Phát thanh xúc cảm của bạn !

Căn gác có mùi cá cháy

2009-04-10 11:54

Tác giả:


Blog Việt - Thụy không xinh, không nổi bật, phải thừa nhận như thế. Nhưng ai gặp cô lần đầu tiên cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn Thụy cười, nụ cười trong veo, nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa. Vì nụ cười ấy, ngay từ năm đầu đại học Tuấn đã tìm mọi cách để làm quen với Thụy.

Chiều chủ nhật Thụy chuyển phòng trọ, kí túc xá vui vẻ nhưng ồn ào quá, cô không tài nào tập trung cho kì ôn thi được. Khi Thụy chuyển đi, đám “yêu nữ” cùng phòng tha thiết:

- Chồng đi nhớ về phòng cũ thăm các vợ nhé, “chồng” đi lấy ai để các vợ tranh nhau đây?

Nghĩ lại Thụy bật cười một mình. Cuối kì, phòng trọ rất ít, rong ruổi mất mấy ngày cô mới tìm được một chỗ trọ với giá có thể ở một mình. Căn phòng nằm trên gác ba bé nhỏ, chênh vênh. Bên cạnh có nhiều phòng trọ nữa, hình như tất cả đều là sinh viên.

Chín giờ tối, Thụy ngồi bệt giữa căn phòng la liệt, ngổn ngang đồ đạc chưa kịp dọn dẹp. Đúng là không có cái mệt nào bằng cái mệt chuyển nhà. Một cơn gió lùa qua mang theo mùi cá cháy, ngột ngạt vô cùng. Cô mở toang cửa sổ ra, cửa sổ nhỏ bé bị một bức tường nhà bên chắn trước mặt. Chút ánh sáng le lói hắt vào, Thụy đóng cửa lại, thở dài. Cửa sổ có cũng như không.

Sáu giờ sáng, cô thức dậy bởi tiếng la hét của bà chủ nhà:

- Phòng cô Tuyên sao không đi đổ rác thế này, có muốn ở nữa không? Đây là xóm trọ chứ không phải bãi rác. Anh Tú có định nộp tiền nhà tháng này không? Tôi là tôi quá nhân nhượng cho mấy anh chị rồi đấy.

Bà quay sang Thụy đổi giọng ngọt nhạt:

- Cháu chuyển hết đồ đến chưa? Nếu chưa để bác bảo thằng cả nhà bác nó chuyện cho. Ở đây có gì khó khăn cháu cứ nói với bác nhé. Bác xem sinh viên như con cháu trong nhà mà.

 Sau lưng bà ta anh chàng tên Tú giả vờ làm động tác như sắp ngất xỉu.

Thụy gọi điện cho Tuấn báo cô đã dọn nhà xong, đầu giây bên kia tiếng xe cộ vọng vào làm cô chói tai, giọng anh vội vã trong máy:

- Thế hả? Xong là tốt rồi.  Anh xin lỗi vì không chuyển đồ cho em được, anh bận quá. Thôi, anh có chút việc phải đi, có gì mình nói chuyện sau nhé.

Cô gập máy, căn phòng nhỏ bé sao tự nhiên thấy trống trải vô cùng. Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi mình: “Liệu đấy có phải là tình yêu?”. Cả hai đều đang cố giữ, cố níu kéo một cái gì đó sắp vỡ. Năm cuối rồi cô không muốn lại bắt đầu làm quen hay lại tìm hiểu nhau, Thụy quá mệt mỏi cho một mối tình mới. “Đến đâu thì đến” cô tự nhủ mình.

Ảnh minh họa: duamante - Ngỡ ngàng khi nhìn Thụy cười, nụ cười trong veo, nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa
Phòng trọ kế bên có một cô bé rất xinh, hình như là sinh viên năm thứ nhất. Thụy định tối qua phòng làm quen với hàng xóm mới nhưng đến sẩm tối một anh chàng dắt xe vào.

- Anh hỏi ai đấy ạ?

- Cô từ cái xó xỉnh nào đến vậy. Tôi về phòng tôi chứ hỏi ai. - Anh ta vênh mặt lên.

