Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bình minh ấm

2015-12-02 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Anh – người mà tôi thầm yêu đang đứng cạnh tôi đây nhưng sao tôi lại thấy quá xa xôi. Giống như vầng dương kia, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhưng lại rất khó để nắm lấy. Tình cảm thầm kín trong lòng, có lẽ tôi sẽ không nói ra đâu. Chỉ cần được ở bên anh, ngày ngày cùng anh ngắm mặt trời mọc, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Thứ hạnh phúc bình dị nhưng lại quá đỗi ngọt ngào.

***

Viết cho anh – một người ở rất gần nhưng cũng ở rất xa


Tôi từ dưới quê lên thành phố sinh sống và làm việc. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình được tuyển vào tập đoàn Khánh Hưng, một tập đoàn nổi tiếng nhất hiện nay chuyên thiết kế phần mềm máy tính trong đó thiết kế game là nổi trội nhất. Nói về máy tính, tôi có biết chút chút không kể là xuất sắc. Tôi xử lý Word và Excel vô cùng thành thạo. Tôi cũng đã từng tốt nghiệp ngành Công nghệ thông tin nhưng chỉ đạt ở mức trung bình khá. Được sống và làm việc trong một môi trường lớn, phong phú, sáng tạo và đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ như tập đoàn Khánh Hưng là ước mơ của biết bao dân IT. Tôi cũng vậy nhưng tôi không khỏi thắc mắc rằng tại sao tập đoàn Khánh Hưng rộng lớn, danh tiếng lừng lẫy lại chọn một người tầm thường như tôi chứ? Chắc có lẽ ông giám đốc của bộ phận nhân sự tối qua do uống quá nhiều rượu, hoa mắt chóng mặt nên đã tuyển nhầm tôi chăng? Mặc kệ, có công việc ổn định là được rồi. Hằng tháng có thể mang tiền gửi về cho gia đình.

Sáng nay dậy muộn, vừa đến văn phòng tôi đã bị chị trưởng phòng dội một gáo nước lạnh vào mặt, tỉnh ngủ hẳn ra.

“Tác phong, đạo đức của một nhân viên tập đoàn Khánh Hưng là thế này sao? Bao nhiêu năm qua, chưa có nhân viên nào đi trễ mà lại tới trễ những hai mươi phút như cô. Rốt cuộc thì cô có muốn làm nữa không đây?”

Không phải chứ, muốn đuổi việc tôi ư, tôi chỉ mới vi phạm lần đầu thôi mà. Nhưng chị ta có phải là chủ tịch đâu mà đuổi việc tôi? Không nên tranh chấp, mẹ dặn trước khi lên thành phố phải nhẫn nhịn. Vậy là tôi cúi gập người. “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa.”

“Còn có lần sau nữa sao?”

Tôi cười hì. “Không có lần sau.”

“Dù là lần đầu nhưng tôi phải phạt cô để làm gương cho những người khác, không khéo mọi người trong công ty sẽ nói tôi thiên vị.”

“Chị cứ đưa ra hình phạt, tôi chấp nhận.”

Chị trưởng phòng lại đằng bàn ôm một núi hồ sơ rồi đặt vào bàn tay tôi. “Hoàn thành nó cho tôi, một giờ đồng hồ sau tôi sẽ tới kiểm tra.”

công việc

Tôi suýt ngất, không biết có phải vì núi hồ sơ quá nặng hay vì câu nói của trường phòng làm tôi choáng váng. “Cái gì… một giờ á… sao có thể…?”

“Nếu thế thì để tôi đổi hình phạt khác cho cô nhé!”

Hình phạt khác có thể còn nặng gấp đôi. Tôi cười tươi. “Không sao, tôi làm được, chỉ một tiếng đồng hồ… hì.” Tôi vã mồ hôi.

Dù tốc độ đánh máy của tôi rất nhanh nhưng cũng không thể hoàn thành xong xấp hồ sơ dày cộm chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ. Những ngón tay rã rời, tôi ngừng lại nghỉ xả hơi. Thật ra thì chị trưởng phòng cũng không xấu tính lắm. Chị bảo tôi phải hoàn thành xấp hồ sơ dày 10 centimet chỉ trong một tiếng đồng hồ rồi chị sẽ đến kiểm tra nhưng đến tận giờ nghỉ trưa tôi vẫn không thấy chị quay lại.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 45 phút.

