Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ánh mắt trong đêm

2014-02-12 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - “Đừng bao giờ tìm cách khiến tớ phải quên cậu. Hãy ở bên tớ cho đến khi, đến khi nào không thể nữa, Di nhé”. Di không nói gì. Chỉ ngả đầu vào vai tôi. Lành lạnh bên ngoài, nhưng thật ấm áp bên trong. Vậy cũng đủ để bỏ mặt những buồn phiền lúc trước, với một ánh mắt trong đêm dịu dàng…

***

Và rồi có ánh mắt nào tìm lại trong đêm… (*)

Có thể, đây là một chuyện tình giống bao chuyện tình khác. Nhưng nó đặc biệt với tôi, vì tôi được trải qua mọi cảm xúc của một cuộc gặp mặt đầu tiên, của cảm giác vội vã khi nhận ra tình yêu, và cảm giác phải tìm kiếm một ai đó quan trọng với mình – một linh hồn!

Ca học thêm vừa tan, nhưng ngoài trời thì mưa mỗi lúc một lớn. Cũng may, cửa hang tạp hóa ở gần trung tâm vẫn mở nên tôi kịp mua cho mình một cái áo mưa để về. tôi gỡ ra sột soạt, mặc vội lên người, rồi phi xe bạt mạng trong mưa.

Đường về nhà ngược chiều mưa tạt, vì thế tôi hứng đủ. Tóc ướt nhèm, mắt cay xè vì nước vào. Nhưng tự dặn lòng phải về nhà an toàn, nên tôi vẫn căng tròn hai mắt đạp xe. Mặc cho trời tối, đường xá vắng tanh vắng ngắt, luôn tạo cho tôi một cảm giác bất an và sợ hãi. Dù tôi là một thằng con trai.

Ánh mắt trong đêm

Quặt vào đường Nguyễn Văn Ninh, tôi cười khẽ vì sắp về đến nhà. Giảm dần tốc độ, tôi nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh. Mọi thứ như được nước gột sạch, ướt đẫm nước mưa. Rồi tôi bỗng khựng lại, không biết  có phải tôi hoa mắt , nhưng phía trước mặt, dưới mái che của bến xe buýt, trong ánh đèn nhập nhoạng,  tôi thấy vẫn còn một cô gái đang đứng đó. Như có cái gì đó thôi thúc, tôi lại phóng xe nhanh hơn, để kiểm chứng xem điều đó cóa đứng không?

Và đúng như những gì tôi thấy. Ở đó, một cô gái đang đứng chờ. Vừa thấy tôi, cô ấy mỉm cười. Như thể, chúng tôi đã quen nhau từ lâu rồi vậy. tôi xuống x, gạt chân chống và chay vào mái che của bến xe buýt. Tôi đáp lại nụ cười làm quen vừa rồi của cô ấy bằng một câu hỏi.

- Muộn rồi, sao cậu vẫn còn đứng đây?

- Tớ đợi xe buýt!

- Đợi xe buýt? – Tôi có chút ngạc nhiên.

- Ừ!

Tôi quay ra nhìn, rồi nói tiếp:

- Tầm này, chắc không còn xe buýt nữa đâu!

- Vậy thì…tớ phải làm sao…tớ phải làm sao đây! – Cô bạn nói, trong ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

- Nếu cậu không ngại, tớ có thể chở cậu về!

Cô bạn nhìn tôi lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Cũng may, cô bạn mang theo ô, nên tôi không phải lo cô ấy sẽ bị ướt.

Tôi mặc lại cái áo mưa và bảo cô ấy ngồi lên xe. Xe chuyển động, cô bạn ngồi phía sau, nhưng tôi lại có cảm giác như mình không chở ai vậy. Nhẹ bẫng…

***
Gần 6 giờ, mà trời đã tối. lên xe trở về nhà, chân tay tôi run vì đói. Thế nhưng, khi ngồi vào bàn, tôi cũng chỉ lịp và cho mình hai lưng cơm  rồi lại vội vã đạp xe đến trung tâm., tiếp tục ca học khác. Mẹ nhìn tôi lo lắng, còn tôi luôn cố gồng mình như không có truyện gì xảy ra. Trên thực tế, tôi thấy mệt mỏi uể oải kinh khủng. biết sao được, khi đây là năm cuối cấp và trước mắt tôi, những kì thi lớn đang chờ đợi.  Hẳn, không chỉ riêng tôi, mà nhiều người khác cũng không muốn người thân phải thất vọng.

