Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bức tranh thêu rìa xám tro (Phần 1)

2016-01-19 01:08

Tác giả:


blogradio.vn - Ai chẳng biết, mưa rơi, hãy để mưa gột sạch kí ức bụi bặm. Nhưng có mấy ai làm được như thế? Mưa có lẽ chỉ càng làm cho kí ức trở nên nhoe nhoét, lan rộng ra mà thôi.


***

Hôm nay vừa bước chân vào xưởng may, sếp tổng đã gọi đến. Ông nói là có vụ làm ăn giao cho tôi. Khách hàng là một người phụ nữ độc thân trẻ, tuổi gần ba mươi. Ông ta cứ nhắc đi nhắc lại mãi đây là khách hàng cực kì quan trọng. Những yêu cầu của cô ấy đều phải được đáp ứng một cách tốt nhất.

Tôi gật đầu lấy lệ, chứ không nuốt nổi mấy lời lảm nhảm liên hồi của sếp. Ai mà chẳng biết làm hài lòng khách hàng là việc bắt buộc của nhân viên chứ! Ông càng nói, chỉ càng khiến tôi thêm áp lực mà thôi.

Sau khi tốt bụng đưa sếp tổng một cốc nước lọc, rồi đi tìm nhà của vị khách theo địa chỉ cho sẵn.

Ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà rộng lớn chẳng khác gì biệt thự trước mắt.

Tôi chỉnh lại trang phục rồi ấn chuông. Người ra mở cửa là một phụ nữ đẹp. Mái tóc được búi cao, làn da mịn màng. Cô ấy mặc chiếc váy suông dài đến đầu gối tôn lên dáng người thon thả. Tôi mỉm cười lịch sự:

- Xin chào quý khách. Tôi là người đại diện cho xưởng may An Mỹ.

- Chào cô. Tôi tên là Ngọc Yến. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ với nhau.

Ngọc Yến dẫn tôi vào nhà rồi pha cho tôi tách trà nóng.

Tôi bắt đầu luôn công việc. Nhìn nét mặt gượng gạo của Yến, tôi lúng túng.

- À. – Cô đáp. – Tôi muốn nhờ thêu giúp một bức tranh trên vải.

Tôi lén lút lau mồ hôi trên trán. Tưởng cái gì khó khăn, chứ thêu tranh đúng thuộc sở trường của tôi rồi. Có lẽ chính vì lí do này mà sếp tổng đã giao việc này cho tôi. Tôi vừa hỏi vừa lấy sổ tay trong túi xách ra để ghi thêm thông tin.

- Vậy, bức tranh mà quý khách cần thêu có nội dung như thế nào?

- Bức tranh về cuộc đời tôi.

Bức tranh thêu rìa xám tro

***

Năm mười tuổi, bố mẹ sang định cư ở nước ngoài. Chỉ còn Ngọc Yến và bà nội ở lại Việt Nam.

Năm mười hai mươi tuổi, thích một anh chàng cùng trường Đại học. Hai người yêu nhau ba năm, đợi đến ra trường rồi sẽ kết hôn. Thế nhưng trong những ngày cô bận rộn cho những bộ hồ sơ xin việc thì anh ấy đã có người yêu mới. Và họ chia tay.

Năm hai mươi lăm tuổi, anh chàng đồng nghiệp ngỏ lời cầu hôn cô. Nhận lời, hai người kết hôn. Những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào dần qua nhanh. Khi anh ấy có người khác, họ ly hôn trong lặng lẽ.

Đấy chính là cuộc đời khách hàng của tôi.

Tôi đẩy xe qua quầy vải vóc. Trên kệ bày hàng loạt các loại vải với đủ màu sắc khác nhau. Ngọc Yến chọn ngay lấy một cuộn vải màu xám. Tôi chạm tay vào vải, thấy lạnh ngắt. Màu xám tro buồn tẻ.

- Chúng ta không thể chọn màu xám được. Màu này khó thêu đẹp lắm. – Tôi nói.

Cô thất vọng đặt cuộn vải về vị trí cũ.

Cuối cùng, Yến cũng chọn được vải ưng ý – là cuộn vải trắng có rìa in hoa văn màu xám tro.

- Tôi không có hình vẽ cụ thể. Cô muốn thêu thế nào cũng được. Làm sao để khi tôi nhìn vào bức tranh đó thấy được rằng trên đời này không bao giờ có thứ tình yêu vĩnh cửu.


Trước giọng nói dứt khoát của Ngọc Yến, tôi cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn.

Tôi được gia hạn hai tháng để hoàn thành bức tranh thêu. Ôm cuộn vải trong tay, tôi khe khẽ thở dài. Giữa bốn bức tường lạnh lẽo, tôi cười khan, miết nhẹ vào phần in hoa văn xám.

Cô ấy thích màu xám tro đến thế sao?

Bức tranh thêu rìa xám tro

***

Thời tiết chuyển đông. Gió trời giá lạnh. Bầu trời xám ngoét với những tảng mây trắng di chuyển chậm chạp. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, rồi lại cúi đầu nhìn bức tranh thêu trong tay mình. Cùng là màu xám, nhưng sắc xám in hằn trong trái tim người phụ nữ ấy còn buồn bã hơn nhiều.

Giữa những đường chỉ màu đứt đoạn, cô ấy khó có thể nhận ra tôi đang thêu hình gì. Ánh mắt phảng phất buồn của Yến ghim chặt vào bức tranh rìa xám.

