Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cà Phê Tình Yêu

2013-01-17 08:48

Tác giả:


Ngồi nhâm nhi tách cà phê Capuchino, tôi lặng ngắm dòng người qua lại trên phố qua ô cửa kính. Quán hôm nay khá vắng, tôi thích cái cảm giác bình yên hiện giờ. Trên phố từng cặp tình nhân lướt qua tay trong tay, trời lạnh nhưng nhìn họ tôi thấy cả một khung trời ngập nắng, còn tôi có lẽ từ rất lâu rồi trái tìm này đã không còn cảm giác ấm áp…

Tôi ghét cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa Đông, nó khiến một người mạnh mẽ nhất cũng trở lên run rấy, rùng mình.

Tôi, một cô bé 20 tuổi và chưa từng trải qua mối tình nào, những cơn say nắng đến nhẹ nhàng hời hợt  chóng qua và tất cả chỉ có thế, chưa một lần dám yêu dù đã có khá nhiều người theo đuổi. Nhiều khi tôi lại tự hỏi có khi nào mình có vấn đề về giới tính không nhỉ, rồi tôi lại cười sặc sụa với cái suy nghĩ điên rồ của mình. Thành thật mà nói tôi cũng có thích đơn phương vài người nhưng rồi chẳng đến đâu. Kết quả là mùa Đông này tôi vẫn cô đơn. Đang ngâm mình trong những dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt tôi dừng lại trước đôi tình nhân đang đứng cãi nhau trước quán, không rõ nguyên nhân là gì. Tôi chỉ thấy chàng trai đang cố giải thích gì đó một tay nắm lấy vai cô một tay cầm chiếc ô màu xanh da trời che cho cô khỏi ướt còn bản thân anh thì sũng nước, cuối cùng cô đẩy anh ra tát anh một cái khá đau rồi chạy vụt mất, ánh mắt bất lực của anh nhìn theo cô....

Anh bước vào quán ngồi vào bàn đối diện tôi, không biết là nước mưa vẫn còn vương trên mắt anh chảy xuống hay là nước mắt anh nữa. Tôi sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc nhất là con trai, không hiểu sao anh rất cuốn hút… tôi nhìn anh không chớp mắt, nhìn anh chắc cũng phải gần 30 tuổi, anh có râu quai nón vẻ bề ngoài có vẻ là người khá lạnh lùng. Khi nhìn nghiêng, anh có sống mũi cao, hàng lông mi dài. Tôi giật thót khi bất ngờ anh quay ra nhìn tôi, ôi anh có đôi mắt buồn đẹp mê hồn. Tôi ngượng ngùng vội quay mặt nhìn ra phố, lẽ nào tôi đã bị sét đánh, tim tôi đập thình thịch. Anh đứng dậy bước ra khỏi quán đi trong mưa, tôi lặng ngắm nhìn anh trong làn mưa cho đến khi khuất bóng. Từ hôm ấy tôi không lúc nào thôi nghĩ về anh, tôi nhớ dáng người cao cao, gương mặt lạnh với đôi mắt buồn, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và giờ thì tôi không thể không tin. Chiều nào tôi cũng ra quán cà phê quen thuộc đó mong rằng sẽ gặp lại anh dù chỉ là ngồi ngắm nhìn anh thôi cũng đủ.

Cuối cùng đợt thực tập cũng đến, đã 3 tháng kể từ ngày tôi nhìn thấy anh tôi cũng thôi nghĩ về anh. Tôi được phân thực tập tại tòa soạn báo sinh viên, những ngày đầu đến thực tập tôi chỉ là chân lon ton, lau dọn phòng dù vậy vẫn phải đến đúng giờ chăm chỉ như một thành viên đích thực của đại gia đình tòa soạn báo. Mới sáng sớm mà xe cộ đông nghịt, chiếc xe bus mãi mới nhích được một tí, hậu quả là tôi đến muộn 10 phút và được chứng kiến cơn bão số 8 giật trên cấp 11 đổ bộ đến tai đi sâu vào não mình, mưa xuân bay lả tả trên mặt. Rồi tôi lại lóc cóc đi pha cà phê cho cả phòng.Tôi ấm ức ra ban công ngồi khóc thút thít, đang trong cơn nghẹn ngào bỗng phát hiện có vật thể lạ xuất hiện, tôi ngước đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước lên nhìn, dụi dụi mắt không tin nổi vào mắt mình mối tình đầu của tôi, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của tôi đang đứng trước mắt, không ngờ còn có thể gặp lại anh.

