Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ảnh khỏa thân

2014-01-24 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Em! Tôi biết là em rất giận và căm ghét tôi khi tôi gửi cho em bức ảnh với cái tên là “ảnh khỏa thân” đó. Sao em không mở nó để xem vậy em? Khi gửi bức ảnh đó cho em là tôi muốn em can đảm hơn, dũng cảm hơn, dám đối diện với khó khăn nguy hiểm và những vất vả mà cuộc sống mang lại.


***
Tôi quen anh khi học năm đầu tiên ở trường đại học. Anh là thầy giáo dậy tôi môn toán. Anh là người có kỹ năng sư phạm nên môn toán khô cứng và trìu tượng là thế cũng không làm tôi chùn bước. Kết quả học tập của tôi luôn xuất sắc, tôi được bầu làm lớp phó học tập và tôi cũng không biết là tôi đã say mê với môn toán của anh từ khi nào. Tôi cảm thấy tôn trọng, ngưỡng mộ và rất quý mến anh. Có lúc tôi còn nhận ra rằng tình cảm của tôi dành cho anh không đơn giản chỉ là sự ngưỡng mộ của một nữ sinh  đối với một người thầy đáng kính.

Tôi mong ngày nào cũng có tiết toán để cho tôi được gặp anh. Tôi cũng nhận ra tình cảm của anh qua ánh mắt anh nhìn về phía tôi trong mỗi buổi học, hoặc ở đâu đó nơi mỗi góc sân trường khi anh bắt gặp tôi túm năm tụm ba cùng bè bạn. Anh không săn đón, không ân cần như những người đàn ông khác mà anh lặng lẽ đứng từ xa quan tâm tới tôi. Anh luôn xuất hiên đúng lúc mỗi khi tôi gặp khó khăn. Anh giúp đỡ tôi rất nhiệt tình, chu đáo. Giữa chúng tôi dường như đã từng rất gắn bó thân thiết. Mỗi lần tôi vui hoặc buồn, anh đều lặng lẽ xuất hiện trước mặt tôi và rồi sau đó lại lặng lẽ rời xa tôi mà không nói với tôi một lời nào.

em yêu thầy

Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh là rất lớn. Mỗi khi có môn học của anh mà không thấy anh đến lớp, tôi đã lo lắng nhường nào. Và tôi biết là anh cũng hiểu rất rõ điều đó. Đã rất nhiều đêm tôi mơ thấy rằng sớm mai khi thức dậy sẽ được nghe thấy những lời nói yêu thương của anh. Thế nhưng anh vẫn cứ im lặng như cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện. Khi tôi vui, anh cười với tôi một nụ cười chia sẻ. Khi tôi buồn, anh lặng lẽ đứng phía sau chăm chú nhìn tôi bằng cái nhìn khích lệ như muốn nói: “Cố lên, cố gắng lên, cô học trò bé bỏng…”

Thấm thoắt bốn năm học trôi qua, tình cảm của chúng tôi cũng chỉ có thế. Không ai nói với ai về tình cảm thật sự đang được lớn lên từng ngày trong lòng mình. Chúng tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy nhau. Anh luôn xuất hiện bên cạnh tôi khi tôi cảm thấy cần anh nhất, nhưng anh vẫn không hề thổ lộ tình cảm của mình. Bốn năm ở bên nhau nhưng chưa một lần đi chơi với nhau, chưa một lần nắm tay nhau. Tôi biết là anh cũng rất quý tôi nhưng tại sao anh không nói điều đó với tôi. Trong khi đó xung quanh tôi có bao nhiêu lời tán tỉnh mà tôi chẳng thể chấp nhận được ai khi hình ảnh của anh đã ở trong tôi sâu sắc quá rồi. Tôi tin tưởng anh và mong chờ câu nói yêu thương của anh. Tôi là con gái, tôi không thể vượt qua cái rào cản phong kiến để chủ động nói nên tình cảm của mình với anh được. Còn anh, tại sao anh im lặng? Chẳng lẽ cảm nhận của tôi sai hay là chính mối quan hệ thầy trò ấy lại là trở ngại.