Rồi cuối cùng, hai tiếng rưỡi (cứ ngỡ ngắn ngủi) ở trung tâm cũng trôi qua. Ra đến cửa, tôi thấy thoải mái hẳn. ngó đồng hồ, chưa muộn lắm! tôi chợt nảy ra í định lòng vòng đâu đó rồi mới về nhà. Ngồi lên xe, tôi chưa kịp đạp thì bỗng giật mình nghe tiếng gọi.  ngoảnh mặt lại, tôi ngạc nhiên vô cùng.

- Sao cậu biết tớ học ở đây? – tôi hỏi khi vừa thấy cô bạn chở về đêm mưa.

- Tớ tìm quanh đây rồi, chỉ có duy nhất cái trung tâm này.

- Thế tìm tớ có việc gì vậy?

- Tớ rảnh, nên muốn tìm ai đó nói chuyện thôi.

- Vậy lên xe đi!

Cô bạn gật đầu. còn tôi, lòng thấy vui hẳn. dù bấy giờ, có khá nhiều người đang nhìn tôi khá lạ lùng. Thậm trí là cười cợt. khiến tôi cũng khong hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

mưa đêm

Theo yêu cầu của cô bạn, tôi tạt vào công viên. Hai chúng tim một cái ghế ở góc vắng rồi cùng nhau ngồi xuống. trong bầu không gian gần như lặng yên của màn đêm, tôi chỉ nghe thấy tiếng của vài chiếc lá đang rơi, tiếng gió. Chợt liếc qua cô bạn, tôi thấy cô ấy tôi thấy cô ấy hơi co người vì lạnh. Tôi định làm một điều gì đó, thì cô bạn bỗng giật mình quay ra nhìn tôi. Và điều mà tôi thấy bấy giờ chỉ là một ánh mắt trong veo. Khẽ cúi đầu bối rối, tôi quay đi.

- À, từ hôm gặp câu đến giờ, tớ quên không nói, tớ là Di.

- Còn tớ, Nhật.

- Nếu muốn tìm cậu, tớ có thể đến trung vào những ngày nào?

- Tối 3, 5, 7 – Tôi tò mò – Thế dả dụ, tớ cũng muốn tìm cậu thì sao? Vì lần trước, khi đèo cậu về, cậu cũng không cho tớ biết nhà mà!

Sau câu hỏi vừa rồi của tôi, Di im lặng vài phút. Đọt nhiên, cô ấy nói tiếp.

- Tớ sẽ chủ động tìm cậu, nếu cậu không thấy phiền!

- Thế cho tớ số điện thoại đi. Ít nhất tớ cũng thể gọi cho cậu.

- Tớ không sử dụng cái đấy! – Tôi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thêm, Di lại nói – À, cậu có thể đến bến xe buýt hôm nọ tìm tớ. nhưng chỉ buổi tối thôi nhé!

Tại sao lại là buổi tối. tôi thực sự rất tò mò, nhưng lại không muốn hỏi lí do. Rồi chúng tôi đứng dậy ra về. tuy nhiên, cũng chỉ đến buýt hôm trước thì Di bảo tôi dừng lại, và về trước. tôi đồng ý, chào tạm biệt cô bạn và ra về.

***
Các buổi hẹn giữa tôi và Di tăng dần lên. Đi với cô bạn, tôi như tìm thấy một điều gì đó lạ thường đầy thú vị. và cũng chẳng biết từ khi nào nữa, chúng tôi than nhau. Luôn thành thật với nhau mọi chuyện, kể cả chuyện mà tôi nghĩ có chút riêng tư. Đó là trước lúc quen tôi, Di đã từng trải qua một chuyện tình buồn.

Mặc dù, không phải là một cá tính hay nổi bật. Nhưng Di lại được rất nhiều chàng trai trong trường để mắt tới. tuy nhiên, người mà Di thích thì chỉ có Đăng. Phải chăng, cậu ta cũng giống Di, khi cũng là một người không có chút gì nổi bật (ngoài việc “luôn” là một cầu thủ dự bị trong đội bóng trường) và cũng được nhiều cô gái chú ý tới. chính điều đó đã giúp đăng đến với Di. Họ yêu nhau bằng một tình yêu mà khiến nhiều người phải gen tị. vì thế, chưa bao giờ, cô ấy nói dối Đăng. Nói cách khác, thì Di luôn tin tưởng cậu ta một cách tuyệt đối. để rồi một ngày, cô bạn phát hiện ra cậu ta “bắt cá 2 tay”. Và điều đó, nhu một nhát đâm vào tim, khiến cô bạn đau đớn.