-       Hình như tôi gặp em ở đâu rồi thì phải? Mà sao lại trốn việc ra đây ngồi khóc vậy? Em là sinh viên thực tập à?

Tôi vẫn chưa khỏi choáng váng vì được gặp lại anh thì cơn tức tối lại ùa về, dù không biết anh là ai nhưng dù sao có ai đó để chút hết cơn buồn bực hiện giờ cũng tốt, tôi kể hết cho anh nghe, không quên kết thúc bằng câu thật ra em có gặp anh trong quán cà phê khoảng lặng 3 tháng trước. Hôm đấy tôi không tài nào ngủ được vì quá vui mặc dù vẫn tức tối vì suốt ngày bị làm chân lon ton chả học được tí gì. Hôm sau đi làm tôi nghe ngóng được hóa ra anh là phó ban biên tập của tòa soạn, từ hôm đó tôi và anh hay chạm mặt nhau hơn.

Anh vẫn có cái vẻ lạnh lùng xa cách, nên tôi luôn là người chủ động bắt chuyện với anh, tôi không thể để tình đầu vụt qua như vậy và quan trọng hơn tôi tha thiết muốn được nghe giọng nói trầm ấm rất Hà Nội của anh.

-Anh có thể hướng dẫn em trong quá trình thực  tập được không? Năn nỉ, em sẽ mời anh cà phê mỗi ngày, nếu cứ với tình trạng hiện giờ thì có hết 2 tháng thực tập em cũng không biết gì, được không phó ban biên tập đẹp trai.

-Uhm… nhưng anh khá bận nếu em muốn học thì phải tan sở, tầm 6h bắt đầu học cho đến 9h.

-       Vâng. Vậy mình gặp nhau ở quán cà phê Khoảng Lặng nha anh.

-       Ừ. Buổi đầu tiên thì gặp tại đấy còn những hôm sau thì tại tòa soạn để anh tiện chỉ cho em cách làm việc chuyên nghiệp cũng như những điều cơ bản nhất, quan trọng là ở bản thân em, em phải quan sát cách làm việc của các anh chị sẽ rất có ích cho em.

-       Vâng em sẽ cố gắng, em cảm ơn anh, hẹn anh tối mai.

Ngồi trên xe bus tôi cười như thể chưa bao giờ được cười khiến bao ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi, tôi đành ngậm ngùi kìm nén cơn sung sướng của mình lại. Bước đầu tiên trong kế hoạch tình yêu của tôi đã thành công,  đây gọi là một mũi tên trúng hai đích. Tôi đến quán cà phê sớm hơn 5 phút, mặc một chiếc váy khá điệu trang điểm nhẹ nhìn tôi giống đi hẹn hò hơn là đi học.

-       Chào em!

-       Chào anh (kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng).

-       Mình bắt đầu công việc thôi em.

Rồi anh tuôn một tràng những kĩ năng của một nhà báo cần có, rồi những bí quyết để trở thành nhà báo giỏi, mà không buồn nhìn tôi lấy một cái, tôi ngán ngẩm tiếc cho công trang điểm cũng như bộ váy mới mua để ra mắt anh…

-       Em sao thể? Không hiểu chỗ nào cứ nói với anh, anh sẽ nói rõ hơn…

Tôi cười gượng gạo, Vâng…

 Về đến nhà tôi nằm bẹp xuống giường, chưa bao giờ tôi gặp tình cảnh thế này, làm gì có người con trai nào không thích con gái đẹp nhỉ? Tôi chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không hay trong mơ tôi thấy anh, anh nhẹ nhàng đến bên vuốt tóc tôi, anh đang chuẩn bị ôm tôi vào lòng thì… Anh Thư dạy đi làm, còn định ngủ đến mấy giờ nữa sắp muộn rồi. Mắt nhắm mắt mở… tôi hậm hực, mẹ phá hỏng giấc mơ của con rồi… tại mẹ đấy…Chưa kịp chút hết tức giận tôi liếc sang cái đồng hồ ôi thôi chắc hôm nay lại được hứng bão nữa rồi!

-       Gió ở ban công thích thật, lúc rảnh rỗi tôi luôn chuồn ra đây hóng gió…

-       Em lại trốn việc à?

-       A anh, đâu có ạ, em ra đây lấy cảm hứng để cho ra một bài báo kiệt xuất mang tên “Linh hồn của gió“.

-       Đúng là ở đây nhiều gió em lại chuẩn bị chém thành bão rồi đấy.