Gã thản nhiên huýt sáo dắt xe vào, mặc Thụy ngẩn người. “Lại là sống thử, cô nghe nhiều về chuyện này nhưng quen sống trong ký túc xá, đây là lần đầu tiên Thụy chứng kiến. Ý định làm quen với hàng xóm mới không hiểu biến mất từ lúc nào. Ừ thì cứ cho mình là tư tưởng phong kiến, cổ hủ đi”.  

Cô gái đó tên Ngân, Ngân gầy và nhỏ so với tuổi của cô. Ngân có vẻ yếu đuối và khi cười trông thật buồn. “Sống với lão mặt lạnh ấy buồn khổ là phải rồi” Thụy nghĩ thầm. Còn anh chàng mặt lạnh ấy, Thụy đặt tên cho anh ta là Cá sấu, hình như học trường Kiến trúc. Thụy thấy anh ta đi đi về về tay ôm đầy các bản vẽ. Chẳng lẽ đây là lối sống của dân nghệ sĩ?

Một buổi đi học về Thụy nghe tiếng khóc thút thít của Ngân phòng bên. Bỗng im bặt sau tiếng quát của Cá sấu:

- Em có im đi không, chiều mai đi bệnh viện, chuyện đâu còn có đó hay em định loan báo cho tất cả mọi người biết.

Thụy ngao ngán, chẳng lẽ lại chuyển phòng trọ một lần nữa, tìm được phòng nào nữa giữa thời mua bó rau muống cũng phải đắn đo này?

Thụy nhắn tin cho Tuấn, tin nhắn báo cáo đã gửi nhưng không thấy anh nhắn lại. Cô ôm điện thoại chờ rồi ngủ quên lúc nào không biết. Thụy chợt thức dậy với tay lấy cái đồng hồ trên bàn. Mười hai giờ rồi, hình như có tiếng đàn và một giọng hát khe khẽ: “Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra ta một mình, một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình đã ở đâu đây...”.

 

Ảnh minh họa: JusDeFraise - Hình như có tiếng đàn và một giọng hát khe khẽ: “Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra ta một mình, một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình đã ở đâu đây...”.

Thụy lặng nghe, tiếng đàn như giọt sương rớt trong đêm khuya, cô đơn lạc lõng. Cô đẩy cửa ra, ngoài hiên một bóng đen gầy gầy đang nghiêng mình bên cây đàn. Cá sấu. Thụy im lặng nghe. Anh quay lại thoáng giật mình khi thấy Thụy nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt lạnh lùng, khó đăm đăm.

- Cô chưa ngủ à? Con gái con đứa giờ này còn mò ra đây, chả hay ho gì đâu.                                

- Anh đàn hay quá!

- Khen tôi đàn hay khác gì khen bưu điện lắm thư, khen ngân hàng nhiều tiền. Cô về phòng đi, phiền phức!

- Cá sấu này, cho tôi hỏi nhé, anh học đàn ở đâu vậy?

- Cái gì? Cá sấu?

- À không…không phải, xin lỗi…Tôi…

- À…Hóa ra tôi là Cá sấu trong mắt cô đấy. Ừ, thế thì “tép riu” về đi không Cá sấu nuốt mất đấy.

Thụy về phòng, điện thoại vẫn không có tin nhắn trả lời. Tiếng đàn còn vang vọng trong giấc ngủ chập chờn của cô.

Thụy vừa chuyển đến phòng chưa được bao lâu, anh bạn Sơn cùng xóm trọ sốt sắng, tình nguyện giúp đỡ mọi việc. Sơn học trường Giao thông, ít hơn Thụy hai tuổi. Việc Sơn quan tâm đặc biệt tới Thụy cả xóm đều biết. Thụy cố tình làm ngơ, xem như không có chuyện gì. Đóng lại giá sách, Thụy hì hục mãi không làm thế nào cho cái đinh đóng vào tường được. Bất đắc dĩ Thụy sang nhờ Cá sấu, anh ta loay hoay bên bản vẽ, không thèm ngoảnh đầu lại, hét vọng ra:“Sơn ơi, Thụy nó nhờ mày đóng hộ giá sách kìa”. Sơn chỉ nghe có thế, không đợi đến câu thứ hai, nhảy tót sang ngay. Thụy ức lắm.

