Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bức thư cuối cho anh – Lời tạm biệt của Em

2012-01-12 11:59

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Một bài viết muốn được chia sẻ, nó có thể vụn vặt, không đầu không cuối nhưng chỉ đơn giản mình rất muốn được viết ra và gửi đi. Cuộc sống mang lại cảm xúc và cảm xúc làm cho cuộc sống muôn màu. Mong rằng cảm xúc của mình lúc này được là một mảnh ghép đi tìm những đồng điệu trong tâm hồn từ Blog Việt, và nó sẽ không bị từ chối... Biết đâu cơ duyên kì lạ giữa anh và em cho em cơ hội được gặp anh vào cuối mùa hè.”

Ảnh minh họa

9 giờ 54 phút ngày 5 tháng 12 năm 2011…

Em thấy nhớ anh, mặc dù em đang cân bằng cuộc sống, công việc với tiếng nói của trái tim như em đã hứa với anh yêu quý.

Em nghĩ về anh, cụ thể là do cụm từ “trạm BTS” khiến anh hay phải đi xa trong công việc của anh.

Em muốn viết gì đó vì bàn tay em thấy không thể ngồi yên và vì bộ não luôn luôn muốn (phải) làm việc.

À, em hiểu rồi, anh là một loại thuốc gây nghiện – nó có giống sự gây nghiện từ Facebook mà các bạn trẻ như em đang lệ thuộc không nhỉ? – để hạn chế, kiểm soát hay giảm và cắt cơn, em – phải dùng một phương pháp đó là viết.

Em viết thư cho anh nhưng... không gửi – những phong thư điện tử nhưng không bao giờ được chủ nhân đính lên một địa chỉ để chúng được theo chân người đưa thư tìm đến và nằm trên tay anh cùng bao nhiêu bất ngờ, hồi hộp.

Đúng! Cuốn sách của em chính là tập hợp những bài viết, những khoảng khắc tự nhiên và dồn nén rồi thể hiện như thế này. Em sẽ viết để lòng mình nguôi đi nỗi nhớ và sự quan tâm cho đến khi anh nhạt mờ trong trí nhớ của em và tình cảm trong em đã thay đổi.

Em nhận ra rằng, em sẽ không làm như mọi người. Quên! Quên đi ai đó mà mình không thể có được. Anh là người có thật nhiều điều mà trí tưởng tượng của em có thể hình dung và mong muốn về người em yêu trong tương lai.

Em thích con trai đeo đồng hồ, nhất là đồng hồ da. Trên tay anh, sát cạnh ghế ngồi của em là một chiếc đồng hồ màu đen có mặt rất đẹp của anh. Lúc nào anh cũng đeo nó phải không anh?

Anh là một chàng trai Hải Phòng – em sẽ lấy một chàng trai Hải Phòng vì sau này nếu phải công tác ở Hà Nội bộn bề, náo nhiệt này, em vẫn có thể về nhà với bố mẹ thân yêu bất cứ khi nào em muốn vì đó cũng là quê hương của chồng em. Những món ăn hay sở thích của người Hải Phòng trong em – anh ấy cũng có.

Em từng đứng trước tòa nhà của Tập đoàn Bưu chính viễn thông và một suy nghĩ xuất hiện: những người làm trong ngành viễn thông nhất định sẽ rất có tương lai trong điều kiện hội nhập và bùng nổ thông tin như hiện nay. Và anh, anh tốt nghiệp Bách Khoa, ngàng Điện tử - Viễn thông.

Em mong người yêu em sẽ thật giỏi giang và biết nhiều thứ để em có thể dựa vào và cảm giác an toàn do em rất “gà”. Qua những hình ảnh của anh trên Facebook, anh nướng thịt cho lớp, anh làm hoa trong Đại lễ 1000 năm, em biết anh có thể là chỗ dựa cho em. Em yêu người ấm áp và tình cảm. Em tìm thấy chúng ở anh và trái tim xao xuyến khi anh định nhường chỗ cho em không nắng, khi anh cuốn rèm cửa giúp em vì em làm hậu đậu.

Ảnh minh hoạ

Và cuối cùng, sau tất cả, em bị tổn thương thực sự khi em đã cân nhắc rất lâu mới nhắn tin cho anh, nhưng sau khi nhắn lại cho em hai tin anh đã tắt máy. Em tổn thương thật sự anh ạ. Chính hành động ấy của anh đã làm em thật sự quên anh mà không cần ép buộc trí nhớ hay con tim của mình vì em thấy mình bị xúc phạm. Em không còn gì để nuối tiếc hay níu kéo. Em có giá trị và niềm kiêu hãnh của chính mình!