-       Ôi không ngờ anh cũng biết nói đùa cơ đấy, em tưởng anh chỉ suốt ngày biết có công việc thôi cơ.

-       Thỉnh thoảng cũng phải đổi gió cho nó nhẹ nhàng chứ em.

Anh cười dễ thương thế mà giờ em mới được chiêm ngưỡng, giá mà lúc nào anh cũng cười thế này có phải đẹp trai không. Mặt anh hơi ửng đó, vậy à, vậy từ nay anh sẽ tích cực cười hơn. Từ hôm đấy tôi cũng chú tâm vào việc học tập hơn, không màu mè lòe loẹt trước mặt anh nữa, hóa ra ở anh có hai tích cách thật đặc biệt mà giờ tôi mới khám phá ra. Lúc làm việc anh là một con người lạnh lùng lí trí và nghiêm túc, khá trầm tính, nhưng lúc trò chuyện vui vẻ anh lại là một người hài hước dễ thương và tình cảm, làm tôi càng ngày càng thích anh nhiều hơn. Nhưng có vẻ anh chẳng mấy để ý đến tôi chỉ chăm chỉ dạy tôi học.

-       Anh ơi mai là Noel, thầy sẽ cho em nghỉ chứ, thầy trò mình đi chơi được không.

-       Được rồi chỉ ngày mai thôi đấy.

-       Vâng, Yeaaa.

-       Ô vui quá, em đừng chạy cẩn thận lại ngã bây giờ, chưa dứt câu tôi bị ngã thật, cây kem bông tuột khỏi tay.

-       Anh nói rồi mà em phải cẩn thận chứ.

-       Kem bông của em, không sao anh mua cho em cây khác, đứng dậy xem nào.

-       A.

-       Sao thế?

-       Chắc em bị trật khớp rồi.

-       Uhm… em lên đi anh cõng.

-       Tôi mắt chữ A mồm chữ O.

-       Không lên thì em tự chịu đau nha.

-       Không em lên. Em lên.

Từ bé đến giờ ngoài bố ra thì đây là lần đầu tiên tôi được một người con trai cõng, mùa đông lạnh thế mà sao tôi lại cảm thấy nóng ran, tôi nghe rõ tiếng nhịp tim mình đang đập, chỉ sợ bị anh phát hiện. Giá mà giây phút này dừng lại mãi thì tốt biết mấy. Hai tháng thực tập cuối cùng cũng kết thúc, ngày chia tay tôi lại thấy nhớ đại gia đình này quá không lỡ đi, nhớ cả chị “Bão” của phòng. Tôi ngóng mãi không thấy anh ra để nói lời tạm biệt, hóa ra hôm nay anh đi công tác. Thế là từ nay không được nghe anh mắng mỗi khi làm bài sai, không được cười đùa cùng anh nữa rồi, không được đi dạo cùng anh vào những buổi chiều lạnh, không được chạm vào sống mũi cao cao đôi lông mi dài của anh mỗi khi anh ngủ quên rồi, không được lang thang cùng anh đi viết bài hết chỗ này chỗ kia, nước mắt lã chã rơi, tôi khóc ầm lên như một đứa trẻ nhớ mẹ, tim tôi nhoi nhói. Điện thoại kêu tôi bắt máy theo phản xạ, vừa nấc vừa nói.

-       A..lo…ai… đấy ạ?

-       Cô bé của anh em lại khóc đấy à? Nhìn xấu quá đấy mặt mũi nhem nhuốc hết rồi, mà sao em lại ngồi trong quán cà phê yên tĩnh như thế để gào ầm lên vậy? Khách khứa bỏ đi hết rồi kìa?... Anh nhớ em…!

-       Tôi quay mặt lại, không còn đủ bình tĩnh tôi ôm chầm lấy anh… Em yêu anh!

Đã 2 tuần từ khi tôi tỏ tình với anh, anh không đồng ý cũng chẳng từ chối chỉ im lặng, chúng tôi vẫn hẹn hò như các đôi yêu nhau khác, la cà hết quán này đến quán khác, xem phim vào mỗi ngày nghỉ…



 Cho đến ngày hôm đấy. Tôi và anh đang nhâm nhi tách cà phê trong quán Khoảng Lặng, ngoài trời mưa lâm thâm, một cô gái mặc váy trắng bước vào, tôi chăm chú nhìn cô, vì tôi thấy cô khá quen.