Ở lâu ngày Thụy cũng quen với xóm trọ. Mùi cá cháy. Nhà bà chủ có cô con gái nấu ăn rất dở, lần nào nấu cá cũng để cháy khét, họ lại hay ăn món cá. Mùi cá cháy như là đặc trưng của xóm trọ và Thụy tự đặt cho nó tên là xóm trọ cá cháy. Mùi cá cháy gợi lại trong cô về những trò chơi thuở bé, bóng người bà nội bên bếp lửa mất từ lâu và những người dân làng chài bé nhỏ nơi cô đã sống.

Ngân ngày càng gầy gò, xanh xao. Thương ngân bao nhiêu Thụy càng trách cô dại và ghét anh chàng Cá sấu ra mặt. Chiều thứ bảy, Tuấn sang đón cô đi xem phim, một lịch trình có sẵn, xem phim đi uống cà phê rồi về. Tối thứ bảy nào cũng vậy, Thụy lặng lẽ làm theo sự sắp đặt của Tuấn như cái máy. Tình yêu của mình đấy sao? Nghiêm túc đứng đắn, xứng đôi vừa lứa, thật hài hước. Mình còn có ý nghĩ chê cách sống của Ngân và Cá sấu. Ít ra họ cũng có hạnh phúc tình yêu điều mình không bao giờ có được. Thụy cay đắng nghĩ thầm.

Tuấn chở Thụy về đầu phố rồi vù ga phóng đi. Thụy không về phòng luôn, đi lang thang trong đêm. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với căn phòng trống của chính mình. Hình như lâu lắm rồi cô chưa khóc…


nh minh họa: Pheion - Thụy không về phòng luôn, đi lang thang trong đêm. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với căn phòng trống của chính mình

Lúc về, đêm khuya nhà chủ khóa cửa, cô quên chìa khóa cổng. Đang lo sợ phải ngủ ngoài đường thì may quá Cá sấu cũng vừa về.

- Đừng mừng vội, tôi cũng chẳng có chìa khóa đâu. - Anh ta trèo qua bờ rào rồi nhảy phắt vào.

- Cô tự vào được chứ? Tôi vào trước đây. - Con gái lần sau chú ý về sớm một chút.

Hắn để Thụy ngoài đấy, chưng hửng. Vất vả lắm cô mới trèo nổi qua bờ rào, xước hết chân tay.

Sáng hôm sau ngoài bể nước, hắn cười như không có chuyện gì xảy ra:

- Ủa? Ai làm bờ rào xước hết rồi bác chủ nhà ơi?

- Không khéo đêm qua có trộm - Sơn thật thà hưởng ứng.

Hắn tinh quái quay về phía Thụy: “Cô Thụy cẩn thận đấy, ở một mình trộm vào là chết đấy”. Lúc ấy Thụy chỉ ước được cho hắn một xô nước.

Trời về chiều chợt đổ mưa, Thụy quên mất khăn len còn phơi bên ngoài. Cô chạy vội ra luống cuống thế nào đâm sầm phải Cá sấu vừa đi đâu về. Những bản vẽ trên tay anh ta rơi xuống. Thụy vội vàng nhặt lên. Trong giây phút Thụy ngừng lại. Bản vẽ một cô gái có nụ cười trong veo như mưa đầu mùa. Một cô gái bên khung cửa sổ bị che bởi một bức tường. Một cô gái lặng lẽ trong căn phòng vắng, những bản vẽ cứ ướt dần, ướt dần dưới những giọt mưa. Thụy ngỡ ngàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt bối rối của Cá sấu:

Ảnh minh họa: shukei20 - Bản vẽ một cô gái có nụ cười trong veo như mưa đầu mùa

- Ừ! Tôi vẽ cô đấy! Tôi thích cô đấy, đã sao nào? Đã sao nào? - Cái vẻ lạnh lùng của anh bay đâu mất, như trôi theo những cơn mưa chiều, không biết rồi đi về đâu.

