Phát thanh xúc cảm của bạn !

"Càfe sữa nhé, em yêu!"

2008-12-16 08:41

Tác giả:


Blog Việt - Em đi nhanh quá, ta hụt hơi mất rồi, tiếng gọi ta khản đặc hoà lẫn giữa dòng người. Em không nghe thấy, vì có khi ta cũng không nghe thấy tiếng lòng mình nữa, cứ âm thầm đi thế thôi. Rồi nghe cô đơn gọi về quê nhà, giữa trời mưa đan chéo kí ức ta ngồi bên tách càfe một mình, nơi góc quán quen, nghe những bản nhạc cũ một mình và chỉ nói cho riêng mình nghe : " Càfe sữa nhé, em yêu...". 

 

Một ngày tháng tư năm ngoái, ta hiu hắt rã rời bỏ mặc con ngựa sắt rỉ sét ở một góc nhà nằm bệnh. Chán ngán và hiu quạnh quá, không biết rồi những chuỗi ngày đơn điệu này sẽ đi về đâu. Chợt nghe một tiếng cười ấm áp, chợt bắt gặp một ánh mắt trong biếc ngày nắng tươi, và những buổi học ôn tẻ ngắt ngời lên một chút ánh sáng lung linh. Cuối đường ta quay lại, bây giờ là tháng tư, chẳng có lời nói dối tinh nghịch nào cho ta, chỉ có ly càfe hiu quạnh đắng lòng. Em không thích càfe bao giờ, chỉ thích hương vị ngọt ngào của trái dâu, khi vào càfe với ta chỉ uống sữa dâu, ăn kem dâu, và rất thích kẹo dâu. Tình yêu của em với một người ta nghe nhắc tên nhiều nhưng không biết mặt có lẽ cũng ngọt ngào như trái dâu. Hình bóng em để lại chút hoa mộng ngày trong xanh cho ta cũng ngọt ngào như vậy, và chỉ thế thôi, chỉ riêng ta biết, chỉ riêng ta giữ. Ta vẫn tin sống là chấp nhận sự hoà trộn giữa đớn đau và hạnh phúc, là kiên nhẫn chờ đợi từng giọt, từng giọt ánh sáng, chắt lọc từng niềm vui chầm chậm rơi. Nếu có lúc nào nghe vị đắng len vào hồn mình tê tái, nếu có lúc nào em thấy cuộc sống không phải luôn ngọt ngào, hãy để ta được nghe em. Ta sẽ chỉ im lặng bên em, bên tách càfe pha sữa, và sẽ chỉ nói thầm, cho riêng mình nghe : "Càfe sữa nhé, em yêu.."

Khi tất cả đã chìm trôi, cả hi vọng lẫn tuyệt vọng, cả sự vụn vỡ của những giấc mơ thuỷ tinh, yên lặng ngồi bên tách cafe sữa, và đó là tất cả những gì còn lại, những gì ta có thể trao cho em. Không nhiều hơn ngoài niềm hi vọng mong manh, cho em những khi buồn vui, cho em chút bình yên trầm lặng. Và thế thôi, ta cũng chẳng cần gì nữa, chỉ cần nghe niềm hạnh phúc sáng trong mắt ngoan, bình thản đến và đi giữa đường trần. Những huyên náo xô bồ vờ vĩnh làm ta "mệt quá thân đau này" xin tan biến đi, chẳng còn gì đáng bận lòng vương vấn nữa, bên tách càfe và bên tiếng gọi thầm, chỉ riêng ta nghe : "Càfe sữa nhé, em yêu..." 

 

Nhiều khi ta cố tìm một tách càfe hoàn hảo, nghĩa là trong một quán yên tĩnh, với một người tri âm, với những bản nhạc đẹp. Rồi chạy vòng quanh, tự ngẫm thấy phiền phức, rồi vơ đại một người nào gần đấy để trốn chạy cô đơn trong giây lát, để rồi hối hận vì đã phá vỡ ý nghĩa của một tách càfe, những ý tưởng không đầu không đũa và nhạt nhẽo đã ra đời thảm hại như thế. Dần dần ta hiểu không thể thưởng thức một tách càfe kiểu xô bồ, cũng không thể yêu nửa vời, sống mơ hồ. Nếu không thể tìm một tách cafe hoàn hảo, ta sẽ tự pha cho riêng mình hoặc ngồi góc quán riêng mình, và như thế cũng có nghĩa là hoàn hảo, theo cách của riêng ta, như sự cô đơn kiêu hãnh nghĩa là tự do tuyệt đối. Chẳng cần thiết gì nữa, và như thế, chẳng còn quan trọng gì nữa, bên tách càfe chỉ nói thầm vừa đủ cho ta nghe, chỉ riêng ta nghe : " Càfe sữa nhé, em yêu..,!"