-       Chợt quay sang anh, tôi thấy ánh mắt hoang mang của anh nhìn cô…

 Cô gái mặc váy trắng tiến về phía anh, lâu rồi không gặp anh, em có thể nói chuyện với anh một lát không?

-       Anh bối rối quay sang nhìn tôi, không sao, em cũng đang có việc gặp anh sau nhé!

-       Uhm… em về cẩn thận nhé!

Tôi vừa đi vừa cố nhớ xem cô ấy là ai, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Tôi ngồi sụp xuống bên đường là cô ấy, người yêu cũ của anh tôi đã nhìn thấy anh và cô  tại chính nơi đây 7 tháng trước.

-       Người yêu của anh à?

-       Em có chuyện gì muốn nói thì nói đi.

-       Em xin lỗi, dù muộn nhưng em vẫn muốn nói lời xin lỗi… Em đã hiểu lầm anh… Em rất hối hận, em cứ tưởng rằng không có anh em vẫn sống tốt, em đã cố quên anh bằng cách yêu người khác nhưng em không thể quên anh, em yêu anh, mình có thể bắt đầu lại không anh?

Cô ấy khóc lóc, nhìn cô ấy có vẻ rất đau đớn, rồi cô ôm chầm lấy anh…

Tôi như nghẹt thở, tôi chạy…chạy… tôi đau đớn hóa ra từ trước đến giờ mình chỉ là người thay thế, mình đã tự ngộ nhận quá nhiều, anh ấy cũng chưa từng nói yêu mình, thế thì mình còn chờ đợi cái gì, lấy quyền gì mà trách anh ấy, nhưng tại sao tim mình lại đau thế này… Anh à anh là người đầu tiên cho em cảm giác yêu… người đầu tiên khiến em biết tình yêu nó không chỉ có vị ngọt mà còn là vị đắng… em sẽ ra sao khi không có anh, nước mắt rơi nhưng tôi không còn đủ sức để gào khóc nữa rồi… tôi cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, khi tỉnh dậy đã là ngày thứ hai kể từ hôm ấy, mẹ lo lắng nhìn tôi.

-       Con còn thấy mệt không? Làm việc kiểu gì mà để đến mức kiệt sức thế con? Tôi nhìn mẹ đầy xót xa… tôi lại làm mẹ lo lắng nữa rồi… con xin lỗi…

Mở máy hàng trăm cuộc gọi nhỡ của anh, đã một tuần kể từ hôm ấy…

Tôi gọi cho anh. Giọng anh lo lắng, em sao vậy? anh đến nhà tìm em, mẹ em nói em về quê, nhưng sao anh gọi em không nghe máy?

-       Máy em bị hỏng, em không sao, không có chuyện gì đâu anh.

-       Uhm… em có nhà không tối nay anh gặp em được không? 8h giờ tại quán cà phê Khoảng Lặng, em nhất định phải đến anh có chuyện quan trọng muốn nói, anh sẽ đợi đến khi nào em đến…

Tôi cúp máy mà thấy lòng nặng trĩu, đến lời chia tay tôi cũng không có tư cách để nói vì tôi có là gì của anh đâu.

-       Tôi băn khoăn không biết có nên đến không, tôi sợ anh sẽ nói xin lỗi vì khoảng thời gian qua đã coi tôi là người thay thế đã ngộ nhận tình cảm với tôi … nhưng tôi quyết định đi vì biết đâu anh sẽ nói yêu tôi dù chỉ có 1% hi vọng tôi cũng phải đi… thật là ngu ngốc.

-       Đến quán đúng 8h thật ngạc nhiên vì hôm nay quán không có khách, thường giờ này quán khá đông… tôi ngồi đợi anh, 5 phút trôi qua, 10 phút, 1 tiếng, tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng… anh ấy là người rất đúng giờ, nhưng hôm nay… tôi gọi điện, ban đầu chỉ là những tiếng tút dài… cuối cùng cũng có người bắt máy là giọng con gái…Tôi ngập ngừng không biết có nên cúp máy, tôi lấy hết can đảm.

-       Alo… cho em hỏi anh Vũ có đấy không chị?

-       Anh ấy đang bận, không nói chuyện được.

Máy tắt chỉ còn lại một khoảng trống kéo dài, im lặng đến ngột ngạt… tôi ra khỏi quán, không có cảm giác gì trong lòng, không đau, không gì cả, nó đã mất cảm giác rồi chăng… một tuần sau tôi đến cơ quan anh để lấy giấy kết quả thực tập.

-       Em biết tin gì chưa?

-       Gì vậy chị?