Nước mắt Di ứa ra. Tôi hiểu cái cảm giác mà cô ấy đang trải qua. Đưa tay ra, tôi định nắm lấy tay Di an ủi thì cô ấy bỗng dụt tay lại phía sau. Tôi biết cô ấy đang cố chứng tỏ mình mạnh mẽ. Rồi Di đưa tay lên gạt nước mắt. cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như hối thúc.

Và tôi cũng bắt đàu câu chuyện của mình. Đó cũng là một câu chuyện buồn. Tôi yêu Chi – cô bạn thân nhất học cùng lớp. Chẳng thể dấu diếm, kìm nén trong long, tôi đã thổ lộ hết long mình với cô ấy. Nhưng kết quả không được như tôi mong muốn. thậm trí, nó còn thảm hại hơn rất nhiều, khi tình yêu thì chẳng thể bắt đâu, mà tình bạn giữa chúng tôi cũng tan vỡ. Chúng tôi như hai người xa lạ. Riêng tôi, thì cứ ôm cho mình nỗ ân hận, không gì chuộc lại được. Có thể, thời gian đã làm tôi quên đi chút nhiều. Tuy nhiên mỗi lần nhắc đến chuyện này, lòng tôi lại quặn lại và thấy cô đơn biết nhường nào. Đặc biệt là vào lúc này.  Như muốn tìm chút gì đó thân quen, tôi khẽ cười rồi đưa tay về phía Di.

- Tớ có thể nắm tay cậu được chứ?

Di im lặng. tôi đoán cô ấy vẫn đang nghĩ về chuyện vừa nãy mà không nghe thấy tôi nói. Tôi nhắc lại.

- Tớ có thể nắm tay cậu chứ?

Lạ thay, Di vẫn im lặng như bất động. có lẽ, cô ấy ngại về lời đề nghị của tôi. Hoặc không, im lặng như một sự đồng ý. Tôi tiến đến. Rất gần. và đưa tay mình nắm lấy tay Di.

Ấm áp?

Thân quen?

Không!

Tôi chỉ thấy lạnh lẽo, tê buốt, như thể tay tôi đang nắm một tảng băng. Tôi chớp mắt, nhưng không nhìn về phía Di mà cố nắm lại một lần nữa, vì nghĩ tôi vừa nắm trượt. Thế nhưng, cẩm giác vẫn nguyên như lần đầu. Rõ mồn một. Tay tôi không thể nắm lấy tay cô ấy.

- Cậu…. – tôi như cứng họng.

- Đúng như cậu đang nghĩ. Tớ đã không còn sống.

- Ma?

- Không, tớ là một linh hồn!

- Nhưng tại sao….? – Tôi bỏ lửng câu nói.

Tớ xin lỗi, vì tớ đã giấu cậu trong suốt khoảng thời gian chúng mình quen nhau. Tại tớ sợ, khi cậu đã biết tớ là người thế nào, cậu sẽ không còn muốn chơi với tớ nữa.– Di nhìn tôi, ánh mắt trong veo, nhưng buồn. – Nhưng hôm nay, tớ nghĩ chẳng còn lí do gì để dấu cậu nữa. Vì…

Ánh mắt trong đêm

Tôi vẫn đứng chết lặng. và chợt hiểu vì sao mỗi lần đèo Di tôi luôn có cảm giác nhẹ bẫng. cả lần, gặp nhau đầu tiên ở trung tâm, tại sao đám bạn lại nhìn,cười giễu cợt  tôi như một tên ngốc. Vì chẳng ai thấy cô ấy cả. Trừ tôi.

- Cậu vẫn sẽ làm bạn với tớ chứ?

Di đột nhiên hỏi. Tôi im lặng, khi người vẫn còn run và sợ hãi vì những điều mình vừa biết.

- Cậu vẫn sẽ làm bạn với tớ chứ? – Di lại hỏi.

- …

- Cậu có nghe thấy tớ nói không? – Có tiếng nấc.

- Tớ có. Nhưng… - Tôi vẫn không thể thốt thành câu.

- Thôi, cậu cứ suy nghĩ đi. Cậu có thể trả lời sau mà. Tớ về trước đây!