Ngày bế giảng khóa học đã đến. Tôi tốt nghiệp loại giỏi được nhận xuất học bổng cao nhất của nhà trường, cũng đồng nghĩa với việc tôi phải xa anh để lên đường du học ở một đất nước xa xôi. Ngày chia tay, tôi đi bên anh dạo quanh khu trường suốt một buổi chiều. Đây là lần đầu tiên tôi được sánh bước bên anh, chờ anh nói nên tình cảm bấy lâu nay và mong anh giữ tôi ở lại. Vậy mà đi bên tôi, anh cứ lặng lẽ như cái bóng. Đi dạo hết con đường dài có những hàng cây phượng, bất chợt anh quay lại nhìn tôi và nói:

-    Mai em đi rồi, tôi vui và chúc mừng thành công của em. Tôi luôn mong em tự tin, can đảm, biết đi đủ xa để yêu những thứ ở gần và hãy nhớ là ở Việt Nam có một người thầy giáo luôn đứng phía sau những thành công của em.

Nghe xong câu nói đó của anh, tôi òa khóc nức nở:

-    Sao thầy có thể tàn nhẫn với em như vậy ?

Rồi tôi chạy khỏi cổng trường bỏ mặc anh đứng đó. Tối hôm ấy tôi đã say, cái say khi tâm hồn của người con gái yêu lần đầu tiên bị bóp nát.

Sáng hôm sau, khi tôi đến sân bay đã thấy anh đứng ở đó. Đợi tôi làm xong thủ tục hải quan, anh mới tiến lại gần tôi. Tôi nhìn anh với ánh mắt hững hờ như muốn hỏi: “Thầy còn đến đây làm gì nữa?”. Anh nói:

-    Tôi đến để tiễn em và chúc cho em mạnh khỏe, chân cứng đá mềm trên chặng đường dài sắp tới. Sang đến nơi, liên lạc về em nhé.

Nói xong, anh lập tức quay ra khỏi phòng chờ sân bay bỏ mặc tôi với một nỗi buồn nặng trĩu. Thế là từ đây, chấm hết mối tình đầu.

***
Những ngày lang  thang nơi đất khách tôi cảm thấy thật khổ sở. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ gia đình, nhớ bạn bè và nhớ anh da diết. Tôi lao vào bài vở và phòng thí nghiệm để quên anh. Càng yêu anh tôi lại càng  thấy hận anh và tôi cũng đã không viết cho anh một lá thư nào. Xung quanh tôi lúc nào cũng đầy ắp những cám dỗ mời gọi.

tình yêu và khoảng cách, yêu xa

Thế rồi một ngày check mail, tôi nhận được thư của anh. Thì ra anh đã đến gặp bố mẹ tôi để xin địa chỉ của tôi và cũng từ đó tôi biết là mình càng không thể quên anh. Từ đó, chúng tôi lại bắt đầu liên lạc, trò chuyện với nhau. Internet đã là chiếc cầu để chúng tôi không cảm thấy xa cách. Sau mỗi ngày học tập và làm việc, tôi lại đi thật nhanh về phòng để trò chuyện với anh. Anh luôn động viên và quan tâm đến tôi. Tôi luôn cảm thấy vui sau mỗi lần nói chuyện. Chúng tôi trao đổi với nhau bao nhiêu là chuyện về chuyên môn, kinh nghiệm sống và mơ ước tương lai. Anh dặn dò tôi từng ly từng tý nhưng tôi không hiểu được là có một nguyên nhân gì đó mà anh không thể nói với tôi về tình càm của anh. Có lần, tôi chủ động  hỏi:

- Tiêu chuẩn về người phụ nữ mà thầy chọn làm vợ là gì?