Những bản vẽ và ánh mắt của Cá sấu chiều ấy cứ ám ảnh Thụy. Còn Ngân? Ngân thì sao? Anh ta thật trơ trẽn. Thụy chỉ tức mình là không cho anh ta một cái tát. Nửa đêm Thụy thức dậy, cô hay gặp ác mộng ban đêm nhưng điều Thụy sợ hãi nhất là sau cơn ác mộng đêm nay cái tên Thụy gọi cầu cứu trong giấc mơ không phải là Tuấn…mà là Quân - tên của Cá sấu.

Thụy sợ hãi với chính bản thân mình, cô quyết định chia tay Tuấn. Chiều chủ nhật Thụy dọn phòng. Tạm biệt căn gác có mùi cá cháy. Mùi khó chịu đến nao lòng. Sơn đóng cửa phòng uống rượu từ đêm qua khi Thụy từ chối món quà cậu tặng. Thụy xách va li ra, cô không ngoảnh lại, căn phòng của Cá sấu vẫn khép cửa, im lìm.

Thụy để lại tất cả nơi căn gác nhỏ có mùi cá cháy ấy. Cô vẫn nhớ về Cá sấu như nhớ về một thế giới không phải là của mình, không bao giờ là của mình. Họ đã hạnh phúc bên nhau, và Thụy không có quyền giành những gì không thuộc về mình.

Một chiều cuối đông, Thụy gặp lại Tú ở xóm trọ cũ. Hai người ngồi trong quán trà đá. Tú trầm ngâm khi cho Thụy biết tin Ngân mất. Thụy nghe nhói trong tim:

- Ngân bị ung thư lâu rồi, giấu cả xóm, không ai biết cả.

- Còn Cá sấu… không… nghĩa là Quân ấy thì sao? - Thụy cố nói cho thành tiếng

- Quân đau khổ lắm, anh họ mà.

- Sao? Anh họ?

- Ừ! Họ là anh em họ mà. Ngân bị bệnh nên Quân đưa Ngân về ở cùng phòng để chăm sóc. Lúc đầu bọn mình cũng biết Ngân bị bệnh nhưng không nghĩ là bệnh nặng thế.
Hai người là anh em họ, Thụy đã có những ý nghĩ gì về Cá sấu? Thụy lặng người đi, Tú nói nhiều, nhiều nữa nhưng cô không còn nghe thấy gì.

Thụy quay lại căn gác cũ, căn phòng của Cá sấu cửa mở nhưng trống không.

“Họ chuyển đi rồi”.

Thụy ngồi sụp xuống nền nhà, thoảng đâu đây có mùi cá cháy, mùi khó chịu, ngột ngạt đến nao lòng…

  • Gửi từ email Ngọc Trang
  • Chia sẻ của độc giả

Ho ten: Trần Văn Trung - Dia chi: Thái Bình - Email: dungthuongtoi
Noi dung: Chuyện hay nhưng buồn, có lẽ tác giả cũng là người sống về nội tâm nên viết chuyện để lại cho người đọc cảm giác buồn!

Ho ten: thuyvy
Noi dung: Bài viết có nội dung buồn quá bạn ơi.Mình thik nhữg lời đối thoại của Thuỵ và cá sấu,rất hay và tinh nghịch......nhưng ket thúc còn dở dang quá... làm ng đọc thấy buồn cho Thuỵ

Ho ten: Anh
Dia chi: Hà Nội
Email: shuhao88@gmail.com
Noi dung: Một cái kết đầy bất ngờ. Một câu chuyện thực sự thú vị. MỘt chút dư âm còn đọng lại...Đôi khi, mọi thứ không bao giờ là đúng như những gì ta thấy và ta nghĩ. Bởi ta không có quyền lên án hay phán xét cuộc sống của người khác. Có lẽ, giữ cho mình đôi mắt "sắc" và cách nhìn đời bằng ánh mắt bao dung nhất là điều mà tôi đang kiếm tìm vàcố gắng

Ho ten: Đại bàng trắng
Dia chi: Đà Nẵng
Email: daibangtrang1369@yahoo.com
Tieu de: Tiếc nuối.
Noi dung: Không khó để người đọc nhận ra một câu chuyện không phải là một câu chuyện thực tế, những nhân vật vội vã đi qua cuộc đời của nhau để lại những cảm xúc đậm nhạt cho những nhân vật khác và để lại sự tiếc nuối cho người đọc. Một câu chuyện tình thật nhẹ nhàng thể hiện đúng chất tình của sinh viên: có những mối tình là người yêu của nhau nhưng rồi chỉ thoáng qua và có những tình cảm chỉ xẹt qua nhưng để lại những cảm xúc khó phai trong trái tim của người khác.

