Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chạm vào trái tim anh

2014-03-03 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Anh giữ tay tôi lại, kéo tôi vào lòng. Tôi và anh cùng cười. Nụ cười này, vòng tay này tôi mơ ước được chạm vào bao nhiêu lần giờ đã trở thành hiện thực. Hai trái tim đã hòa chung nhịp đập. Thầy ơi…Em yêu anh.

***
Sáng chủ nhật như thường lệ tôi đang “nướng” khét lẹt trên giương thì tiếng nhạc chuông điện thoại réo rắt “You do you remember me like I remember you? Do you spend your life, going back in your mind to that time? Cause I, I walk the streets alone I hate being on my own……”. Dù tôi có thích thú với bản nhạc chuông này đến mấy thì trong thời điểm này nó như “sét đánh ngang tai”. Số máy lạ, tôi ngáp dài uể oải nhấc máy, miệng lầm bầm rủa thầm cái tên đáng ghét nào dám phá bĩnh giấc ngủ của tôi.

-    A…. lô!

-     Cho hỏi đây có phải số máy của Thy không?

-    Đúng rồi ạ, ai thế ạ? Tôi nén cái ngáp dài trả lời.

-    À chào em, thầy Vinh đây.

Tôi vội vàng bật dậy như người có gắn sẵn  lò xo, sau 3s định thần tôi lắp bắp trả lời mô hôi túa ra như tắm dù thời tiết Sài Gòn cuối năm có chút se lạnh vào sáng sớm,có chút hối hận vì gọi anh là “ tên đáng ghét”.

-    Dạ….dạ….dạ….em…chào thầy ạ. Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ.

-    À thầy gọi để cảm ơn em mấy hôm gửi lại cho thầy mấy tập tài liệu thầy để  quên. Tối nay em bận gì không thầy mời đi em đi uống nước.

-    Dạ không có gì đâu ạ. Nhưng tối…tối nay sao cơ ạ?

-    Tối nay thầy mời em đi uống nước để cảm ơn không biết em có bận gì không?

-    Dạ em  rảnh, em rảnh thầy ạ. Tôi vội vàng trả lời như sợ chỉ chậm 1s thôi là anh sẽ thay đổi lời vừa nói với tôi.

Tôi cúp máy rồi mà vẫn nghe trống ngực đập liên hồi. Tôi gọi thầy là anh vì thầy là cựu sinh viên trường tôi đang theo học, chỉ hơn tụi tôi 4-5 tuổi, anh được trường giữ lại sau khi tốt nghiệp rồi học cao học bên Lund. Tốt nghiệp cao học anh không ở bên trời Tây như nhiều người bạn mà về trường tiếp tục công việc giảng dạy và dĩ nhiên vì thế mà tôi học trong giảng đường do anh đứng lớp. Tụi con gái lớp tôi say anh như điếu đổ và tôi cũng không …ngoại lệ. Nhưng tôi say anh theo cách khác. Không nhìn chằm chằm vào anh khi anh gọi dậy hay mắt mơ màng mơ một viễn cảnh xa xăm như tụi bạn. Tôi vẫn bình thản nhìn vào mắt anh khi anh kêu trả lời, cười khúc khích mỗi khi anh nói một câu hài hước nào đó.

yêu anh

Tôi vẫn thường vào facebook của anh theo dõi từng entry, “soi” từng ngóc ngách “nhà” của anh, cả những tấm hình thời sinh viên ngộ nghĩnh của anh. Công nhận một điều anh cực kỳ vui tính và xì tin mặc dù đã qua cái tuổi đó lâu  lắm rồi. Đọc những dòng “còm men” của anh tôi cười ngất. Anh thu hút người khác bởi nụ cười duyên, ánh mắt lấp lánh, sự hài hước của bản thân và cả tính…đãng trí. Anh dạy lớp tôi 5  buổi thì 4 buổi anh để quên đồ trên bàn giảng viên. Tôi là người trả thiết bị giảng dạy của lớp cho phòng thiết bị nên kiêm luôn cả việc trả lại đồ cho giảng viên nếu không may họ để quên. Anh thu hút tôi bởi những điều đơn giản và cả những chất chứa tâm sự trong ánh mắt mặc dù những lúc như thế anh thường dấu bằng nụ cười. Giống tôi. Đôi khi là như thế người ta thích nhau chỉ vì đối phương có điểm gì đó giống mình. Tôi thì đơn giản như thế. Thích anh vì tất cả những gì liên quan đến anh, chẳng phải vì ngoại hình, chẳng phải vì vật chất chỉ vì anh làm tôi cười, làm tôi vui trong mỗi tiết học và có những góc khuất trong tâm hồn không phải ai cũng hiểu. Tôi thích gọi anh là Mr T.

