5 cm/s
2014-03-06 12:15
Tác giả:
Truyện Online - Lần đầu tiên trong đời này, tôi đã thực sự tin rằng đời thực cũng có thể có được kết thúc tốt đẹp hơn một bộ phim.
Tại sao ư? Vì đó là việc mà tôi luôn luôn làm, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác,...
Câu lạc bộ Kendo của tôi đối diện với sân bóng đá. Mỗi buổi chiều, sau khi tan buổi tập, tôi đều đi sang bên đó chờ Nguyên. Tôi đứng đó, bên ngoài hàng rào cao vút bằng thép đan hình mắt cáo, tựa lưng vào gốc đào, chờ cậu ấy tập xong. Hai đứa thường ra về vào chiều muộn, khi mà ánh nắng gần như đã tắt hết, chỉ sót lại vài tia màu hồng rực nhuộm đỏ đường chân trời. Bóng một đứa con trai loay hoay với trái bóng và một đứa con gái kì lạ trong bộ võ phục Kendo đổ dài trên con đường vắng...
Lớp ba, lớp bốn, lớp năm,... rồi lớp mười, lớp mười một,...
Hàng rào mắt cáo vây quanh sân bóng đá thật sự rất cao, cao đến nỗi những ngày đầu tiên đứng chờ Nguyên, con bé lớp ba là tôi đã ngước nhìn đến gãy cả cổ mới thấy được hết chiều cao hùng vĩ của nó in trong nắng chiều chênh chếch. Đến tận bây giờ, khi đã học lớp mười một, tôi vẫn phải ngước mắt lên nhìn cái hàng rào cao ngất ấy, và thầm nhận ra cái cảm giác choáng ngợp khi nhìn lên những mắt lưới bằng thép in vào khung trời nhàn nhạt nắng chiều vẫn nguyên vẹn hệt ngày nào.
Tôi đứng đó, bên ngoài hàng rào cao vút ấy. Tôi đứng đó, bên ngoài thế giới của Nguyên.
Không hiểu sao, tôi luôn có cái cảm giác ấy, cái cảm giác mình bị ngăn cách ngoài thế giới của cậu ấy, cái cảm giác mình chỉ có thể đứng bên ngoài mà chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, chờ cậu ấy bước ra khỏi lớp hàng rào bao bọc, đi tới bên tôi,...
Đứng bên ngoài, tôi dõi theo Nguyên từ xa. Cái dáng cao lênh khênh, chân dài tay dài tưởng như lóng ngóng mà đi chuyển nhanh như điện xẹt, xử lí bóng nhanh đến lạ. Những khi nghỉ giữa hiệp, cậu ấy cúi người xuống thở dốc, chống tay vào đầu gối, từng giọt mồ hôi theo mấy lọn tóc ướt đẫm nhỏ xuống tong tong. Những hôm trời mưa, mọi người nghỉ tập, cậu vẫn tập sút một mình trên sân, quần áo lấm lem đất cát. Những lúc chỉ đạo tấn công, cậu ấy thường vô thức đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán... Tôi đã thuộc nằm lòng từng hình ảnh của cậu ấy, giống như việc tôi biết rất rõ Nguyên sinh nhật vào 13 – 12, thích ăn cơm rang, ghét nhất là củ cải và cà rốt, là một con mọt sách chính hiệu nhưng cũng là một con sâu ngủ, thế nên, sáng nào qua gọi cậu ấy đi học, tôi cũng phải vào tận giường mà giở vài động tác Kendo ra để lôi được cậu ấy dậy, thế nên, bữa sáng của cậu ấy luôn là mấy lát bánh mì tôi mang cho,...
Thân nhau đến mức ấy, nhưng mỗi lần đứng chờ cậu ấy bên ngoài sân bóng, tôi lại có cảm giác thật xa xôi...
Bên cạnh hàng rào mắt cáo trên sân vận động là một cây đào cổ thụ. Nó có lẽ đã đứng đấy từ lâu lắm rồi. Từ ngày chúng tôi học lớp ba, mỗi mùa xuân, từng cánh hoa đào muộn đã chấp chới từ trên các cành khẳng khiu cao vút buông xuống trong gió. Cây đào khẳng khiu, già cỗi nhưng chưa bao giờ trễ hẹn với mùa xuân.
Năm lớp mười một, tôi đứng dưới làn mưa hoa đào ấy, chờ Nguyên, chợt nhớ tới bộ phim 5 cm/s. 5 cm/s là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió. Bộ phim có cậu bé đã chờ người con gái mình yêu – cô bạn thuở nhỏ từ khi còn bé cho tới tận khi người con gái đó lấy chồng. Mỉm cười, tôi hứng những cánh hoa rơi giữa lòng bàn tay. Chắc hoa đào của Việt Nam cũng rơi với vận tốc 5 cm/s?