- Người đó phải thực sự hiểu tôi, yêu thương, thông cảm với tôi. Chưa đủ, người đó còn phải dũng cảm nữa. Khi đứng trước khó khăn, đứng trước nguy hiểm người ấy không được chùn bước mà phải đủ can đảm và bản lĩnh để đối diện với nó.

Hôm sau đó, khi đi làm về. Tôi hào hứng mở yahoo messenger. Một tiếng BUZZ làm rung cả màn hình.
 
- Em có khỏe không?  Hôm nay tôi muốn cho em xem cái này.

- Cái gì vậy hả thầy? –Tôi hỏi

- Ảnh khỏa thân em à.

Tôi sững sờ. Tại sao anh lại có thể gửi cho tôi những cái đó nhỉ? Anh nghĩ tôi là ai vậy, anh đã quá coi thường tôi và cảm của tôi. Tôi bất ngờ, thẫn thờ và thất vọng.

-    Không, tôi không xem đâu, sao thầy lại gửi cho tôi xem cái đó? Xin lỗi thầy, tôi không thể xem nó. Tôi đã xóa nó.

Tôi đổi cách xưng hô và nổi giận mắng anh xối xả. Bao nhiêu sự tôn trọng và ngưỡng mộ của tôi dành cho anh bấy lâu nay bỗng chốc đã tan thành mây thành khói. Tôi cảm thấy anh đang xúc phạm tôi. Một người thầy đáng để cho tôi yêu, kính trọng mà tại sao lại có thể gửi cho tôi xem những loại ảnh như thế. Thật xấu hổ. Tại sao anh lại làm như thế đối với tôi khi tôi đang một mình lang thang nơi đất khách ?
Anh nói tiếp:

-    Em đừng xóa. Đó là một bức ảnh khỏa thân rất đẹp mà tôi muốn em xem. Em đã nói là sẽ làm tất cả vì người mình yêu kia mà. Không phải là em đã rất yêu tôi sao. Đừng xóa. Tôi sẽ gửi lại vào mail cho em nhé.

Tôi cảm thấy như bị sốc, nỗi tủi thân và ấm ức trào lên tận cổ. Tôi vừa khóc, vừa gào lên với anh:

-    Đúng. Tôi đã rất yêu thầy nhưng tôi không ngờ thầy lại là một người đê tiện, bỉ ổi như vậy. Từ giờ trở đi thầy đừng liên lạc với tôi, đừng làm phiền tôi nữa. 

Nói xong, tôi tắt phụp máy tính. Từ hôm ấy, tôi đã không nói chuyện với anh. Sau đó tôi đi thực tế ơ vùng nông thôn một tháng. Khi trở về, checkmail thấy có thư của anh. Một bức, hai bức, rồi ba bức. Tôi không xóa cũng không đọc mà cứ kệ nó ở đó. Thời gian, sách vở, công việc đã làm tôi nguôi ngoai và dường như tôi ngày càng nghiêm khắc hơn với bản thân mình. Tôi đã không còn nghĩ nhiều về anh, không còn khóc nhiều như trước. Tôi cũng không còn khắc khoải chờ mong một câu nói yêu thương từ anh nữa. Tôi đã hoàn toàn thay đổi và cứng rắn hơn rất nhiều. Xung quanh tôi vẫn đầy cám dỗ nhưng tôi chắc chắn là mình không thể yêu được ai nữa.

***
Hai năm du học kết thúc. Chỉ một ngày mai nữa thôi là tôi được trở về Việt Nam thân yêu. Lang thang trên mạng để xóa bớt những bức thư không cần thiết, bất chợt tôi dừng lại ở bức thư với tiêu đề “gửi em bức ảnh khỏa thân” mà anh gửi tôi đã khá lâu nhưng ngày ấy tôi đã không xem nó. Giờ đây, tôi tặc lưỡi:

-    Xem thì xem, mất mát gì. Xem nhưng không bắt chước thì đã chết ai.