-       Phó ban biên tập bị tai nạn khá nặng chuyển đến bệnh viện trong Thành Phố Hồ Chí Minh rồi, mặt tôi tái xanh, hôm nào hả chị tối 29 phải không?

-       Uh, đúng rồi là hôm đấy nghe nói tại người yêu cũ nên mới gặp tai nạn, thấy bạn thân của anh ấy kể anh ấy đang trên đường đi gặp một cô gái thì người yêu cũ bất ngờ xuất hiện đòi nói chuyện, lằng nhằng thế nào vì tránh cô ta mà xảy ra tai nạn.

Con bé sao thế nhỉ, nghe xong mà cứ như người mất hồn.

-       A lo… anh là bạn thân của Vũ, câu chuyện Vũ đang viết dở, nhưng anh vẫn muốn gửi cho em, em vào mail đọc đi, em sẽ hiểu tình cảm của nó dành cho em.

Tôi bật máy vào mail đọc.



"Tựa đề: Cà Phê Tình Yêu

Tôi chia tay mối tình đầu ở quán cà phê Khoảng Lặng, và đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, dù đang thất tình và buồn nhưng cái cách em nhìn tôi chăm chú khiến tôi phát ngượng và có gì đó cảm thấy được an ủi. 3 tháng sau tôi gặp lại em, em thực tập tại cơ quan của tôi,vẻ vô tư trong sáng của em khiến tôi bị thu hút. Một chàng trai 30 tuổi như tôi lại bị một cô bé 20 khiến cho trẻ lại. Em hồn nhiên và yêu đời, từng ngày trôi qua tôi lại có cảm giác trái tim mình đang đập trở lại, mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn. Hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy, em xinh như thiên thần vậy, khiến tôi ngượng ngùng không dám nhìn em. Những lúc tôi giả vờ ngủ những ngón tay mềm mại của em lướt trên sống mũi mi mắt tôi, khiến tôi chỉ muốn giữ chặt lấy bàn tay em. Noel tôi cõng em trên lưng mà lòng lo lắng sợ em sẽ nghe thấy nhịp đập của trái tim tôi, đây là lần đầu tiên tôi cõng con gái, tôi và mối tình đầu yêu nhau hời hợt và chóng tàn, nhưng ở em nó là cảm giác như khi nhâm nhi tách cà phê, từ từ và khiến tôi nghiện từ bao giờ không hay. Ngày em nói yêu tôi, tôi đã định sẽ đáp trả tình yêu, sẽ nói cho em biết cảm giác của tôi, nhưng tôi muốn em học xong, không muốn em bị phân tâm vào chuyện yêu đương, tôi muốn đợi em ra trường ổn định rồi tôi sẽ cho em câu trả lời. Nhưng rồi cô ấy xuất hiện khiến em hiểu lầm tôi, tôi không có cơ hội giải thích, cô ấy khóc và muốn tôi quay lại, nhưng tôi đã từ chối vì trong tim tôi hiện giờ chỉ có em, giờ đây em  là tất cả cuộc sống của tôi… Ngày hôm nay tôi sẽ gặp em để nói cho em biết tình cảm của tôi, tôi không thể chờ lâu hơn nữa, hai tuần không gặp em tôi mới biết rằng tình yêu ấy đã lớn thế nào, tôi nhớ em nhiều biết bao nhiêu, những ngày trôi qua không có em tôi mất dần cảm giác với mọi thứ, không làm nổi việc gì, 30 tuôi đầu đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy…
"

Tôi vừa hạnh phúc vừa đau đớn, tại sao số phận lại đùa cợt tôi và anh như vậy tại sao lại khiến tôi và anh phải xa nhau…?
 
Tôi ngồi trong quán cà phê Khoảng Lặng mà thấy lòng mình chỉ còn một khoảng trống cà phê có vị đắng nhưng kết thúc của nó là vị ngọt, tình yêu liệu có ngọt như vậy không? Hay mãi mãi chi là vì đắng, tôi nhớ anh…!

Tôi bước ra khỏi quán đi tròng làn mưa nhẹ, bỗng có một giọng nói trầm ấm vang lên…

-       Hình như tôi đã gặp em ở đâu rồi thì phải?

-       Tôi quay lại, sững sờ.

-       Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng… câu nói này anh đã muốn nói rất lâu rồi… Anh yêu em…! Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má…

-       Cà phê có vị ngọt phải không anh?

Bồ Công Anh Trong Gió
  •  Gửi từ thuy nguyen - vi.ngot.s2@



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

back to top