Quán café anh hẹn gặp tôi cũng gần nơi tôi ở - là Gió. Quán café tôi thích mỗi khi rảnh ghé vào nhấm nháp một ly espresso. Quán có những chiếc chuông gió leng keng đủ loại, đầy màu sắc. Tôi ngó nghiêng đảo mắt tìm anh, anh cũng vừa thấy tôi nên vẫy tay ra hiệu.

-    Chào em. Anh cười tươi khi tôi đi tới.

Tim tôi đập thình thịch như sắp vỡ tung ra. Trái tim đáng ghét tôi là chủ của nó mà nó cứ đập loạn nhịp vì một người xa lạ. Mặt tôi nóng ran lên, tay chân luống cuống.

-    Dạ …em chào thầy ạ. Tôi lắp bắp, môi cố nặn ra nụ cười mà tôi không biết đó có phải là cười không nữa, giống nhe răng thì đúng hơn. Anh lại cười. Ôi anh đừng có cười nữa được không tim em sắp vỡ ra rồi đây này.

Buổi hôm đó tôi chỉ nhớ là mình ngoác miệng cười như một con hâm cả buổi tối, còn những chuyện khác đại khái tôi chỉ nhớ mông lung anh có hỏi han tôi chuyện học hành, gia đình, cuộc sống, kể cho tôi nghe mấy chuyện hài hài. Tính tôi ít nói với những người lạ nhưng khi đã gặp “tri kỉ” như anh vốn dĩ cũng là người vui tính chỉ sau vài phút ngại ngùng thì chỉ có chém gió thành bão. Đấy buổi hẹn của tôi với Mr T có thế thôi mà làm tôi vui suốt cả tuần sau, nhỏ bạn cùng phòng lắc đầu lè lưỡi trêu tôi. Tôi  mặc kệ, nó đã bao giờ trải qua cảm giác mà tôi gọi là “yêu đơn phương” như tôi đâu mà biết. Sau buổi ấy, không hiểu là vô tình hay cố ý ngoài 3 tiết học vào ngày thứ 3 tôi gặp anh nhiều hơn, lúc thì trong văn phòng Đoàn – Hội, lúc thì tôi thấy anh vào căn tin ăn cơm như sinh viên tụi tôi. Tôi sà tới bắt chuyện với anh, chúng tôi vui vẻ chuyện trò những ngại ngùng ban đầu dần biến mất tôi lại trở lại cái vẻ nhí nhảnh ban đầu của một cô sinh viên năm 2. Tôi vào facebook thường xuyên hơn, ghé thăm tường anh nhiều hơn đôi khi chẳng có gì mới nhưng tôi vẫn vào như một thói quen để biết rằng anh vẫn ổn.

Tôi và anh cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn, về học hành, cuộc sống, sở thích,…. Những cuộc nói chuyện cũng trở nên dài hơn và lâu hơn. Mối quan hệ của tôi và anh ngày càng thân thiết hơn, ngoài tình thầy trò còn là những người bạn có thể gọi nhau bất cứ lúc nào thấy cần một người chỉ để lắng nghe. Khi tôi hay anh buồn cũng có thể gọi người còn lại, chúng tôi lai có mặt ở Gió đôi khi chỉ đơn giản ngồi cạnh nhau, lặng im, gọi một ly espresso,nhâm nhi và nghe một bản nhạc không lời. Anh nhẹ nhàng ở bên tôi, làm chỗ dựa cho tôi như một người thân thiết giữa thành phố vồn vã này. Anh ấm áp và sẵn sàng lắng nghe tôi cũng như chia sẻ những khó khăn, khúc mắc trong cuộc sống sinh viên của tôi như một người thầy, người bạn, người anh và,… không hơn.

chạm vào tim anh

Tình cảm tôi dành cho anh dần lớn lên trong trái tim non dại lần đầu biết rung động. Tôi chỉ biết giấu tình cảm đó cho riêng mình, lặng lẽ bên cạnh làm cô trò nhỏ của anh, đôi khi muốn nói ra nhưng chỉ sợ những lời nói áy kéo anh xa khỏi tôi. Và tôi cũng biết tình cảm của anh đã dành cho một người khác, mối tình đầu của anh. Tình cảm của anh và chị ấy từ lúc còn là những cô cậu học sinh cấp 3 đến khi học đại học nhưng lại không giữ được nhau khi anh đi du học ở Lund. Tưởng chừng tình yêu từng ấy năm sẽ không như câu người ta hay nói "xa mặt cách lòng" nhưng điều ấy lại vận đúng vào mối tình của anh. Ở Việt Nam, thiếu thốn những quan tâm của người mình yêu chị nhận lời yêu anh trưởng phòng trong công ty đã theo đuổi chị từ lâu. Anh lao vào học hành và công việc làm thêm để quên chị, nhưng tôi biết anh vẫn chưa thể quên bởi khi anh kể về chị giọng anh hào hứng lạ thường, ánh mắt lấp lánh, và tôi biết dù thế nào tôi cũng không thể thay thể hình ảnh mối tình đầu trong anh.