- Này Nguyên, dạo này cậu bắt đội tập muộn thế?
Tôi sải bước để bắt kịp tên con trai đang mải mê với quả bóng trên đôi chân. Bóng hai đứa đổ dài dưới ánh chiều, lồng vào nhau. Nguyên vẫn không quay lại nhìn tôi:
- Sắp tới giải đấu rồi mà. Nếu không chờ được thì cậu cứ về trước nhé.
- Xì, tớ mà về trước chỉ sợ trên đường không có cao thủ bảo vệ thì cái bản mặt vênh váo của cậu dễ bị ăn đấm lắm! À, đố cậu mười lăm nhân hai sáu bằng bao nhiêu?
- Ba trăm chín mươi – cậu ấy trả lời lập tức.
- Vậy năm mươi ba nhân hai lăm chia năm?
- Ừm... hai trăm sáu lăm?
- Đúng rồi... Vậy 5 cm/s là gì nào?
Cậu ấy dừng quả bóng lại, quay nhìn tôi nghi ngờ:
- Lại truyện tranh, hoạt hình gì đó hả? Vớ vẩn!
- Rồi, rồi, với Nguyên thì bất cứ thứ gì không liên quan đến toán học và bóng đá đều vớ vẩn hết!
Nguyên xoa đầu tôi rồi dúi xuống:
- Dẹp cái bản mặt bí xị của cậu đi. Về nhanh không ăn mắng đấy!
- Cho cậu thời gian suy nghĩ. Khi nào có đáp án thì bảo tớ. Cậu mà trả lời được tớ sẽ làm theo một yêu cầu của cậu.
Thấy cậu ấy vẫn chẳng có gì là để tâm, tôi nhấn mạnh lại:
- Bất cứ yêu cầu gì đấy.
Nắng chiều phủ màu đỏ lên chúng tôi. Khi ấy là mùa xuân năm lớp mười một.
Nhưng tôi chưa từng nhận được câu trả lời của Nguyên, cho tới tận khi tôi theo gia đình chuyển vào Nam sống.
Nếu cậu ấy để tâm, thì chỉ cần chưa đầy sáu mươi giây để gõ một cụm từ tìm kiếm trên Google, và mất thêm chưa đầy mười giây để nhận lấy kết quả. Và nếu cậu ấy có thể kiên nhẫn để đọc một chút, thì cậu sẽ biết ngay 5 cm/s là vận tốc rơi của cánh anh đào.
Nhưng hình như Nguyên chưa từng kiên nhẫn với tôi giống như tôi kiên trì làm phiền cậu ấy. Tôi đã đứng dưới gốc đào cổ thụ đó, tôi đã đứng ngoài hàng rào mắt cáo cao ngất đó chờ cậu ấy suốt chín mùa xuân...
Tôi... đã thích cậu ấy mất rồi...
- Cậu thật sự không đi tiễn tớ hả?
Tôi tựa lưng vào gốc đào, thì thầm với cái điện thoại trên tay. Giọng Nguyên đầy bứt rứt:
- Xin lỗi, xin lỗi An. Tại lúc đó trùng với trận chung kết. Đội trường mình chỉ vừa đủ người...
- Không có gì. Nếu vậy, nhớ thắng đấy nhé. Tớ... đi đây...
Cúp máy, tôi ngửa mặt nhìn lên những cành đào khẳng khiu. Hoa đã tàn từ lâu. Mùa xuân ...đã kết thúc tự bao giờ?
Đường ray chạy ngay qua phía hông sân vận động, và tường bao chỗ ấy mới đập đi vẫn chưa kịp xây lại. Khi lên tàu, tôi chợt ý thức được điều đó, vậy nên, tôi đã gần như dán khuôn mặt mình vào cửa sổ. Nếu may mắn, tôi có thể nhìn thấy Nguyên. Một lần nữa.
Và tôi nhìn thấy cậu ấy thật. Mọi thứ liên tiếp lướt qua đáy mắt tôi rồi dừng lại tựa một thước phim quay chậm. Khuôn mặt đẫm mồ hôi của Nguyên, đôi mắt sáng lên khi cậu ấy nhìn thấy tôi bên cửa sổ toa tàu, cậu ấy đã mỉm cười, vẫy tay với tôi, rồi sau đó là cả sân nhảy dựng lên cùng với tiếng hét sửng sốt vào micro: “Trời ơi! Đội trưởng Hoàng Nguyên vừa làm mất bóng...”
