Biển nhớ tên anh gọi thầm
2015-05-27 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Anh bảo em cứ là sóng, anh làm bờ cát trải dài. Biển nhớ và tiếng sóng vẫn thế, dạt dào xô vào bãi cát, yên bình trải dài bên biển.
Anh là chàng trai của quê hương biển, mỗi sáng anh thường dậy sớm, chạy bộ theo bãi cát dài ven biển. Anh nói biển buổi sáng đẹp và hiền hòa như cô bé vậy. Cô nhóc nghiêng nghiêng mái đầu, vẻ mặt không tin. Anh mỉm cười hiền hòa, gõ gõ nhẹ lên cái trán bướng bỉnh vài cái.
Cô gái của tuổi 20 và mơ về một lời hứa không xa xôi.
Anh kể về tuổi thơ anh, gắn liền với từng con song, từng bãi cát, từng vị mặn của biển. Những ngày tháng gắn liền với tiếng sóng dập dìu, mơn man gió thổi buổi sáng và cả những trưa hè cát nóng bỏng chân. Vị biển mặn trong gió đã hoà quyện trong từng tấc da, thớ thịt nên da anh mới nâu sẫm như vậy.
Anh bảo em cứ là sóng, anh làm bờ cát trải dài, chạy hoài cũng thấy anh.
Rồi vuốt nhẹ mái tóc cô đang bay trong gió, yên lặng nhìn về xa xăm, rồi anh cất tiếng hát.
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya.
2 năm rồi An mới gặp lại biển. Cô nhóc ngày nào giờ điềm tĩnh hơn và cũng yên lặng hơn. Bước chân trần trên cát, cảm nhận cái bỏng rát của cát, vị mặn của muối phả qua từng làn gió, An mỉm cười.
Biển nhớ!
Chưa bao giờ An thấy lòng mình bình yên như thế. Lang thang theo bãi cát dài. Cô nhóc 20 tuổi ngày ấy đã trách mình đến điên cuồng, vì những tiếng thở dài nhẹ không một lần cô để ý, vì cả những lần Bình trễ hẹn bất thường. Tự trách mình cho những vô tâm khiến cô không kịp cảm nhận chút bình yên cuối cùng bên cạnh anh.
An vốc cát lên, nhớ như in lần đầu anh và cô xây lầu đài cát. Nhìn dấu chân còng, cô lại nhớ khoảnh khắc hò hét tranh đua bắt còng cùng anh. Từng đợt song vẫn xô bờ, ào ạt. Còn bờ cát vẫn im lặng và chấp nhận một cách yên ả. Cô là sóng, vẫn xô bờ. Nhưng anh không còn là bờ cát của cô nữa. Chợt thấy rát bỏng vị cát dưới chân.
Ai đó hát bài Biển nhớ, cô quay lại thật nhanh, để rồi trái tim lại quặn thắt khi bắt gặp khuôn mặt xa lạ. Anh bảo nếu nhớ anh, cứ ra biển và Biển nhớ. Nắm tay chặt lại, cô bỗng thấy mình mạnh mẽ, cô gái 22 biết bờ cát vẫn mãi trải dài.
Trở về thành phố, An học cách chăm sóc bản thân. Những lúc rảnh rỗi, cô dạy tụi trẻ học bài. Chiều nào tụi nó cũng mang cho cô vài nhành tigon trắng đỏ lẫn lộn thay cho học phí. Vài cô nhóc cài hoa lên mái tóc cô giáo, để mấy cu cậu gật gù khen cô giáo duyên. Và rồi mỗi chiều chủ nhật, anh chàng nhà bên lại gọi tụi nó qua hái thêm ít tigon cho cô giáo hay lại cho mỗi đứa vốc kẹo xanh đỏ đủ màu. Tụi nhỏ khúc khích cười mỗi lúc thấy anh chàng vờ qua nhà mượn cái này cái nọ, rồi nán thêm chút ít xem tụi nó học bài. An mặc nhiên im lặng, trống rỗng, rồi lắc đầu cười khẽ, có lẽ cô chưa sẵn sàng.
Mỗi tối An lại đọc vài cuốn sách, tìm đến những bản nhạc không lời, tìm đến những album ảnh ngày trước và lại gõ gõ đôi dòng nhật kí. Cô hạnh phúc với hiện tại !
Cô về với biển để tìm về những bình yên. Lúc ngắm mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, An thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cô đơn đã theo gió, theo sóng đi mãi. Cô không còn vô cớ gào thét khi thấy bãi cát dài cứ mãi lặng im.
Biển nhớ và tiếng sóng vẫn thế, dạt dào xô vào bãi cát, yên bình trải dài bên biển.
Tiếng chuông tin nhắn, cô khẽ mỉm cười bởi hình ảnh chùm tigon trắng đỏ lẫn lộn bên khung ảnh cô lúc bé, bức ảnh cô cười toe trước biển. Anh chàng hàng xóm bảo tụi nhỏ vẫn mang hoa đến, vì biết hôm nay là ngày đặc biệt.
Sau chuyến về với biển, sau party nho nhỏ mừng sinh nhật với mười mấy cô cậu bé xíu, nhìn bông hoa hồng lạc lõng bên chùm tigon trắng đỏ trong chiếc lọ sứ, ngẩng đầu lên, cô thấy anh nhìn cô, mỉm cười!
Có những người chấp nhận sống với cô đơn, bỏ mặc cảm xúc của bản thân, sống mà như chỉ tồn tại không thôi. Nhưng cũng có những người, họ bước qua cô đơn, mở lòng và mở một trang mới cho cuộc đời.
Biển nhớ và tiếng sóng vẫn thế, dạt dào xô vào bãi cát, yên bình trải dài bên biển.
© Tigon – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?