Ho ten: Phudutuyêt
Tieu de: Nhu the
Noi dung: Truyện hay bạn ạ nhưng kết thúc cần một lời ngỏ! Ta nên sống thật với chính mình, những gì ta nhìn và thấy chưa hẳn là gì. Ta phải nói ra tâm trạng của mình cho người khác biết để sau này không hối tiếc. Chúc bạn thành công!Thanks!

Ho ten: Vu Le
Dia chi: sweden
Email: cogaihayghen_hp_84@yahoo.com
Noi dung: Hay thật, tôi đã đọc nhiều thể loại chuyện thế này nhưng mỗi lần đọc lại như có gì bồi hồi và một chút nhớ cảm giác mối tình đầu! Cám ơn vì bài viết đã để lại cho tôi ấn tượng!

Ho ten: Cao Thị Thảo
Dia chi: Thanh Hoá
Email: nhimcon506@yahoo.com
Noi dung: Truyện ngắn hay quá! Rất có cảm xúc..nhưng kết thúc hơi dở dang lại càng làm cho câu chuyện dễ đi vào lòng người, làm cho người đọc phải suy nghĩ. Tôi rất muốn được đọc những truyện hay như vậy nữa.

Email: thuyetvp@gmail.com.vn
Noi dung: dang buon doc xong bai nay lai thay buon hon!humum.do cung chi la 1 trong so nhung cau chuyen cua cuoc song xa nha ma thoi.hixhix

Ho ten: Mai
Dia chi: Phan Rang
Email: lovely_star714@yahoo.com
Noi dung: Truyện hay nhưng buồn quá... Kết thúc truyện khiến người ta cảm thấy dang dở.

Ho ten: Văn Hải
Dia chi: Nghệ An
Email: nguyenvanhai08@gmail.com
Noi dung: Truyện này hay thật,buồn nhưng thực tế.Không nên trách tại sao Trang lại không cho họ một kết cục tốt đẹp hơn.vì sự thật đời thường vẫn luôn không được như mình mong muốn.cảm ơn Trang nhiều.chúc Trang sẽ thành công trên con đường sự nghiệp của mình.

Ho ten: Hải
Dia chi: ĐH Công Nghệ
Email: forgetmenot_banbe@yahoo.com
Noi dung: Tình cảm là một cái gì đó khó diễn tả qua lời nói,nó chỉ biểu hiện rõ khi mình rơi vào những hoàn cảnh thực.Tình yêu cũng như mọi thứ khác thường được con người ta quý trọng khi mà nó đã xa khỏi tầm tay của họ.Một câu chuyện buồn nhưng phản ánh lại gần với đời sống sinh viên đã tạo cho mình rất nhiều cảm xúc.Cảm ơn bạn rất nhiều.Chúc bạn luôn thành công.Thanks nhiều.

Ho ten: Trần Anh Dũng
Dia chi: ĐH Thuỷ lợi
Email: nuhondaitubiet212@gmail.com
Tieu de: Một câu chuyện buồn
Noi dung: Một câu chuyện buồn,một kết thúc buồn.Cuộc sống không phải lúc nào cũng như bạn nghĩ,con người cũng vậy.Tôi chỉ nhớ chi tiết mà Trang viết về tình yêu giữa Thuỵ và Tuấn:"Cả hai đều đang cố giữ,cố níu kéo một cái gì đó sắp vỡ".Nghĩ lại cho mình,hình như cũng vậy.Tình yêu níu giữ chỉ là 1 chuyện tình buồn.Và Thụy đã làm đúng khi quyết định chia tay với Tuấn.Cảm ơn tác giả.Chúc tác giả học tốt nhé!