Mọi người đã đi ăn hết rồi, trong phòng chẳng còn ai.

Tôi dựa người ra sau ghế, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Ôi, đói quá!

“Sao giờ này cô còn ở đây, không đi ăn trưa cùng đồng nghiệp à?”

Tai tôi dỏng lên nghe ngóng. Chẳng phải mọi người đã đi hết rồi sao, văn phòng này còn lại mình tôi. Vậy thì tiếng nói kia là của ai và phát ra từ đâu? Cảm nhận như có ai đó đang nhìn tôi, tôi quay phắt về phía cửa. Mắt tôi hoa cả lên.

Trước cửa là một chàng trai áo quần bảnh bao, đang khoanh tay dựa lưng vào tường. Khuôn mặt vô cùng lãnh đạm. Anh chàng đứng im như pho tượng chỉ có tròng mắt là đảo qua đảo lại. Nếu là pho tượng thì tôi tin chắc rằng đó là pho tượng hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Tôi bấu mạnh vào cánh tay để biết mình không nằm mơ. Công ty này có một người hoàn hảo như thế sao tôi lại không biết nhỉ?

Tôi lại gần, miệng lắp bắp. “Anh là… anh là ai vậy? Có quen tôi sao?”

“Là nhân viên của mình, tôi không quen được sao?”

“Anh… anh biết tôi sao?” Tôi nhướn mày.

Anh chàng đưa ra cho tôi một tờ danh thiếp, đọc tờ danh thiếp ấy tôi choáng váng. Hóa ra anh là chủ tịch của tập đoàn Khánh Hưng – người có quyền uy nhất ở đây.

“Xin lỗi chủ tịch, lúc nãy đã mạo phạm.” Tôi cúi đầu, sẽ không bị tính là vô lễ chứ? Sao tôi lại quá sơ ý thế này. Làm việc ở đây cũng đã được một tháng, đây là lần đầu tiên tôi được diện kiến chủ tịch.

“Không có gì, bây giờ là giờ nghỉ trưa sao cô còn làm?” Đúng là chủ tịch quyền cao chức trọng ngay cả giọng nói cũng khiến đối phương phải run sợ.

Tôi lập bập. “Ờ… tôi… còn một số việc chưa làm… nên tôi phải làm cho xong…”

“Chiều làm, giờ đi ăn cơm với tôi.” Người tài hoa nên giọng nói cũng thật nhẹ nhàng.

Hả? Tôi không nghe nhầm đấy chứ. Một nhân viên quèn lại được ăn cùng với chủ tịch á? Tai tôi ù đi.

“Tôi không muốn mọi người nói Khánh Hưng tôi ngược đãi nhân viên.” Nói rồi anh quay lưng. Ngay cả dáng đi cũng toát lên vẻ nho nhã. Một người ưu tú, thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi.

Tôi đang từ trên chín tầng mây ngã xuống vực thẳm sâu hun hút. Cú ngã thật đau. Thì ra anh ấy chỉ muốn giữ thể diện cho mình chứ cũng có ý tốt đẹp gì đâu.

Tôi tắt máy tính, vội bước theo vị chủ tịch trẻ tuổi kia.

bữa trưa

***

Sau giờ cơm.

1 giờ 30 phút.

Tôi cùng chủ tịch Khánh Hưng về lại công ty.

Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía tôi. Có người sửng sốt, có kẻ kinh ngạc cũng có những cặp mắt đố kị. Lạ quá, mặt tôi dính gì sao? Tôi nhớ trước khi rời nhà ăn tôi đã rửa mặt sạch sẽ rồi kia mà.Những con người kia thật là bất lịch sự. Cứ nhìn người ta chằm chằm. Tôi liếc sang Khánh Hưng, gương mặt anh vẫn điềm nhiên. Tôi còn thấy rõ khóe môi anh đang cười.

Trở lại văn phòng, tiếp tục công việc dang dở.

Tất cả đồng nghiệp nữ trong phòng xúm lại chỗ tôi. Kẻ tung người hứng.

