin không ?
- Nguyên ghét tắc đường, nhưng nếu bây giờ có một vụ như thế thì cũng không tệ.
Chiếc xe máy lao nhanh trên suốt quãng đường còn lại. Hai người ngồi bên nhau trong yên lặng. Không ai nói với ai câu gì, nhưng vẫn giữ thói quen cũ, họ hiểu tất cả về nhau đấy thôi.
Hưng dừng lại trước ngõ nhỏ nhà Nguyên rồi nói vội trong lúc quay xe, không dám cả việc nhìn vào mắt Nguyên nữa .
- Nếu ở bên Nguyên lâu hơn một chút, những ngày cũ sẽ trở về và làm lộn xộn cuộc sống của Hưng mất thôi. Hưng phải đi gặp Trà đây.
- Hiểu mà, Nguyên cũng phải gọi lại cho Đăng .
Ngày cũ chỉ về thoảng qua như cơn gió nhẹ.
Và họ xa nhau, ai cũng đã có một sự lựa chọn cho riêng mình .
Một ngày tháng 10 của năm sau đó, Nguyên gọi điện thông báo cho Hưng rằng Nguyên sắp sang Pháp du học, nơi có Đăng vẫn đang đợi chờ .

Ảnh minh họa: Raysoda.com
Không ai bắt máy.
*
Quán café, một buổi chiều mùa thu vàng úa nắng.
“Chẳng bao giờ có được người yêu dấu, vẫn biết trong lòng một ước mơ”
Những âm thanh trong vắt và mỏng mảnh của giai điệu “Lời Chưa Nói” khe khẽ vang lên từ chiếc điện thoại của Hưng. Đôi vai gầy mảnh của Trà rung lên khe khẽ, rồi gục đầu vào đôi bàn tay nhỏ, Trà bật khóc.
Số máy của Hạ Nguyên gọi. 3 chữ “Người yêu dấu” nhấp nháy sáng trên màn hình điện thoại cùng với tiếng nấc bơ vơ của Trà, Hưng có biết?
Và Hưng có biết vì sao khi Hưng mang 2 tách café ra góc bàn quen thuộc thì Trà đã không còn đợi anh ở đó nữa...
- Gửi từ email Phong Linh - canhxanhtrongsuot
Chia sẻ của bạn đọc:
Yêu mà ko để phải hối hận thì sẽ làm tổn thương nhiều người. Nếu hào hiệp trong tình yêu thì đấy...chẳng bao giờ có được người yêu dấu...
gia nhu hung dung noi loi yeu voi vang thi co le se tot hon
Chẳng biết nói sao cả nhưng thấy giống tâm trạng của mình ghê, mình thích người ta từ lâu lắm rồi mà không dám nói cho đến bây giờ luôn, mình cũng chẳng biết phải làm sao cả, là con gái thì ai chả có điều e ngại đúng không, mình vẫn cứ để như thế trôi đi mà chẳng thể làm gì. Mình cứ luôn phân vân người đó có biết tình cảm của mình không mà không dám thổ lộ, phải chăng mình thiếu tự tin?
trong cuoc doi ai cung tung hoi tiec ve mot viec da qua,nhung chung ta phai chap nhan vi nhu the chung ta moi cam nhan duoc rang chung ta can gi.The moi la cuoc song.
Co duyen nhung khong co phan... Tinh yeu la the. Chang co dong song hay mat bien nao ngan cach. Nhung, hai nguoi van chang the den ben nhau. Gan day ma xa day. Ngay ca khi tuong sap cham vao roi, hoa ra cung chi la ao anh, cung chi la mot giac mo qua, vay thoi...
Đừng để phải hối tiếc! Tôi đã từng giống bạn yêu mà không nói ra để đến giờ 11 năm sau vẫn vậy vẫn chưa yêu ai như từng yêu người đó. Tôi có ngốc không. Hy vọng bạn đừng giống tôi.
" Tại sao khi yêu nhau lại không đến được với nhau?" , Chẳng biết phải nói thế nào? Nhưng mình thấy 2 bạn co một nữa của hạnh phúc la 2 bạn đều biết mình yêu người đó và người đó yêu bạn. Một nửa còn lại la nỗi buồn vì 2 bạn yêu nhau nhưng lại không được bên cạnh nhau. Qua câu chuyện mình muốn nói rằng : nếu còn yêu nhau hãy cố gắng một lần nữa và các bạn đừng để mọi thứ cứ trôi đi như thế. Để sau này không ai phải hối tiếc về những gì đã qua.
Tại sao vẫn chỉ là câu hỏi "hai người yêu nhau mà sao không đến được với nhau?" Đôi khi, người ta không biết được cảm xúc thật của con tim hay chỉ là trốn tránh nó, trốn tránh cái cảm xúc mà đáng ra cả 2 đều fải trân trọng ! Đặt mình vào địa vị Nguyên, chắc có lẽ mình cũng chỉ như Nguyên được thôi ! Đúng như những gì mà mình đang fải đối mặt ! Chỉ có điều, mình và người ấy, không có người thứ 3 nhưng sao cả 2 không thể nói lên được điều gì ! mình không hiểu và người ấy cũng không hiểu....
sorry, vẫn mãi trong lòng 1 ước mơ... còn mãi...?
Đôi khi cuộc đời là thế đó bạn à. Tình yêu đến với mỗi người một khác, nhanh hay chậm, ở bên nhau hay không được ở bên nhau đều là duyên phận. Yêu nhau mà không đến được với nhau mặc dù cả hai người đều hiểu điều đó, khi xa rồi, khi mất nhau thực sự họ mới thấy lòng nhức nhối không thể quên được nhau, âm thầm ngồi gặm nhấm những nỗi buồn, những kỷ niệm, những ký ức ngày xưa. Nhưng ta không thể sống cho riêng ta mà còn cho người khác nữa, vì thế hãy vì nhau, vì người mình yêu mà sống tốt để khi nghĩ về nhau ta không phải ân hận vì lựa chọn của chính mình. Có ai đó đã nói rằng: " Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà phải cùng nhìn về 1 hướng. Yêu nghĩa là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc, như thế chính mình cũng cảm thấy hạnh phúc". Hãy sống thật hạnh phúc vì như thế không chỉ có mình bạn hạnh phúc mà người luôn dõi theo bạn cũng hạnh phúc và ngược lại khi bạn thấy người mình yêu hạnh phúc thì bạn cũng hạnh phúc. Nếu có duyên nhưng không phận thì hãy làm Trái Tim Bên Lề để nâng người ấy mỗi khi buồn, khi vấp ngã bạn ạ. Tình yêu là không cần đền đáp hay mang ơn, đơn giản chỉ vì 1 chữ "Yêu". Chúc bạn hạnh phúc.
bạn thật là ngốc đấy
tôi là con gái và tôi cũng có một chuyện tình gần giống bạn
bọn tôi cũng yêu nhau,nhưng lại ko đến với nhau chỉ vì hai đứa đều có lòng tự trọng quá cao
cho đến bây giờ tôi đã yêu người khác nhưng vẫn dành một góc nhỏ cho kỷ niệm về người bạn đó
nếu tôi là con trai tôi sẽ ko như bạn đâu.dù sao tôi cũng hiểu tại sao bạn lại làm vậy
cảm ơn tác giả câu chuyện nha.
Thật buồn!..
mot ky niem dep qua, xa qua!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.


đừng sống với tiếc nuối