Khi tôi đang say sưa nghịch tách espresso với vẻ thích thú ở Gió.

-    Hạ Vy đã đến tìm tôi. (Hạ Vy là tên chị ấy)

-    Dạ????? - Tôi ngước lên nhìn anh.

-    Cô ấy đã đến tìm tôi, xin tôi tha thứ. Cô ấy bảo cô ấy yêu tôi, thời gian đã cho cô ấy nhận ra người cô ấy muốn ở bên là tôi…cô ấy không quên được tôi và mong… mọi thứ lại trở về như xưa. Anh ngừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi như mong một có một lời khuyên nào đó cho tình cảnh của anh bây giờ.

-    Em nghĩ tôi nên trả lời cô ấy ra sao?

Ngay lúc này tôi cũng chẳng biết mình nên trả lời anh thế nào. Có cái gì đó vỡ vụn trong tôi. Bảo anh không đồng ý thì tôi quá ích kỷ vì đó là điều tôi muốn, tôi muốn anh quên đi chị ấy nhưng biết đâu những lời chị ấy nói là thật lòng và rằng hẳn anh vẫn yêu chị ấy nhiều. Còn khuyên anh đồng ý thì tôi lại thấy bất công với chính mình rằng cơ hội ở bên anh sẽ chấm dứt, tôi sẽ đau, chắc chắn thế. Tôi cúi đầu, nhoẻn miệng cười mà lòng đắng ngắt.

-    Thầy cứ làm theo những gì trái tim mách bảo.

Nick anh vẫn sáng mỗi đêm nhưng không còn những dòng tin nhắn quan tâm tôi như trước kia, hay những dòng chí chóe nhau của tôi và anh thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ. Tự nhiên tôi cảm thấy chấm tròn màu xanh kia thật đáng ghét. Tôi khóa face, tắt luôn cả điện thoại. Và để tránh đụng mặt anh tôi thôi luôn cả việc đến trường, vùi đầu vào những cuốn truyện tranh hay nghe nhạc, xem phim, nhưng tôi chỉ nghe những bài nhạc có tiết tấu mạnh và phim hành động, tuyệt nhiên không nghe những bài hát hay xem những bộ phim Hàn "xẻng" ướt át vì như thế nỗi nhớ anh lại càng cồn cào trong tôi khiến tôi không chịu nổi mà gọi cho anh mất. Tôi không rõ đây là thứ cảm giác gì, rõ ràng là một thứ tình cảm tôi chưa bao giờ bắt gặp. Tình yêu ư? Sao nó đau đớn như ngàn mũi kim đâm vào tim tôi như thế này. Hình như … tôi đang thất tình. Sự thất tình của một kẻ yêu đơn phương. Buồn cười thật.

Buổi học cuối cùng để kết thúc môn học anh dạy lớp tôi, tôi lên lớp với bộ dạng vui vẻ nhất có thể. Anh vẫn vậy, vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy và vẫn pha trò cho sinh viên bằng những câu chuyện hài hước. Tôi chỉ ngồi yên, đưa mắt nhìn vu vơ lên bảng nhưng chẳng có dòng chữ nào đọng lại trong mắt tôi. Thỉnh thoảng tôi thấy ánh mắt anh dừng lại chỗ tôi, những lúc ấy tôi giả vờ cúi xuống ghi ghi chép chép nhưng thực sự lại đang trốn một ánh mắ chỉ chờ tôi ngẩng lên là dò hỏi kiểu như "Em sao vậy?" "Sao lại tránh tôi?".

Tôi không dám đối diện với anh, với lòng mình. Cuối buổi anh dặn lớp tôi mấy điểm lưu ý có thể có trong đề thi cuối kì, tụi bạn tôi háo hức cầm máy ảnh chụp hình kỷ niệm với anh, còn tôi thì trốn ra ngoài cố ngăn cho dòng nước mắt thôi rơi. Sao tôi phải khóc cơ chứ, vì một người mới quen 5 tháng, chẳng là gì của nhau.

Kì thi cuối kì tới, đống bài vở ngổn ngang cuốn tôi đi, tôi chẳng còn thì giờ mà nhớ tới anh, nhưng chỉ một phút ngơi nghỉ hình ảnh anh lại xuất hiện, tôi lại khó nhọc gạt ra khỏi đầu.