“Woa, cậu được đi ăn cùng chủ tịch sao?”

“Cậu làm cách nào hay thế, ngay cả tôi muốn nói một câu ‘Xin chào’ với anh ấy còn không có cơ hội nữa là.”

“Cậu thật lợi hại, nhìn bề ngoài cậu hiền lành, ngây thơ, khờ khạo nhưng trong bụng lại có nhiều quỷ kế, lôi kéo được cả chủ tịch.”

Tôi muốn minh oan mà không thể.

“Không phải là cậu định tranh cử chức chủ tịch phu nhân đấy chứ?”

Tôi còn không dám mơ đến nữa là.

“Đủ rồi, các cô tới đây để tám à?”

Câu quát tháo của chị trưởng phòng khiến những người nhiều chuyện im bặt, ai về chỗ nấy. Căn phòng yên ắng, không một tiếng động.

Tôi lén để tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là có chị trưởng phòng đã nhanh chóng dập tắt ‘ngọn núi lửa’ đang phun trào hừng hực, nếu không thì ngay cả chính tôi cũng không biết còn chịu đựng những lời bàn tán quá đáng kia đến chừng nào nữa.

***

Cuộc sống này luôn mang đến cho chúng ta nhiều điều bất ngờ và lý thú. Có những điều ta không hề muốn nhưng nó vẫn cứ xảy ra.

Ngồi đợi ở bến buýt quá lâu mà không thấy xe tới, tôi quyết định đi bộ về nhà trọ. Lang thang trên vỉa hè, tôi nghĩ ngợi mông lung. Về tập đoàn Khánh Hưng, về những đồng nghiệp, những dự án game 3D sẽ được sản xuất trong thời gian tới. Môi trường làm việc cực kỳ tốt, toàn là những con người trẻ tuổi. Tuy họ có chút nhiều chuyện nhưng tính tình không xấu. Và chủ tịch… nghĩ đến anh, tôi bất giác đỏ bừng cả mặt…

Tiếng còi xe ô tô vang lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

Tôi tránh sang một bên nhường đường cho xe đi qua. Nhưng chiếc xe màu xám tro như cố tình đi chậm lại rồi sau đó dừng hẳn sát cạnh tôi.

Kính cửa xe mở xuống.

Tôi khom người nhìn vào và không ngăn nổi miệng mình há ra.

“Chủ… chủ tịch!”

Rồi tôi nhanh chóng lấy lại vẻ lạc quan vốn có của mình. “Thật trùng hợp anh cũng về đường này à? Cùng đường với tôi đấy. Vậy chào nhé, chủ tịch về thong thả…”

“Lên xe đi.”

Đang nói ngon trớn tôi bị kê tủ đứng vào miệng bởi giọng nói lạnh lùng kia. Tôi có phần không hiểu lắm, lặp lại. “Sao ạ?”

“Tôi bảo cô lên xe, cô chưa nghe rõ à?”

Lời của chủ tịch đương nhiên là tôi nghe rất rõ. Vậy nên tôi mở cửa ngồi vào không chút khách sao vì tôi nghĩ nếu không nghe theo chủ tịch không chừng tôi bị đuổi việc hoặc chí ít là trừ tiền lương cũng nên. Đợi tôi thắt dây an toàn xong, chàng trai trẻ mới lái xe đi.

Ngồi cạnh chủ tịch có uy Khánh Hưng, tôi không khỏi căng thẳng. Quả tim trong lồng ngực dường như đập nhanh hơn thường ngày dù tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cô ở trọ một mình à?”

Chủ tịch đúng là làm người khác không phản ứng kịp. Phải mất mấy giây sau tôi mới hiểu anh đang hỏi gì.

Tôi gật đầu. “À, vâng.”

“Thế còn gia đình cô, cô có anh chị em gì không?”

Tôi nhớ là mình ghi đầy đủ trong bản sơ yếu lí lịch rồi. Phải kể lại lần nữa sao?

“Tôi là con một, ba mẹ tôi có một tiệm cơm nho nhỏ nên thu nhập cũng bình ổn.” Tự dưng tôi thấy hào hứng, kể một mạch lưu loát không vấp. “Vì là con một nên ba mẹ quản tôi rất nghiêm, tôi phải thuyết phục mãi họ mới cho tôi lên thành phố để làm việc. Tôi biết là họ sợ sống ở thành phố xa hoa, nhiều bon chen, cám dỗ, tôi sẽ sa chân.”