Tôi quay ra, thì đã thấy Di chạy. dẫu vậy, tôi vẫn nhận ra cô ấy đang khóc. Tôi không gọi lại. vì thấy chỉ mới vài giây, mà cô ấy đã như một làn sương mỏng, tan dần trước mắt.

***
Tôi tỉnh dậy. trống trải. Cô đơn. Ngỡ mọi chuyện tối qua chỉ là cơn mơ. Đánh răng, rửa mặt và thay đồ xong tôi đạp xe đến bến xe buýt, nơi gặp gỡ của tôi và Di. Nhưng tôi chẳng thấy cô ấy đâu. Có thể cô ấy đang trốn tránh ở đâu đó. Hoặc không, vì sợ ánh sang, nên Di đang tìm chỗ nào đó ẩn mình để ngủ. Chẳng phỉa có lần Di nói với tôi, cô ấy thích ngủ nướng lắm sao? Tôi gượng cười.

Lặng lẽ như lúc đến, tôi cũng lặng lẽ ra về vì biết rằng mình chẳng thể tìm thấy hình dáng quen thuộc trong đám người lên – xuống xe buýt (ít nhất)vào tầm này. Tôi không rõ lí do mình ra đây, và tại sao lại chông chờ cô ấy xuất hiện, dù đã biết cô ấy và tôi thuộc hai thế giới khác nhau. Một cảm giác lạ bỗng nhói lên trong tim. Kỉ niệm những lần đi cạnh Di lại hiện đến rõ nét, đọng lại một nỗi nhớ thương vô hình. Phải chăng, khi cô ấy không muốn giấu tôi cô ấy là ai, thì cũng là lúc tôi chợt nhận ra…mình đã thích Di.

Buổi tối, tôi trở lại bến xe buýt. Tôi ngồi đợi đến chuyến cuối cùng chạy qua, nhưng Di không đến. chợt nhớ đến chi tiết nhỏ, tôi lên xe, đạp đến trung tâm. Đứng phía đường đối diện trung tâm một lúc, nhưng chẳng thấy ai. Cho đến khi tôi quay xe ra về, thì phía đường bên kia, trong chiếc vay trắng tinh khôi, Di xuất hiện. Hẳn, là cô ấy cũng đang nhớ tôi và đến đây tìm tôi. Với tiếng gọi, thôi thấy Di quay ra. Vậy mà vừa thấy tôi, cô ấy lại chạy, chạy rất nhanh. Tôi đuổi theo, khi chẳng hiểu tại sao, cô bạn lại tránh mặt tôi.

Những ngày tiếp, vào buổi tối, tôi vẫn đến bến xe buýt rồi tạt qua trung tâm với hi vọng tìm thấy Di. Tuy vậy trái với những mong đợi của tôi, thì Di không xuất hiện. ắt hẳn, cô ấy đã biết tôi đến tìm, nên tránh. Tôi lại thấy lòng buồn man mác.

Cố gắng trở lại những ngày bình thường, tôi biết rất khó, nhưng tôi không đi tìm Di nữa. Thay vào đó, tôi dành thời gian để học, đọc sách, hay làm một việc gì đó để không nhớ đến Di.

Tôi vẫn đến trung tâm vào các tối 3 – 5 -7, rồi về ngay khi tan học. nếu như trước kía, tôi phải qua bến xe buýt rẽ vào đường Nguyễn Văn Ninh thì mới về được nhà,  thì nay, tôi đi đường tắt. Tiết kiệm 5 phút đồng hồ không là gì, nhưng là để tôi không phải khơi nhớ lại những gì thuộc về một – ai – đó – không – nên – nhớ. Hay đúng hơn, là phải học cách quên đi,  càng nhanh càng tốt, để không còn tự làm mình đau. Cứ thế, rồi những ngày bình thản trước kia cũng sẽ quay về.

Thế nhưng chỉ được vài ba tuần, thì bỗng có chuyện xảy ra.

Hôm ấy, khi vừa đến trung tâm, thì tôi thấy Di xuất hiện, khi tôi đứng sững lại, thì cô ấy lại chạy đến phía tôi và biết mất. Dắt xe vào gửi, cả buổi học hôm đó tôi không sao tập chung được khi luôn nghĩ đến Di. Những gì ngỡ đã quên, chợt hiện đến.

