Bản tình ca mùa thu
2014-09-04 05:27
Tác giả:
Quen nhau chưa được bao lâu, Hiếu đề nghị.
“Mình hẹn hò đi.”
Tôi trố mắt.”Hẹn hò á? Chỉ có những cặp tình nhân mới hẹn thôi.”
“Thật sao nhưng mà thôi cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy cậu.” Hiếu là thế, luôn nhường tôi.
Buổi hẹn đầu tiên của hai đứa là ở trong rạp chiếu phim. Màn ảnh rộng đang trình chiếu một bộ phim hài của Hoài Linh. Những tiếng cười vỡ cả bụng. Tôi vừa ăn bỏng ngô vừa tủm tỉm cười theo. Tôi chìa bịch bỏng ngô trước mặt Hiếu.
“Ăn đi, ngon lắm.”
“Tớ không thích ăn bỏng ngô.” Hiếu đáp gọn lỏn.
Tôi hơi bực bội.”Thế cậu vào đây để làm gì?”
“Để xem phim.”
“Xem phim thì phải ăn bỏng ngô. Thế mới hợp.”
Hiếu cười: “Có chuyện đó nữa sao?”
Tôi gật đầu xác nhận, định lên tiếng nói một câu bảo vệ lý lẽ của mình thì Hiếu chợt quay sang. Bất ngờ, khuôn mặt cậu gí sát vào mặt tôi, suýt chút nữa thì hai môi chạm vào nhau. Hiếu nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nàn. Ối, mẹ ơi. Tôi lạnh toát cả sống lưng, bịch bỏng ngô trên tay run cầm cập. Tôi chẳng hiểu ánh mắt đó ẩn chứa điều gì. Xung quanh tôi, mọi người mải mê chú tâm vào bộ phim. Chẳng ai để ý đến hành động khá lâu của Hiếu. Mắt tôi mở thao láo, toàn thân tê cứng. Rồi Hiếu nói, giọng nhẹ như gió thoảng qua tai.

“Tớ vào đây vì… tớ thích ngồi cùng cậu.”
Tôi thở phù, chỉ có thế thôi sao, chút thất vọng. Làm tôi cứ tưởng…
Có đôi lúc tôi có cảm tưởng Hiếu giống như một ngọn gió, thoắt đến thoắt đi. Thật sự tôi không hiểu gì về cậu. Một người bí ẩn, giống như những ngọn gió ngoài sân. Rốt cuộc cơn gió nào là cậu? Ba ngày liên tiếp, Hiếu không đến tìm tôi. Cứ thấy cồn cào trong ruột, đứng ngồi không yên. Hiếu không có điện thoại, tôi lại càng không biết nhà cậu nên không có cách nào liên lạc nên đành chờ vậy.
Tan học, tôi lủi thủi ra bến buýt. Từ nhà đến trường hay từ trường về nhà, tôi đều đi bằng xe buýt. Không phải tôi không có xe đạp mà vì tôi… làm biếng đạp xe. Nắng phủ mặt đường. Tôi ngồi xuống thanh sắt chắn ngang ở bến. Tôi lôi Ipad ra nghe nhạc. Vừa nghe vừa ngó quanh quất. Tôi rất ghét việc phải đợi xe buýt giữa trời nắng như thế này nhưng biết làm sao được khi nhà tôi ở rất xa trường.
“Hi!”
Tôi giật thót, rút dây phone ra khỏi tai, ngẩng lên.”Ơ… Hiếu… cậu… cậu đến từ khi nào thế?”
“Mới đến.” Hiếu cười nham nhở.
“Mấy ngày vừa qua cậu trốn biệt đi đâu thế, làm tớ lo muốn chết…” Những từ cuối tôi nói nhỏ dần thế mà Hiếu vẫn nghe thấy.
“Cậu lo cho tớ thật sao, ôi, tớ hạnh phúc quá!”
Tôi phá tan sự vui mừng trong Hiếu.”Đừng có tưởng bở nhé.” Nhưng rồi tôi nhận ra tôi hối hận khi nói câu ấy.
Tôi và Hiếu quen nhau gần ba tháng. Vào một ngày đẹp trời nọ, Hiểu bỗng nói thích tôi. Khóe môi tôi bất giác nở nụ cười. Cậu không biết là tôi đã đợi câu nói này của cậu lâu đến thế nào đâu. Trong quá trình làm gà bông của nhau, có hẹn hò, có tán dóc, có cãi nhau vì những chuyện vu vơ nhưng Hiếu chưa lần nào nắm tay tôi. Một chiều, tôi cùng Hiếu ăn bánh su kem ở ban công nhà tôi. Thu hết can đảm, tôi nắm lấy tay cậu nhưng chưa chạm vào, Hiếu vội rụt tay lại.
Tôi ngạc nhiên, ngó cậu trân trân. “Sao thế?”
“Tớ… xin lỗi cậu.”