Và rồi, nhiều ngày trôi qua, buổi sáng hôm ấy, em đi chợ thật sớm, mua những món ăn ngon cho một ngày và thật tự nhiên em mở điện thoại với thái độ vô tư, hăm hở. Có một tin nhắn. Số điện thoại hình như khá quen. Em mở ra và em đọc,… “Anh xin lỗi đã vô tình và làm tổn thương em…”

Anh ơi, anh có biết em bất ngờ và hạnh phúc như thế nào không ạ? Hạnh phúc này đã được em cắt nghĩa trong cả một ngày hôm ấy và những ngày sau. Anh là một người tốt! Anh ấm áp, có trách nhiệm. Trong tin nhắn của anh, tất cả những kí tự đều được soạn nghiêm túc không hề viết tắt một chữ cái nào. Anh ơi, em cảm nhận được sự trân trọng thực sự của anh. Em biết sáng nay anh đã ghé thăm trang Facebook em tự lập trong những ngày em chủ động đòi chấm dứt với anh để quay lại với cuộc sống và thói quen mà em xao nhãng do mải mê hướng về phương anh. Anh đã đọc được nỗi buồn và cảm giác của em “Muốn xóa đi nhiều thứ trong lòng, muốn xóa cả trang này nữa, nhưng những cảm xúc chân thành được viết ra từ trái tim có lẽ không xứng đáng bị như vậy, chúng có đời sống riêng của chúng. Gửi hương cho gió… Hãy để như avatar của… để những cảm xúc cuốn bay theo gió… Người ấy không xứng đáng với những điều tốt đẹp này, với hành động đó…”.

Em hạnh phúc khi em đã đơn phương yêu quý một người, anh ấy là người tốt. Cảm xúc rất hay sai của em đã đúng với anh. Cảm ơn anh vì trái tim em, lý trí em yêu thương anh nhiều ngày qua là không vô nghĩa. Rằng cuộc tìm kiếm anh sau một lần tình cờ gặp gỡ trên một chuyến đi giữa một biển người của em để gặp lại được anh vẫn luôn là một chuyện cổ tích. Rằng mong muốn không buông tay dễ dàng trước hạnh phúc mà em đã làm là không sai!

Nhưng em cũng hiểu rằng giữa tất cả, tất cả những điều đó, kết thúc của chúng ta, cũng điều em phải làm là dừng lại. Khoảng cách tuổi tác của em và anh không thực sự lớn, em tin như vậy, 7 tuổi, có nhiều người yêu nhau và nên vợ nên chồng với khoảng cách ấy là rất bình thường đúng không ạ. Em cũng đang học năm cuối, chúng ta có cơ hội. Anh không phải không thích em, chẳng qua anh và em chưa tìm hiểu nhiều về nhau. Chẳng qua thành phố của chúng ta bé nhỏ nhưng mong muốn hội ngộ của anh khác em nên chính khoảng cách ấy đã giữ em ở xa anh, khiến em không thể gặp anh trực tiếp thêm một lần sau chuyến đi ấy.

Anh luôn nói em rất thông minh, em cần đi du học, em còn nhiều việc phải làm và “Chúc em công thành danh đạt”… Em sẽ làm những điều to lớn, sẽ “rất thành công” như anh tin tưởng. Vâng, tại sao anh không nghĩ ở bên anh, em sẽ càng học giỏi, càng nữ tính, càng đáng yêu, càng mạnh mẽ, càng thành công, càng chững chạc…

Cảm xúc và quyết tâm trong em làm những điều em đang viết xáo trộn mất rồi.

Em sẽ không quên anh, vì anh đặc biệt như thế cơ mà, vì giữa chúng ta tồn tại những cơ duyên kì lạ. Chỉ đơn giản em sẽ thay đổi tình cảm của mình dành cho anh thay vì quên nụ cười tỏa nắng và hình ảnh đồng hồ của anh.

Anh đừng quá lo lắng vì trí nhớ của em tồi lắm, sở thích và tình cảm của em cũng biến đổi như tắc kè hoa thay đổi màu da theo môi trường vậy, em sẽ nhanh chóng quên rằng anh đặc biệt và em thích anh, phải không anh yêu quý?

Thực sự em rất quý anh…

  • Gửi từ email Bui Huyen - buihuyen8989@

Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

    Tuyển tập mới nhất của Blog Việt - Cafe Blog - món quà đặc biệt dành tặng một người bạn đặc biệt của bạn - click vào đây để biết thông tin chi tiết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top