"Càfe sữa nhé, em yêu...". Nếu đời se thêm một sợi dây kết nối mong manh cho ta gặp lại em lần thứ ba, ta sẽ mở đầu câu chuyện bằng câu nói thầm như thế. Ta sẽ chờ đợi, bên tách càfe sữa, một cuộc hạnh ngộ, và tin từng bước đi ý nghĩa trong đời. Ta đang đi tìm một hình bóng đã đông đặc kí ức và thời gian trong khoảnh khắc sững sờ với yêu thương. Tìm em để pha chút vị ngọt vào tách càfe đắng, người ta gặp chỉ hai lần trên phố nhưng đã in sâu thành hình bóng thiên thu trong ta.

 

Chẳng còn ai nữa, chẳng còn gì đáng kể nữa khi ta chợt thấy em ngồi đó, tất cả dòng ảo giác lung linh đều nhạt nhoà, chỉ riêng em thôi, chỉ mình em thôi, làm cho bánh xe đi hoang của kẻ đang băng băng ngược đường chợt sững vòng quay. Ta chỉ trách sao không thể giữ cho chiều nay ngừng trôi, chỉ ước đánh đổi tất cả tháng năm tồn tại vô nghĩa của ta lấy vị trí của gã si tình sau lưng em. Và chỉ để giữ lại chút hương xuân sắc, thế thôi, vì em như tháp cổ kiêu sa, gã si tình kia cũng như ta chỉ có thể ngưỡng vọng, dám gì lay động thế giới riêng em. Ta chẳng thể đi tiếp được nữa, biết giây phút này không còn tìm lại được, vì em đẹp đến nhói lòng, như muôn hương sắc nghê thường phút chốc bàng hoàng cả cõi lòng, vì em ngồi đó và thế gian trong ta với bao đau đớn xô bồ đã trôi ra đại dương rồi. Bình yên đến kì lạ, và từ giây phút đó chẳng còn gặp lại một bóng dáng nào sống động ngây ngất trong ta hơn em cả. Ta đã quay tay lái lại, đứng chôn chân trong giây lát, rồi...đạp xe đi tiếp. Biết làm sao hơn? Em chờ đợi chuyến xe buýt cuối chiều, còn ta chờ đợi một điều không có thật, và chờ đợi một giây phút mong manh nào còn gặp lại ngọn sóng bồng bềnh xuân xanh. Chờ hai năm, hai năm để thấy biết bao thay đổi, để thấy em đã quá kiêu sa, đã trở thành hoa đăng của đô thành hoa lệ, khiến ta không dám thẫn thờ nữa. Đi qua nhanh thôi, ta biết hai năm qua ta đã đốt cháy hoang phí, ta vẫn chìm đắm trong mơ mộng và sống lười nhác vô nghĩa. Riêng em, em đã không còn là ngọn gió cô đơn kiêu hãnh, nhưng vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng trong thế giới của riêng mình, như không để tâm đến bất kể điều gì xung quanh.

Em vẫn đẹp vô cùng, thậm chí đẹp hơn xưa rất nhiều, vẫn khiến ta nhói lòng sững sốt như nhìn vào một viễn mộng kiêu sa. Nhưng ta thấm lạnh mất rồi, giây phút này mong sao qua nhanh. Em nhìn theo vòng xe ta làm gì, ngày trước mái tóc của em bồng bềnh chứ không lộng lẫy dịu dàng như thế này. Ta cũng để tóc như một nỗi gợi nhớ về em, như một ám ảnh trong tiềm thức, như chút yêu thương xa vời thế thôi. Em nhìn theo làm gì, để mãi mãi ta không giải mã được ánh mắt khi ấy, hình như có pha chút ngạc nhiên khó hiểu. Nếu em biết nguồn gốc cảm hứng mái tóc lạ này, nếu em biết có người xa lạ vẫn lưu giữ hình bóng em trong ngăn kí ức đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ nhiều mơ mộng hoang đường? Thì cuộc đời cũng có những kẻ rất tỉnh và những kẻ sống mơ màng trong giấc mơ đẹp, vì ta vẫn tin giây phút đó là vĩnh cửu, dù có thể ta chẳng bao giờ ta gặp lại được nữa, vì em là hình bóng vượt qua cả những nét đẹp mong uớc của ta về một tách càfe hoàn hảo. Thế nên chỉ mình em sống động, chỉ mình em đứng lại trong dòng người. Và buồn vui bao lâu giông tố cuốn trôi chỉ riêng em bình yên, bên tách cafe sữa của riêng ta, nhấp chút vị ngọt tình cờ đến giữa những nhạt nhẽo vô vị. Và chỉ như thế thôi, ta chờ đợi, chờ đợi bình yên mỗi sớm ban mai với tiếng gọi thầm cho em, chỉ riêng ta nghe : "Cafe sữa nhé, em yêu..."

Hình ảnh đại diện của tieungaogiangho_hh

Truyện Online – Theo blog Tiếu ngạogianghồ_hh

 

Vài nét về blogger: Tiếungạogianghồ_hh: “Nếu ta không thành vầng dương rực rỡ, thì ước mơ sẽ hóa đốm sao trời”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top