“Vậy cô có sợ không?”

“Tôi á? Tất nhiên là không rồi. Tôi là một người con gái mạnh mẽ, có ý chí kiên cường…”

Quá phấn khích, tôi huơ tay loạn xạ. Quên mất mình đang ở trong xe nên bàn tay tôi va vào trần xe, đánh cốp một cái, đau ê ẩm. Tôi nhăn nhó nhưng không dám rên rỉ. Mất mặt quá.

Xe đột ngột dừng lại.

“Đưa tôi xem nào.” Ánh mắt người bên cạnh lộ rõ vẻ lo lắng.

“Không sao đâu chủ tịch.” Tôi giấu biến bàn tay.

Nhưng chưa kịp làm, Khánh Hưng chộp lấy bàn tay tôi, xoa xoa chỗ đau. Anh còn thổi phù phù lên đó.

Tôi quay mặt đi. Lần đầu tiên được một người con trai nắm tay.

Ngọt ngào quá. Ấm áp quá.

Trái tim đập mạnh hơn. Dù có chút ngại ngùng nhưng thực chất là rất vui sướng.

Có lẽ tôi sẽ còn chìm đắm trong cơn mộng mị nếu anh không lên tiếng nhắc nhở.

“Tới nơi rồi.”

Tới rồi sao. Tôi bừng tỉnh, nhìn quanh quất. Viễn ảnh lúc nãy là mơ sao?

Tôi mở cửa xuống, dập đầu rối rít. “Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Mai gặp.” Anh nói cộc lốc rồi cho xe chạy.

Tôi ngẩn ngơ nhìn. Cảm giác này giống như là… ý nghĩ vừa thoáng hiện lên trong tích tắc, tôi vội lắc mạnh đầu. Chắc không phải đâu… Dựa vào đâu chứ?



***

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi làm việc ở tập đoàn Khánh Hưng cũng đã được một năm nhưng vẫn chưa có tiến triển gì thêm. Vẫn đánh máy hồ sơ, dịch tài liệu, rảnh rỗi thì đi pha cà phê cho đồng nghiệp khác. Giờ nghỉ trưa, chủ tịch gọi tôi ăn chung. Lúc tan sở, anh cho tôi quá giang. Càng ngày tiếp xúc với anh, tôi nhận thấy có một thứ tình cảm nhen nhóm trong tim mình. Dù chưa thể định hình rõ ràng nhưng cảm xúc trong tôi mỗi lần bắt gặp anh ngồi trầm tư bên cửa sổ lại vô cùng chân thật.

Cũng trong thời gian đó, công ty đưa ra nhiều mẫu thiết kế game khác nhau có cả thiết kế nhân vật cho phim hoạt hình dành cho mọi lứa tuổi. Tôi click chuột vào loại hình game mới toanh vừa tung ra thị trường cách đây không lâu những đã chiếm rất nhiều cảm tình của các tay game thủ: Cướp biển phiên bản 3D. Tôi đăng nhập vào chơi thử. Càng chơi càng hăng say. Vì là lần đầu nên các bước chơi còn mập mờ.

Tôi để nguyên màn hình game, ra ngoài pha cà phê. Quay vào chơi tiếp. Vừa di chuột vừa nhấp nháp ly cà phê sữa.

“NÀY!”

Tôi phun cà phê trong miệng vào màn hình. Chưa kịp định thần, tôi nghe một giọng nói chua chát cất lên sau lưng.

“Cô không có việc gì làm hả?

Tôi ấp úng phân bua. “Tôi… tôi chỉ là… đây là game mới mà Khánh Hưng tung ra, tôi chỉ… vào xem thử… để… để góp ý…”

“Đó không phải là nhiệm vụ của cô?” Chị trưởng phòng hét vào mặt tôi.

Nhiệm vụ? Tôi ngơ ngác.

Chị trưởng phòng quẳng chồng hồ sơ lên bàn tôi. “Đó là nhiệm vụ của cô.”