Hiếu nhảy phóc xuống ban công, chạy biến đi. Tôi đuổi theo ra đến cổng, nhìn trước nhìn sau nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu. Chẳng lẽ cậu có phép tàng hình? Những biểu hiện kỳ lạ của Hiếu làm tôi sinh nghi. Tôi luôn tự hỏi: Hiếu là người thế nào?
Chúng tôi ngồi tán gẫu lâu ơi là lâu mà vẫn không thấy chiếc xe buýt nào chạy qua. Trời thì đã quá trưa, bụng lại đói meo. Hiếu bảo đi bộ về, chứ cứ đợi thế này chắc đến tối luôn ấy. Nắng gay gắt. Trán tôi đổ đầy mồ hôi. Đường phố vắng tanh nhưng có Hiếu bên cạnh, tôi đỡ sợ. Tôi nghịch ngợm giẫm đạp lên chiếc bóng của mình và phát hiện ra điều kinh hoàng.
Tôi dừng chân…
Hiểu ngơ ngác. “Sao vậy?”
Tôi nhìn cậu, ấp úng, chỉ tay xuống mặt đường.”Cậu… cậu không có bóng…”
Từ ngơ ngác khuôn mặt Hiếu chuyển sang trắng bệch khi tôi khám phá ra bí mật của cậu. Tôi tránh ánh nhìn của Hiếu.
“Cậu là…là…” Nắng nóng không còn làm tôi thấy chói mắt nữa, tôi hỏi ngập ngừng.
“Những gì cậu nghĩ là đúng.” Hiếu thừa nhận.
Về đến nhà, ánh mắt buồn mênh mang của Hiếu vẫn còn đọng lại trong trí nhớ tôi. Tôi ngồi bất động trước hiên nhà. Những nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay giờ đã được giải đáp. Không phải Hiếu không dùng điện thoại, không phải cậu không thích ăn bỏng ngô, không phải cậu không muốn nắm tay tôi mà vì tất cả những điều ấy cậu không làm được. Tôi nghĩ nếu không có buổi trưa hôm đó thì mọi chuyện đã khác đi. Điều bí mật cứ mãi là bí mật. Thà giấu đi để tôi và Hiếu sẽ mãi hồn nhiên bên nhau như những ngày mới quen. Không được nắm tay cũng không sao, chỉ cần được cùng cậu xem phim, hẹn hò mỗi tối, cùng nhau ăn bánh su kem trên ban công lộng gió. Với tôi, đó là một niềm vui lớn.
Tôi nhận ra tình cảm mình dành cho Hiếu ngày càng nhiều. Nhưng Hiếu đâu thể ở bên tôi suốt đời. Đến một lúc nào đó cậu sẽ đi đầu thai làm một người khác. Có lẽ nỗi buồn chẳng bao giờ nguôi.
Tôi và Hiếu vẫn gặp nhau, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi cứ giả vờ Hiếu là Hiếu, là người mà tôi thích, là người tôi muốn hẹn hò mỗi tối. Vậy thôi. Một hôm, tôi rủ cậu lên phòng tôi chơi. Tôi mở nhạc vừa đủ cho cả hai đứa nghe. Chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường, Hiếu kể về cuộc đời cậu.
Hiếu mất trong một vụ tai nạn giao thông mà nguyên nhân là do tài xế ngủ gật. Cái chết oan uổng khiến cậu lưu luyến hồng trần. Mười tám tuổi với bao nhiêu khát vọng, hoài bão đành dập tắt từ đây.
“Trước khi quen tớ cậu đã ở đâu?”
“Lang thang hết đêm này qua đêm khác. Khoảng thời gian đó vô cùng tẻ nhạt và cô đơn. Tớ thật sự rất cô đơn khi cả nhà tớ ai cũng còn để ở bên nhau trong bữa cơm chiều.”
“Cậu có bao giờ nghĩ sẽ chấm dứt cuộc hành trình lang thang của mình chưa?”
“Ừ, chắc phải vậy. An này, cảm ơn cậu vì đã cho tớ hiểu được điều mà khi còn sống tớ chưa từng trải qua. Là tình yêu ấy. Giá mà tớ còn sống thì cuộc sống của tớ khi có cậu sẽ đẹp đẽ và có ý nghĩa biết bao nhiêu.”
“Tớ…sẽ nhớ cậu lắm.” Tôi nói thật lòng mình.
“Dù ở nơi đâu tớ cũng luôn mong cậu bình yên.”
Cuộc gặp gỡ với Hiếu giống như một cuộc phiêu lưu vậy. Khi cuộc chơi kết thúc, Hiếu sẽ là người ra đi còn tôi ở lại, đứng ở vị trí bắt đầu vẫy tay tạm biệt cậu, , nhìn theo bóng cậu tan dần vào hư vô. Đôi mắt chợt nhòe đi. Tôi thì thầm.”Nếu có kiếp sau tớ vẫn sẽ chọn cậu, Hiếu à!” và biết chắc rằng cậu sẽ nghe thấy.
Sau này khi đã đi làm rồi, tôi vẫn nhớ về Hiếu, về mùa thu năm nào, trong veo như bản tình ca...viết dở.
• Quách Thái Di

MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.