Và tôi lần lượt mở ba bức thư của anh. Bức thư có bức ảnh khỏa thân được tôi mở trước tiên. Tôi thực sự bàng hoàng khi bức ảnh hiện ra. Thì ra, đó chỉ là bức ảnh chụp một chú gà trống đã được vặt lông sạch sẽ đặt ngay ngắn trên một cái đĩa.

thư tình

Tôi mở tiếp bức thư thứ hai, những dòng chữ hiện ra:

“Em! Tôi biết là em rất giận và căm ghét tôi khi tôi gửi cho em bức ảnh với cái tên là “ảnh khỏa thân” đó. Sao em không mở nó để xem vậy em? Khi gửi bức ảnh đó cho em là tôi muốn em can đảm hơn, dũng cảm hơn, dám đối diện với khó khăn nguy hiểm và những vất vả mà cuộc sống mang lại. Tôi muốn em đủ bản lĩnh thực tế để nhận ra rằng cuộc sống cũng như tình yêu chân chính sẽ luôn luôn đứng vững trước mọi khó khăn. Khi nói yêu chắc gì đã là yêu và khi nói không yêu chắc gì đã là không yêu, phải không em ?”

Tôi mở tiếp bức thư thứ ba, bức thư này anh gửi tôi cách đây một tháng.

“Em! Cô học trò thân yêu của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gọi em như thế. Đang làm gì vậy, cô học trò bé nhỏ của tôi. Khi em đọc những dòng này là khi tôi đang nằm trong bệnh viện. Lúc này căn bệnh ung thư hiểm nghèo đang tàn phá sức khỏe của tôi và nó sẽ cướp đi sự sống của tôi trong thời gian không xa nữa. Không biết lúc đó em đã về Việt Nam chưa nhỉ? Tôi biết mình mắc căn bệnh này vào đúng ngày em rời xa cổng trường đại học. Đó chính là lý do mà suốt bao lâu nay tôi đã im lặng, không thể bày tỏ tình cảm chân thành của tôi đối với em. Tôi không muốn sau này em phải khổ, vì tôi biết mình không mang được hạnh phúc đến cho em. Em có hiểu cho lòng tôi không, cô bé? Em có biết là tôi đã từng đau như thế nào không em? Nỗi đau khi phải kìm nén tình cảm của mình còn đau hơn trăm ngàn mũi kim, mũi kéo chích vào da thịt…”

Đọc đến đây nước mắt tôi giàn giụa. Tôi chỉ muốn chạy ra giữa đường, đứng giữa đất trời bao la mà hét toáng lên cho mọi người biết là tôi đã yêu anh nhiều thế nào. Thế mà suốt thời gian qua tôi đã giận anh, đã làm cho cả tôi và anh đều đau khổ. Tôi yêu anh. Tôi tưởng như mình đã rất hiểu anh mà cuối cùng lại chẳng hiều gì anh cả.

Hôm sau, tôi thu dọn hành lý ra ngay sân bay từ sáng sớm mặc dù buổi trưa máy bay mới cất cánh. Vì muốn mọi người trong nhà được bất ngờ khi tôi xuất hiện sau tiếng chuông cửa nên tôi đã không thông báo  cho ai biết ngày tôi trở về. Về đến nhà, bố mẹ tôi và mọi người đều đi vắng. Mưa chiều xối xả, sân nhà bong bóng lấp loáng đầy. Gửi mấy thứ hành lý sang nhà hàng xóm, tôi bắt TAXI vào ngay bệnh viện. Nhìn thấy tôi, anh đang nằm bỗng ngồi dậy mỉm cười thật tươi:

- Tôi biết là nhất định em sẽ về.

Vẫn giọng nói ấm áp và ánh mắt thân thương ấy, nhưng anh gầy và xanh hơn rất nhiều. Tôi lao đến ôm chầm lấy anh gục vào anh nức nở. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Phía sau ô cửa bệnh viện, từng chùm hoa bằng lăng xơ xác đang run rẩy dưới mưa, những khung trời tím vỡ òa.

•    Gửi từ Vietseri




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top