Tôi hiểu ra và thấy vô cùng ấm ức. “Tôi đã là nhân viên chính thức của công ty với lại tôi cũng đã từng học qua về mảng thiết kế, tại sao không cho tôi thử việc ở bộ phận thiết kế chứ?”

“Cái gì? Cô muốn làm ở phòng thiết kế ư?” Mặt chị ta gian xảo. “Cô xem lại trình độ của mình đi, năng lực kém cỏi mà muốn đòi cao. Cho cô biết những người làm ở phòng thiết kế là những tay chuyên nghiệp, phải có chứng chỉ C trở lên. Còn cô thì sao?”

***

Tháng Mười, mặt trời lặn xuống rất nhanh.

Chỉ mới 17 giờ 45 phút mà bóng tối đã bao phủ khắp thành phố. Đèn điện sáng choang.

Mọi người trong công ty đã về từ lâu. Phòng nào cũng tắt đèn. Chỉ riêng tôi là ở lại. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt ra khiến tôi nheo mắt lại. Vừa gõ lộp cộp trên bàn phím tôi vừa nhớ lại những lời lẽ cay nghiệt của bà già trưởng phòng khó tính. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm năng nề. Năng lực kém cỏi thì sao chứ? Tại sao không cho tôi một cơ hội để vươn lên?

Mệt mỏi.

Áp lực.

Tôi ngủ thiếp đi trên bàn làm việc. Trong cơn mơ màng hình như tôi thấy có ai đó choàng một tấm áo quanh người tôi. Không mở nổi mí mắt, tôi đành chìm sâu vào giấc ngủ.

Có ai đó lay vai tôi. “Dậy đi.”

Tôi uể oải nhấc tấm lưng rã rời của mình thẳng đứng, dụi mắt. Là ai vậy? Tôi ngáp dài và thấy con chuột máy tính còn sáng đèn, hồ sơ bày vương vãi khắp nơi cũng chẳng biết tờ nào đánh xong rồi nữa. Thì ra tối qua tôi ngủ quên trong lúc làm việc.

Lờ mờ nhận ra có người đứng cạnh bàn mình, tôi dụi mắt lần nữa, sửng sốt kêu hai chữ. “Chủ tịch.” Sau đó tôi lắp bắp. “Sao… sao anh lại ở đây?” Không phải là tới kiểm tra tôi làm việc ra sao đấy chứ?

“Theo tôi.”

Vị chủ tịch kiệm lời lôi tôi đi xềnh xệch.

Sân thượng.

Những làn gió mát rượi tỏa ra khiến cả người tôi sảng khoái.

Trời vẫn chưa sáng hẳn. Đường phố chìm trong màn sương mờ đục.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại lên đây?” Tôi quay sang Khánh Hưng.

“Đón bình minh.” Anh đáp thờ ơ.

Tôi sững người. Không ngờ một vị chủ tịch vô cảm, lạnh lùng như Khánh Hưng có lúc lại cũng lãng mạn.

“Em đã từng đón bình minh chưa?”

Cách xưng hô thay đổi ngột đột của anh làm tôi chột dạ. Tôi trả lời như một cái máy. “Chưa.”

“Vậy thì hôm nay em thử đón bình minh một lần xem, đảm bảo em sẽ thích ngay.”

bình minh

Gương mặt nhìn nghiêng của anh trông thật quyến rũ. Bờ mi cong vút. Lông mày rậm. Tất cả đường nét đều hoàn mỹ, trang nhã. Tôi nhìn anh không chớp mắt, quên cả việc phải thở - là ánh nhìn của một con sói háu đói đây mà. Nhưng tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng hết dung nhan của người đang đứng cạnh bên. Vì ngay lúc ấy vầng thái dương vạch một đường mây chui ra, từ từ nhô lên cao. Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi trong nhất thời nhíu mày lại.

Đó là tia sáng đầu tiên của ngày mới.

Lấp lánh. Rực rỡ.

Tôi vốn cứ nghĩ rằng chỉ có cảnh bình minh trên biển hoặc trên núi mới xứng đáng để ngắm nhưng không ngờ ở một nơi đô thị phồn hoa, đầy mưu mô danh lợi, bình minh lại đẹp đến thế. Tâm hồn tôi thư thái lạ thường.

