Anh vẫn gần bên em mà sao xa cách quá!
2015-01-26 01:00
Tác giả:
Có lắm lúc, muốn trút cạn lòng mình cho nhẹ bớt những tâm sự trong lòng. Nhưng viết, rồi lại xóa. Là lòng quá ngổn ngang hay chính bản thân mình cũng không muốn giãi bày ra tất cả? Lại giữ cho riêng mình.
Có đôi lúc, úp mặt vào bờ vai người đàn ông mình thương yêu nhất, muốn nói khe khẽ một lời yêu thật ngọt ngào, nhưng rồi lại nuốt chặt trong tim. Tình yêu không nhất thiết lúc nào cũng phải nói thành lời, nhưng cứ im lặng mãi, có phải quá nhạt nhẽo không?
Cũng có đôi khi, có những chuyện không hài lòng nhưng đành im lặng bỏ qua, là vì ta sợ người ấy tổn thương, hay là vì sợ chính ta sẽ bị tổn thương, khi người ta không quan tâm đến những điều ta nói.
Có quá nhiều điều không thể nói ra, cũng có quá nhiều điều thắc mắc không dám hỏi, là vì sợ người ta sẽ không nói hay vì sợ sự thật sẽ khiến mình đau. Có quá nhiều bí mật giữa chúng ta.

Đã có những lúc, dù chúng ta chỉ gặp nhau một lần mỗi tuần, tình yêu chỉ thể hiện qua cái nắm tay và những nụ hôn vội nhưng em thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng vì tin chắc rằng, anh là của riêng em. Vậy mà cũng có đôi khi, nằm trong vòng tay anh, ôm anh thật chặt, nghe rõ từng tiếng trái tim anh đập, mà thấy anh sao xa cách quá.
Em muốn cùng anh đi hết cuối con đường như lời anh từng nói, em cũng muốn cứ an tâm mà yêu và tin tưởng anh như anh dặn dò. Nhưng sao, như lúc này đây, em thấy hoang mang quá. Là vì em quá nhạy cảm, hay vì thực sự, anh đã đổi thay?
Ta vẫn nhắn tin trò chuyện hàng ngày, chỉ có là ít hơn vì anh rất bận. Ta vẫn gặp nhau và hẹn hò, chỉ có hiếm hoi hơn vì anh không có thời gian. Ta vẫn nói lời yêu, chỉ là em thấy hơi nhàn nhạt. Ta vẫn trao nhau nụ hôn mỗi lần gặp gỡ, chỉ là em thấy nó bớt nồng nàn… Tình yêu này, còn có thể như trước không anh?
- Gửi từ bạn đọc yêu cầu giấu tên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.