Một buổi tối khác, khi tan học, điều không mong lại xảy ra. Di lại xuất hiện phía đường bên kia. Nhưng lần này, thay vì chạy đến, thì cô ấy lại vẫy tay gọi tôi. Tôi lờ đi, vậy mà chẳng thành. Như muốn tôi đi theo, cô ấy chạy.  Còn tôi, cũng phi xe chạy theo, mà không hay vì lí do gì. Chỉ đến lúc rẽ vào con đường quen thuộc, thì tôi mới biết Di dẫn mình đi đâu. Không phải là thứ gì đó xa lạ, là bến xe buýt đêm mưa, là nơi mà gần một tháng trước tôi hay đến tìm Di…và cũng là nơi, cả tháng nay tôi không đi qua. Tại sao lại là nơi này? Tôi không thực sự hiểu.

Dừng xe, tôi chạy vào bến. không thấy Di đâu cả, tôi lại chạy loanh quanh những gốc cây ven đó, vì nghĩ Di đang chơi trốn tìm. Tuy nhiên, tôi vẫn không thấy cô bạn. Tôi hụt hẫng, mà không biết làm gì ngoài việc đứng thẫn thờ. Bất giác, tôi gọi lớn.

- Cậu đang ở đây phải không Di?

Im lặng. tôi vẫn chưa bỏ cuộc, nên tiếp tục gọi lần nữa.

- Cậu đang ở đây phải không. Ra đi. Đùng trốn nữa.

Nhưng đáp lại tôi bấy giờ vẫn là sự im lặng. tôi gọi them lần nữa, lần nữa.  rồi thậm trí là gào lên đau đớn chỉ vì linh cảm nói với tôi rằng DI đang ở rất gần đây.

Tuyệt vọng.



Tôi ngồi xuống ghế trong bến xe buýt, gục mặt cho đến khi chuyến xe buýt cuối cùng chạy qua. Câm lặng.trống vắng. y như những gì tôi đang trải qua.  Bỗng tôi thấy mắt cay cay, rơi ra một giọt nước mắt. chợt tôi hiểu rằng,dù mình có mạnh mẽ, hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thế nào, thì tình cảm thiết tha, sâu nặng dành cho một cô gái đặc biệt, chẳng dễ gì kìm nén, khi nỗi nhớ, nỗi đau trong lòng đang lớn dần lên.

Một cơn gió khẽ thoảng qua, làm đám lá dưới lòng đường bay lên rồi rơi xuống. tôi khẽ co người, run. Một cảm giác lạ chợt hienj ra rõ nét. Bả vai bên phải của tôi đột nhiên cóng lạnh. Giật mình, tôi ngoảnh lại phía sau. Giọt nước mắt vừa rơi khi nãy, dù chưa khô, nhưng tôi lại có cảm giác như nó đã đóng băng thay bằng niềm vui vừa đến bất ngờ. trước mắt tôi là Di và bàn tay nhẹ như sương của cô ấy đang đặt lên vai tôi.

- Tớ xin lỗi, vì đã làm cậu phải buồn! – Di khẽ nói.

- Biết vậy, sao cậu còn tránh mặt tớ!- tôi nhìn Di. – Rồi khi nãy, tớ gọi,  thậm trí là gào lên… nhưng cậu vẫn không chịu ra.

- Tớ…xin lỗi!

- Tại sao cậu lại đối xử với tớ như thế? – Tôi nói giọng trách móc.

- Vì tớ muốn cậu quên tớ.

- Tại sao?

- Tại chúng ta thuộc…

- Điều đó quan trọng như thế sao? – Tôi chợt ngắt lời Di – Cậu biết không, với tớ cậu là một người bạn rất đặc biệt, không phải vì cậu là một linh hồn, không phải vì tớ không thể chạm vào cậu. Mà vì…tớ đã yêu cậu!

Lần đầu, tôi thấy Di bối rối. Như một người bình thường, má cô ấy khẽ đỏ lên, trông ngồ ngộ và đáng yêu kinh khủng. Tôi cười và đưa tay mình về phía bạn tay sương của Di.  Là cảm giác rất lạ, nhưng rất gần gũi và thân quen.

- Đừng bao giờ tìm cách khiến tớ phải quên cậu. Hãy ở bên tớ cho đến khi, đến khi nào không thể nữa, Di nhé.

Di không nói gì. Chỉ ngả đầu vào vai tôi. Lành lạnh bên ngoài, nhưng thật ấm áp bên trong. Vậy cũng đủ để bỏ mặt những buồn phiền lúc trước, với một ánh mắt trong đêm dịu dàng…

•    Gửi từ Đình Thắng

(*) lời ca khúc Ánh mắt trong đêm. (Chú thích của tác giả)






Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top