Cậu bé dũng cảm
2021-03-22 01:15
Tác giả:
Hoa Lan Ngát Hương
Cơn mưa tầm tã
Xuống ngập Thừa Thiên
Có một cậu bé
Tuy áo ướt đẫm
Cậu vẫn ngồi yên.
Cậu dũng cảm lắm
Chẳng sợ mưa kia
Cậu dũng cảm lắm
Chẳng sợ ướt đâu
Chỉ sợ cha cậu
Sẽ không về nữa
Chỉ sợ cậu sẽ
Chẳng nhìn thấy cha
Vậy mà ba hôm
Ông vẫn chưa về.
Cơm canh đã nguội
Chỉ chờ cha thôi
Cha, ơi mau về
Áo mẹ giặt sạch
Chỉ chờ cha mặc
Đã lâu lắm rồi
Cha không ngon giấc
Chiếc giường buồn thinh.
Cậu buồn lắm chứ
Ruột nóng như thiêu
Nhưng mà cậu bé
Dũng cảm lắm mà.
Vì vậy vẫn chờ
Với lòng hy vọng
Cha sẽ về thôi.
Cho đến một hôm
Hay tin cha lạc
Lạc ở nơi đâu?
Sao mà không thấy?
Cậu buồn lắm chứ
Nhưng lòng tin cậu
Không hề dập tắt
Cha rồi sẽ về.
Nào ai ngờ đến
Trên đường cứu dân
Ông đã gặp nạn
Ông không về nữa.
Và một hôm nữa
Chợt nghe tin tức
Cậu không dám tin
Cha mình đã mất
Cậu bé dũng cảm
Nay lại khóc rồi.
© Hoa Lan Ngát Hương - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.
Mưa xuân
Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân
Con đường ngắn nhất
Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”
Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể
Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.
Mùa hè năm ấy, ve chưa kịp hét hết khúc chia ly
“Phượng Hồng”, bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại chỉ mới chớm nụ mà chưa bao giờ nở.