Khánh Hưng bất ngờ cất giọng trầm ấm. “Từ lúc thành lập cho đến nay, tập đoàn Khánh Hưng luôn cổ vũ và khích lệ tinh thần cho nhân viên nghiên cứu, tìm tòi để đưa ra những dự án mới lạ, sống động. Một tập đoàn hùng mạnh, luôn dẫn đầu, tất cả là do đội ngũ nhân viên làm việc chăm chỉ. Chúng tôi luôn quý trọng điều đó, nếu có ai đó nói nặng nói nhẹ nhân viên thì là do chúng tôi quản lý không nghiêm.”

Tôi ngây người. Những lời đó chẳng phải là đang ám chỉ chuyện giữa tôi và chị trưởng phòng hay sao? “Anh biết hết rồi à?”

“Em tin không để có được thành quả như ngày hôm nay, bản thân tôi đã trải qua không ít gian khó. Với niềm đam mê thiết kế game, để có một chiếc máy tính, tôi làm rất nhiều công việc khác nhau từ phục vụ, bồi bàn, đến phát tờ rơi, tiếp thị sản phẩm, bất cứ công việc gì. Có lắm lúc tôi có ý định bỏ cuộc vì mấy đồng bạc ít ỏi chẳng đủ để tôi lo bữa ăn hằng ngày. Nhưng cũng chính nó, những đồng tiền do công sức mình tạo ra đã vực tôi dậy.”

bình minh

Nhiều lần vào trang chủ công ty, tôi chỉ thấy những hoạt động, những bản mẫu thiết kế, không thấy bài tiểu sử nào của người sáng lập ra nó. Nay nghe anh bộc bạch tôi mới hiểu để thành công, anh đã trải qua một quá trình khổ luyện vất vả như thế nào. Còn tôi, chỉ vì một câu nói hơi quá của cấp trên, tôi lại tự ái, nản chí. So với anh, tôi thấy mình thật kém xa.

“Thật ra em cũng không đến nỗi kém lắm.”

Anh đang chế giễu tôi chăng?

“Trong văn phòng, em là người duy nhất đánh máy với tốc độ rất nhanh.”

Nghe được lời khen ấy, tôi cười nham nhở. Chí ít tôi còn có thứ để khoe khoang.

“Người ta nói cần cù bù thông minh. Thiên tài đều phải bắt nguồn từ những việc nhỏ nhặt để đi lên. Em làm được chứ?”

Tôi mím môi gật đầu. “Em nhất định sẽ làm được.”

“Ừm, cố gắng lên nhé, anh chờ sản phẩm game đầu tiên của em đấy.” Anh véo má tôi.

Câu nói của anh khiến tôi có thêm động lực để phấn đấu. Dù là ghế nhân viên hay trưởng phòng chẳng phải là điều quan trọng. Cái chính là tính siêng năng trong công việc.

Tôi và anh cùng hướng mắt về phía ánh mặt trời đang tỏa ra ngàn tia sáng lung linh.

Anh – người mà tôi thầm yêu đang đứng cạnh tôi đây nhưng sao tôi lại thấy quá xa xôi. Giống như vầng dương kia, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhưng lại rất khó để nắm lấy. Chỉ có thể theo chân ánh sáng chỉ đường để biết khi nào tiến lên, khi nào lùi lại.

Càng gần gũi anh bao nhiêu, tôi càng học hỏi được nhiều điều quý báu. Còn tình cảm thầm kín trong lòng, có lẽ tôi sẽ không nói ra đâu. Chỉ cần được ở bên anh, ngày ngày cùng anh ngắm mặt trời mọc, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Thứ hạnh phúc bình dị nhưng lại quá đỗi ngọt ngào…

… ngắn ngủi nhưng sẽ là vĩnh cửu.

Tôi viết trong nhật ký của mình.

Nhịp tim em rung lên là vì anh

Khóe môi mỉm cười cũng là vì những điều anh quan tâm

Những câu chuyện kể vụn vặt anh kể luôn mang đến em giấc ngủ an lành

Hình như em đã thích anh, càng ngày càng thích nhiều hơn

Anh là ánh dương rạng rỡ trong lòng em.


© Quách Thái Di – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

viết cho người tôi yêu
 Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top