Cuối cùng thì kì thi khó nhằn cũng kết thúc với kết quả khả quan, bạn bè lũ lượt về quê sớm đón tết còn tôi thì nán lại đi làm thêm trong một quán café gần phòng trọ. Dù gì thì về quê vào thời điểm nay tôi cũng chẳng có việc mà làm chỉ đi ra đi vào thôi thì ở lại thành phố làm kiếm thêm chút tiền mua tấm bánh, cái áo cho 2 nhóc em ở nhà.

Như mọi ngày tôi chỉ trở về phòng khi quán đóng cửa lúc 11h khuya, bước chân tôi khựng lại khi thấy bóng anh mệt mỏi đứng dựa vào tường ngôi nhà đối diện phòng tôi. Thấy tôi, anh cười, dưới ánh đèn đường nụ cười anh lộ rõ vẻ mệt mỏi trên đôi môi nhợt nhạt. Mới có thời gian không gặp anh mà anh khác quá, trông anh gầy hẳn, đôi mắt thiếu ngủ. Tôi lo lắng.

-    Thầy, thầy không sao chứ?

Anh gật đầu thay cho câu trả lời.

-    Để em mở cửa thầy vào nhà ở ngoài này lạnh lắm.

Tôi lục vội chìa khóa mở cửa. Khi tôi loay hoay với chiếc chìa khóa thì một vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy tôi từ phía sau. Bất ngờ tôi rụt tay lại, đánh rơi cả chùm chìa khóa.

-    Thầy…thầy…

Anh đưa tay lên miệng tôi ra dấu im lặng, tôi cũng không dám nói gì thêm. Vòng tay anh càng siết chặt, cả người tôi cứng đơ như bị đóng băng. Lát sau anh buông tôi, lên xe và rồ ga phóng đi để tôi đứng đó như trời trồng lầm bầm "chuyện gì vừa xảy ra thế, mình đang mơ sao?".

nhớ anh

25 Tết tôi lục tục dọn đồ về quê, khi tôi lỉnh kỉnh đồ đạc, chen chúc trong dòng người đông đúc tới quầy mua vé xe thì nghe tiếng gọi:

-    Thy….Thy…

Nghĩ bụng ở thành phố cả triệu dân này việc giống tên trùng họ là chuyện hiển nhiên vả lại tôi cũng chẳng quen ai trong dòng người đông đúc kia. Tôi im lặng đi tiếp tiếng gọi càng rõ hơn, tôi bị kéo hẫng một nhịp vì bàn tay của ai đó. Tôi quay người lại.

-    Tìm em mệt quá. Di động em bị làm sao mà tôi gọi hoài không được hả?

Mắt tôi ầng ậc nước chực trào ra, người đứng trước mặt tôi không ai xa lạ mà là anh, là anh. Tôi òa khóc nức nở, bao nhiêu thương nhớ dồn nén giờ hòa vào dòng nước mắt. Tôi khóc tu tu như một đứa trẻ.

-    Nín đi, nín đi, lớn rồi còn khóc nhè. Anh cười cười, ôm lấy tôi dỗ dành.

-    Anh xin lỗi, thời gian qua em buồn lắm phải không. Nhưng sao em không nói cho anh biết?

Tôi thôi khóc, đôi mắt tròn xoe, long lanh nước ngước lên nhìn anh. Anh phì cười, gõ nhẹ vào trán tôi.

-    Ngốc à, anh gọi cho bạn em, bạn em nói tất cả rồi. Ngốc quá, thích người ta sao không nói chứ. Anh cười nữa.

Nghe vậy tôi lại dụi đầu vào ngực anh khóc tiếp (lợi dụng he he)

-    Nín đi ngốc. Cô ấy chỉ là một ảo ảnh trong quá khứ của anh, anh không thể dối lòng mình bỏ qua hiện tại, tương lai mà quay trở về quá khứ chỉ vì lòng thương hại.

-    Thời gian xa em, anh nhận ra người cho anh yên bình, niềm vui, hạnh phúc…là em. - Anh nhìn sâu vào mắt tôi.- Anh yêu em.

Thầy đáng ghét, đáng ghét. Sao anh không đi tìm em sớm hơn. - Tôi đấm thùm thụp vào ngực anh.

Tìm em sớm sao biết em yêu anh nhiều thế nào chứ.

-    Anh dám chọc quê em à. Chừa này.

Tôi lại đánh vào ngực anh. Anh giữ tay tôi lại, kéo tôi vào lòng. Tôi và anh cùng cười. Nụ cười này, vòng tay này tôi mơ ước được chạm vào bao nhiêu lần giờ đã trở thành hiện thực. Hai trái tim đã hòa chung nhịp đập. Thầy ơi…Em yêu anh.

•    Gửi từ Poka Nguyễn

Về Poka Nguyễn :

"Em sẽ học cách yêu của lá
Kiên nhẫn mọc lên, rồi xanh đến kiệt cùng…"





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top