Ai giữ nổi một cơn gió ngang qua cuộc đời
2015-01-06 01:00
Tác giả:
- Anh sẽ đi xa.
- Anh đi đâu? - Cô hỏi bâng quơ.
- Anh đi về nơi không em.
Câu nói ngắn gọn đó như bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lấy tim cô.
Cũng từ thời gian đó tới bây giờ đã mười hai mùa đông anh không trở lại. Người ta nói anh đi lên phố lập nghiệp và sinh sống, không bao giờ quay về nữa.
Nhớ ngày xưa ấy, anh và cô như hình với bóng, nhà hai đứa cạnh nhau, chung một con đường và chung bến đò qua sông. Ngày ấy - bây giờ cứ như tiền kiếp duyên mệnh. Đã từng thì thầm bên tai cô rằng chuyến đò cuối anh sẽ rước cô về dinh, chung con đò, chung trái tim và chung thủy suốt cuộc đời này. Thế rồi lời nói gió bay, ai buộc nổi một lời hứa, ai giữ nổi một cơn gió ngang qua cuộc đời.

Trái tim cô đã thôi sân si, nhưng đôi lúc nghĩ về anh vẫn rung lên khắc khoải. Đôi mắt vẫn sáng trong, ánh nhìn vẫn xưa cũ, chỉ có nỗi niềm thay đổi theo thời gian. Nhiều khi, cô muốn vô tư bước đi giữa dòng đời hoang lạ, để trái tim mình lại thổn thức khúc nhạc lòng thêm lần nữa. Rồi lại thôi. Phải chăng trái tim cô đang phủ đầy rêu đá, nghĩ về anh mà nhiều lúc sao thấy quá xa lạ, gập ghềnh.
Mái tóc cô đâu thể xanh mãi được, vết nhăn trên gương mặt ngày nào giờ bỗng thấy nhiều hơn. Đã có thêm người đến, ở lại và họ ra đi. Cô thương họ nhưng cánh cửa trái tim cô không thể mở thêm lần nữa, cô sợ đau, sợ tổn thương thế nhưng cô không thể để cuộc đời trôi vào những kí ức viển vông, khi cứ vô tư, dại khờ chờ đợi chuyến đò cuối. Cô chẳng có gì ngoài khao khát tuổi trẻ, được đôi lần dựa dẫm vào anh. Đã mong một ngày trái xanh thành quả ngọt, nhưng chẳng thể mãi ân cần khi anh đã rời xa.
Rồi một ngày như bao ngày khác, đôi môi cô bỗng nhiên thắm lại, đôi má đào bỗng biết ửng chiều nay. Anh ấy không như anh vài năm trước, e ngại, xoa đầu, anh ấy khẽ cầm tay. Gặp nhau vào một ngày mưa, dưới tán lá xanh người ta kêu “Em không còn trẻ nữa, đừng khép chặt tim mình, em chẳng thể nhìn thấy ai”.
Mùa về trên những lối mòn xưa cũ, cô giờ đã là mẹ của những đứa con, sống dưới mái nhà đơn sơ nhưng hạnh phúc. Thời gian trăm lần trở mình trên ngôi làng mộc mạc, chuyến đò cuối giờ ít người đi lại, cứ nằm im hoang hoải một giấc mơ. Cô một mình đứng ngắm nhìn dòng sông lặng, để biết rằng cô vẫn còn tồn tại với yêu thương, để biết rằng ánh mắt cô hướng về anh giờ chỉ còn là quá khứ.
Một cơn gió lạnh thoảng qua. Cảm xúc trong cô ùa về. Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
- An Vũ
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.


