Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bắt đầu từ một kí ức

2014-02-21 01:00

Tác giả:


Truyện Online Nó nháy mắt nhìn Kiên và ra cùng lớp. Vy Linh nhìn nó cười hiền từ. Có lẽ Kiên và chẳng ai hiểu vì sao nhưng nó thầm cảm ơn giấc mơ đó. Nó sẽ làm lại từ đầu và có lẽ bắt đầu bằng một kí ức chăng?

Truyện Online, blogviet.com.vn, truyện ngắn hay, truyện cảm động, đọc truyện, sáng tác, bắt đầu một kí ức

***

Chiều nay thầy bận, lớp nó được nghỉ học. Cả lớp đang lên kế hoặc đi chơi thì nó lại lủi thủi đi về mặc cho những lời gọi mời của các bạn. Từ lâu lắm rồi nó không còn hứng thú với việc được nghỉ học là lại cùng lớp tổ chức đi chơi đâu đó. Nó đã quên đi cái cảm giác khi được hoà mình nô đùa cùng với các bạn. Hình như từ ngày ra Đà Nẵng học chưa lần nào nó đi chơi cùng với lớp cả. Nó cảm thấy buồn và quyết định về ngoại chơi vài hôm cho khuây khoả. Nó không đón xe buýt như mọi khi mà chạy về bằng xe đạp. Có lẽ như vậy nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn và có nhiều thời gian để suy nghĩ về những gì đã qua. Câu nói lúc nãy của lớp trưởng làm cho nó cứ suy nghĩ mãi. “Tại sao Nguyệt cứ cô lập mình ra khỏi tập thể khi họ không hề muốn cô lập Nguyệt? Lần nào đi chơi với lớp Nguyệt cũng khất lại lần sau thế mà chẳng hề giải thích, chẳng cho lớp một lí do để thông cảm cho Nguyệt. Lần này thì sao?”

Phải. Nó đang tự cô lập mình nhưng tại sao nó lại làm như vậy? Nó không biết nhưng không hiểu sao nó không thể xua tan đi cái cảm giác cô đơn trong lòng mình khi ở bên mọi người. Nó mặc cảm với chính mình, nó vô tâm, thờ ơ với những gì đau khổ trong nó. Nó nhớ đến nhóc. Hai năm rồi nó và nhóc không gặp nhau. Ba ma nó li thân từ khi nó còn nhỏ. Nó ở  với ngoại. Nhà nhóc ở gần nhà ngoại nó nên từ lâu nó và nhóc đã trở thành một người bạn thân, chia sẻ với nó bao tâm sự vui buồn và nhóc cũng là người mà nó yêu. Thế nhưng nó đã cướp mất cuộc đời, tương lai tốt đẹp của nhóc.

Cũng vào một ngày được nghĩ học như thế này, lớp nó tổ chức đi câu cá ở dòng sông Thu Bồn. Nó vô tình bị trượt chân ngã. Dòng nước xoáy và sự bất cẩn của nó đã cướp nhóc đi mãi mãi. Từ ngày nhóc mất đi nó không còn là chính mình nữa. Nó sống khép mình trong cái vỏ bọc cô đơn, tự cô lập mình bởi vì chính nó đã hại chết nhóc. Nó sợ khi nó kết bạn với ai đó, yêu thương ai đó nó lại làm cho người đó đau khổ, gặp bất hạnh vì nó- cũng như những gì nó đã mang đến cho nhóc. Nó cảm thấy choáng váng, trước mặt nó là một dòng xoáy, nó hốt hoảng ngất đi.

Tỉnh dậy nó thấy mình nằm trong bệnh viện. Nhóc đang ngồi bên cạnh lo lắng:

-    Em không sao chứ? Có đau lắm không? Sao em qua đường mà không chú ý gì hết vậy?

Nó bất ngờ. Là nhóc đó sao? Nó đưa tay lên sờ mặt nhóc.

-    Là anh thật rồi. Tại sao anh lại rời xa em? Sao bỏ mặt em lại một mình. Sao anh không cho em đi cùng anh? Sao…?

Nhóc ngăn nó lại, dịu dàng cầm tay nó.

- Em đừng nói thế. Em còn có cuộc đời, con đường riêng của mình mà. Em phải đi hết con đường mà em đã lựa chọn chứ.

- Nhưng làm sao em có thể sống vui vẻ được khi chính em đã cướp đi cuộc đời, tương lai của anh. Em đã hại anh.

- Tại sao không? Em đừng nghĩ như vậy. Em có một tập thể lớp quan tâm, quý mến em. Có một người yêu thương em như vậy mà. Hãy dũng cảm đối diện với sự thật anh đã không còn bên em nữa. Đó không phải là lỗi của em. Đấy chỉ là một tai nạn mà thôi. Nếu người đó không phải là em anh cũng sẽ làm như vậy. Mà ai trong hoàn cảnh của anh cũng sẽ làm thế thôi.