Ho ten: Hải Yến
Dia chi: enbienb3@gmail.com
Tieu de: Hạnh phúc đến từ những điều bình dị nhất.
Noi dung: Khi đọc bài viết này, mình có cảm giác ai đó đang kể chuyện cho mình vậy. Rất nhẹ nhàng, buồn và sâu lắng. Sao lại kết thúc thế chứ, sao ko để họ tìm thấy nhau...

Ho ten: Dã quỳ
Email: autumn_heart_ha2015@yahoo.com
Noi dung: bài viết nhẹ nhàng nhưng sâu lắng!nó để lại cho mỗi người một cảm xúc riêng! Ai đã đi qua đời tôi? cá sấu đã đi qua cuộc sống của Thuỵ như là một cơn gió! một cơn gió ko ở lại lâu nhưng nó thổi một làn tươi mới vào cuộc sống ngột ngạt ,thầm lặng của Thuỵ. cảm ơn bạn !

Ho ten: heo con dut duoi
Email: nhung910@yahoo.com
Noi dung: câu chuyện thật hay nhưng mình thấy có chút phi lý vì Thụy đã nói chuyện với Ngân, ko lẽ Ngân ko nói cho Thụy biết cá sấu là anh họ của Ngân hay sao?

Ho ten: lê thị thu huyền
Dia chi: tp ninh bình
Email: suongrongtrencat_1990
Noi dung: câu chuyện kết thúc mà trong tôi có 1 cảm giác gi đó...1 cái nhói đau ở tim.nghèn nghẹn nơi cổ họng.tôi ko biết mình đang nghĩ gì.sự thực sao có thể đắng cay như thế?tôi nhớ đến bài thơ "có khi nào’:có khi nào trên đường đời tấp nập.ta vô tinh đi lướt qua nhau.bước lơ đễnh nào ngờ đang để mất.1 tâm hồn ta đã đợi từ lâu.... nhẹ nhàng wa

Ho ten: ANHNGUYÊN
Dia chi: Hải Phòng
Email: The_anh2807
Noi dung: Chuyện hay nhưng buồn quá, một nỗi buồn nhè nhàng. Chúng ta nên biết giữ lấy hạnh phúc đừng để nó "ra đi"... Người nào biết chân trọng tình cảm thì họ sẽ là người hạnh phúc. Tôi đã đọc nhiều thể loại chuyện như thế này, nhưng hình như những điều này chỉ có trong thời chiến tranh thôi!.. Cảm ơn tác giả!

Ho ten: Mr Thanh Vũ
Dia chi: PV thường trú ĐTNVN khu vực tây Nguyên
Email: niemtincatbui_Z26@yahoo.com
Noi dung: có những tình yêu đi qua mà chẳng bao giờ thành nỗi nhớ . nhưng đôi khi chỉ 1 lần gặp gỡ cũng đủ làm ta nhớ cả đời . Cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, nếu ta tìm về hạnh phúc. Hãy sống cho chính mình bạn nhé .

Ho ten: hoahongden
Dia chi: ha noi
Email: hoahongden_kn
Noi dung:Chuyện buồn quá! hạnh phúc mong manh vốn thoáng qua như cơn gió. Ai biết đâu là tình yêu đich thực của cuộc đời, người tim ta ta tìm người. Chúng ta tìm nhau trong niềm đau của tình yêu câm lặng. Xa tận chân trời ngay trước mặt. Tình yêu là gì hỡi anh?   

Ho ten: Đao Minh
Email: toivanlatoi_70212
Noi dung: Câu chuyện hay lắm. Đây là lần đầu tiên tôi đọc một câu chuyện trên mạng tới 3 lần. Nó nhẹ nhàng mà để lại dư âm trong tâm thức. Có lẽ cá sấu chính là một mơ ước của tôi nhưng liệu tôi có đủ can đảm để chọn lựa một người như thếCau chuyen hay lam.Day la lan dau tien ma toi doc 1 cau chuyen tren mang toi3 lan.no nhe nhang ma de lai du ảm trong tam thuc.co le" ca sau" chinh la mot uoc mo cua toi nhung lieu toi co du can dam de chon lua mot nguoi nhu the ko thi toi k o dam chac.nhung co le hay de moi dieu theo tu .nhien la tot nhat.toi se cho...cho moi thu va cho ca nhung cau chuyen tiep theo cua ban

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top