Ngọc Yến đặt xuống bàn hai tách cà phê sữa. Mùi cà phê nồng đậm lan khắp căn phòng. Cô ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn tôi thêu.

- Cô có thể kể cho tôi nghe một chút ít về cuộc sống của cô chứ? – Ngọc Yến nói.

- Cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì đáng kế đến. – Tôi vừa thêu vừa đáp. – Bố mẹ mất vì tai nạn lao động từ hồi nhỏ. Sống với gia đình người chú cho đến khi học xong đại học.

Cô ngại ngùng đưa tách cà phê lên môi, gượng gạo nói:

- Xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên nhắc đến…

- Không sao đâu. Chuyện cũ trôi qua, tôi cũng không để tâm mấy.

Bầu không khí lặng lẽ trùm lên hai người chúng tôi. Tôi tập trung vào việc thêu tranh, còn Ngọc Yến lơ đãng ngắm cảnh qua ô cửa sổ.

Lúc tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện trời mưa từ khi nào. Mưa nhỏ rả rích không gây nên tiếng động. Lớp kính cửa sổ loang loáng nước.

- Tôi rất thích mưa. – Yến nói. – Ngày trước, mỗi khi trời mưa, anh luôn pha cho tôi một cốc cà phê sữa ấm nóng. Rồi hai người ngồi tựa vai nhau trên sofa, cùng xem một chương trình giải trí. Nhưng giờ đây, người không còn, cà phê đành phải tự pha.

Hương cà phê đậm đà vẫn nồng nồng cánh mũi.

Ai chẳng biết, mưa rơi, hãy để mưa gột sạch kí ức bụi bặm. Nhưng có mấy ai làm được như thế? Mưa có lẽ chỉ càng làm cho kí ức trở nên nhoe nhoét, lan rộng ra mà thôi.

Đồng hồ chỉ mười một giờ trưa. Tôi thu dọn kim chỉ để chuẩn bị ra về. Lúc cuộn tấm vải lại, tôi thấy bên góc phía trên – nơi in bông hoa màu xám to nhất hơi ươn ướt. Cửa sổ đóng, không thể hắt nước vào được. Đây cũng chẳng phải màu cà phê. Tôi có hơi hoài nghi không biết là nước gì, nhưng cũng chẳng để ý thêm nữa.

Bức tranh thêu rìa xám tro

***

Mấy ngày sau mưa liên tiếp.

Cứ mưa mãi. Tưởng chừng như mưa không bao giờ ngưng.

Thi thoảng, giữa tiếng mưa tí tách, lại nghe thấy tiếng rong của cà phê dạo đi ngang qua con phố nhỏ: “Cà phê đen, cà phê sữa,…tất cả đều mười nghìn!”

Sang đến ngày chủ nhật, Ngọc Yến hẹn tôi đến nhà cô ấy.

Ngôi nhà ba tầng sơn trắng vẫn không khác gì lần trước tôi đến. Vẫn là khoảnh sân rộng rãi mọc đầy cỏ dại, vẫn là những căn phòng trống hoác thông với nhau. Ngọc Yến ngồi ở sofa phòng khách. Trước mặt cô không đặt hai tách cà phê như mọi lần, mà là một chiếc hộp nhỏ phủ đầy bụi.

Ngọc Yến mở chiếc hộp ra. Bên trong có rất nhiều mẩu giấy với những nét chữ viết vội ngoằn ngoèo. Phía dưới đống giấy lộn xộn đó là một xấp ảnh được bọc plastic cẩn thận. Tôi ngạc nhiên nhìn. Là ảnh cưới!

Nhìn người phụ nữ ôm bó hoa cưới với nụ cười gượng gạo, tôi thấy Ngọc Yến mấy năm trước chẳng khác gì bây giờ.

- Lúc ấy tôi vẫn đang đau buồn vì một mối tình học trò xưa cũ. Anh ấy đã đến bên tôi một cách lặng lẽ, âm thầm yêu thương tôi. Và rồi, anh ấy đã rời đi một cách lặng lẽ.

Tôi vẫn tiếp tục thêu, nhưng những ngón tay có phần chệch đi một chút. Ngọc Yến lại nói tiếp:

- Giá như anh ấy bỏ đi trước khi tôi yêu anh ấy thì tốt biết bao. Đời tôi chỉ có hai mối tình: một tình đầu và một tình cuối. Tôi sẽ không yêu ai nữa, bởi tôi đã mất niềm tin vào tình yêu rồi!

Giọng nói quả quyết của cô khiến tôi ngẩn người. Mũi kim đâm sượt qua ngón tay, một giọt máu đỏ rơi xuống tấm vải trắng. Tôi hoảng hốt định lau đi nhưng bị Yến ngăn lại. Cô ấy cười bảo:

- Đừng lau đi, nhoe ra thì bẩn lắm. Hay là thêu thêm cái gì vào đó đi.

Thế là theo ý kiến của khách hàng, tôi thêu thêm một bông hoa có nhị đỏ và cánh màu xám, trông đến là kì lạ.

Tôi hoàn thành bức tranh đúng tròn một tháng rưỡi kể từ ngày được giao việc. Cất thành quả vào túi, tôi đến nhà Ngọc Yến. Hôm nay căn nhà trắng sang trọng ấy có hơi đổi khác.

Tôi vội hỏi:

- Có chuyện gì ở đây vậy?

[... còn nữa]

© Quỳnh Anh – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top