- Hãy để em được đi cùng anh.

- Quá khứ đã lùi xa rồi hãy quên đi và để cho anh được ngủ yên với quá khứ đó. Em hãy sống vui vẻ và hạnh phúc.

Nói rồi hình bóng nhóc cứ mờ dần, khuất dần và cuốn trôi vào một dòng nuớc xoáy.

-    Anh đừng đi! - Nó vùng dậy.

Nãy giờ Trọng Kiên - lớp trưởng ngồi bên cạnh thấy nó tỉnh dậy vội hỏi:

- Nguyệt có sao không?Kiên xin lỗi. Nếu như không phaỉ tại Kiên quá nặng lời làm cho Nguyệt tức giận bỏ đi thì đã không xãy ra tai nạn. Nếu Nguyệt có chuyện gì thì Kiên sẽ ân hận mãi.

- Nguyệt không sao đâu. Kiên đừng lo - Nó cố an ủi.

- Nguyệt à! Kiên biết tất cả rồi. Lỗi không phải tại Nguyệt mà. Hãy để cho quá khứ được vùi vào lãng quên. Nguyệt phải biết đối diện với thực tại và tương lai. Kiên mong rằng Nguyệt sẽ nhận ra tình cảm của lớp mình dành cho Nguyệt và cả Kiên nữa. Hãy cùng Kiên làm lại từ đầu đi Nguyệt.

- Nguyệt rất muốn nhưng muộn rồi Kiên à.

- Không muộn đâu Nguyệt còn có tụi mình mà.

Truyện Online, blogviet.com.vn, truyện ngắn hay, truyện cảm động, đọc truyện, sáng tác, bắt đầu một kí ức

Cả lớp nhìn nó chan chứa nhưng ánh mắt vẫn rực rỡ một niềm tin. Kim Cúc hằng ngày vẫn hay nói hay cười nhưng sao hôm nay lại không kìm được nước mắt thế này. Ngọc Cảnh thường hay đọc những trang viết của nó, hiểu được tâm trạng nó, xúc động nói không nên lời. Cô bạn cùng quê không nhìn nó, quay mặt đi. Cẩm Nhung hằng ngày vẫn hay mang đến tiếng cười cho lớp nhưng sao hôm nay Nhung lại khóc, chẳng thể nào xoá tan đi cái không khí buồn bã trong căn phòng này. Những điều đó tại sao đến bây giờ nó mới nhận ra. Tất cả như làm nó nghẹt thở. Mắt nó nhắm nghiền lại, nặng trĩu và mệt mỏi. Nó chẳng còn nhìn thấy được gì nữa. Nó chỉ nghe thấy tiếng sụt sùi của ai đó đang khóc. Bóng Kiên vụt mất rồi tất cả bị cuốn vào một dòng xoáy bất tận. Nó giật mình tỉnh dậy. Ngoại vẫn nằm bên nó. Nó thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao nó cảm thấy nuối tiếc vì những gì đã qua.

Sáng hôm sau đến lớp Vy Linh - cô nàng lớp phó dịu dàng hỏi nó:

- Về nhà vui chứ Nguyệt. Lần sau phải đi chơi với lớp. Bạn không được khất nữa đâu đấy.

- Ừ.

Nó nhớ lại giấc mơ đêm qua. Đúng lúc nó đang định nói một điều gì đó với Vy Linh( Có lẽ cũng sẽ là một lời hứa hẹn) thì Trọng Kiên đến:

- Nguyệt cho Kiên xin lỗi vì bữa trước Kiên hơi nóng tính. Có gì không phải Kiên mong Nguyệt bỏ qua. Kiên chỉ mong Nguyệt sống vui vẻ, hoà đồng với lớp và…

- Mình hiểu - Nó cười, cắt ngang câu nói dỡ của Kiên. Nói rồi nó bước vào lớp mặc cho Kiên đang ngẫn ngơ vì nụ cười ấy. Có lẽ là lần đầu tiên Kiên thấy nó cười.

Sáng nay thầy bận, lớp nó lại được nghĩ. Cả lớp đang xôn xao thì chợt im lặng khi nghe nó lên tiếng:

- Lớp mình đi chơi nhé!

- Thật sao Nguyệt? Bạn không đùa đó chứ?- Cả lớp lại xôn xao.

- Mình có bao giờ gạt các bạn đâu. Chúng ta đi thôi.

Kiên bất ngờ:

- Là thật hay là mơ thế này. Thật không Nguyệt?

- Tại sao không? Vì mình đã có một giấc mơ thật đẹp.

Nó nháy mắt nhìn Kiên và ra cùng lớp. Vy Linh nhìn nó cười hiền từ. Có lẽ Kiên và chẳng ai hiểu vì sao nhưng nó thầm cảm ơn giấc mơ đó. Nó sẽ làm lại từ đầu và có lẽ bắt đầu bằng một kí ức chăng?

•    Gửi từ Văn Thị Tây Nguyên






Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


                                   




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top