... Rồi tất cả lùi xa vào khoảng không vun vút gió phía sau lưng...
Bộ phim 5 cm/s, cô bé đó chuyển đi, và mối tình đầu của hai người bạn mãi mãi dang dở... Đến phim mà còn không có nổi một cái kết có hậu, cho dù cả hai người đó đều thích nhau, đằng này, tôi chỉ đơn phương thích Nguyên – người luôn chỉ xem tôi là con bạn thân ưa rắc rối. Cậu ấy, liệu có nhớ tôi?
Thành phố Hồ Chí Minh không có gió lạnh ẩm ẩm hơi mưa phùn mùa xuân, không có Nguyên với quả bóng đá trên sân tập mỗi chiều, cũng không có cây đào già khẳng khiu lả tả hoa rơi. Tôi quen dần với cái nắng vàng óng, quen dần với những người bạn mới. Tôi vẫn đến lớp Kendo mỗi buổi chiều, nhưng giờ đây, chẳng có tên ngốc nào cho tôi chờ nữa. Đổi lại, có một người luôn kiên trì chờ tôi trước lớp kiếm đạo để cùng về. Cậu ấy tên Minh.
Qua Facebook, qua Yahoo, qua tin nhắn, qua những cuộc điện thoại, tôi biết có rất nhiều bạn nữ trong trường ngưỡng mộ đội trưởng Hoàng Nguyên của đội bóng đá trường – tên bạn thân ngốc xít của tôi. Các bạn ấy không đứng ngoài hàng rào cao ngất để chờ Nguyên như tôi trước kia, mà bước hẳn vào trong sân vận động, cổ vũ cho những buổi tập của đội, mang nước cho họ khi trời nắng, mang khăn bông cho họ khi có mưa, hỏi han những bạn trong đội khi đội giải lao...
Tóm lại, cuộc sống của Nguyên vẫn ổn, vẫn trôi chảy từ khi tôi rời đi. Cậu ấy không vì không có tôi sang gọi mà ngủ dậy muộn hay quên giờ học. Cậu ấy cũng không vì không còn tôi mang bánh mì cho mỗi buổi sáng mà phải nhịn đói. Nói cách khác, tôi cũng chẳng hề đóng một vai trò gì quá ghê gớm cho cam trong cuộc sống của cậu.
Hai con đường của chúng tôi từng sóng đôi bên nhau, và từ đây rẽ làm hai ngả. Có lẽ, như bao người dưng khác lướt qua nhau trong cuộc sống này, tôi và cậu ấy cũng chỉ có duyên đến mức ấy...
Đúng như Nguyên nói, có lẽ, tôi đã đọc quá nhiều truyện và xem quá nhiều phim hoạt hình rồi!
Nhưng trước khi tôi kịp quyết tâm đặt Nguyên hoàn toàn vào miền kí ức, thì mùa xuân đã lại trở về. Và chúng tôi phải đối mặt với lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời, tính đến thời điểm này: lựa chọn trường đại học.
Tôi về Bắc đón Tết. Minh chở tôi ra bến xe. Cậu ấy hỏi tôi tại sao nhất định phải về Bắc đón Tết một mình. Tôi cười trừ, lảng tránh ánh mắt của cậu.
Tôi làm sao có thể nói rằng, tôi quay trở lại đó là vì muốn gặp lại Nguyên?
Cây đào già nua cạnh sân vận động năm nay ra hoa sớm. Khi tôi về tới nơi – chiều ba mươi tết – lác đác một vài cánh hoa màu hồng nhạt đã theo gió đậu xuống vai tôi. Sân vận động vắng tanh, chỉ có một tên ngốc cao lênh khênh đang mải mê hành hạ quả bóng dưới ánh chiều nhạt nhòa nhuốm mưa bụi lây rây.
Dưới gốc cây đào, bên ngoài hàng rào mắt cáo, tôi thấy tôi trở lại chính bản thân mình ngày xưa – con bé ngốc nghếch thầm thích người bạn thân nhất, và ngốc đến mức chỉ im lặng đứng ngoài thế giới của người đó mà chờ đợi chứ không dám đặt chân vào. Chỉ tiếc là khi tôi nhận ra điều này, giữa chúng tôi đã mơ hồ hình thành một khoảng cách, không phải khoảng cách bên trong - bên ngoài bức tường rào bằng thép như ngày xưa, mà là khoảng cách của thực tế - khi cả hai đã lớn, đã phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, chứ không chỉ đơn thuần mơ mộng như ngày nào. Phải, đúng là đã có rất nhiều thứ thay đổi trong gần một năm qua, cho dù hai đứa mới chỉ vừa đặt chân lên bậc thềm của tuổi mười tám...
- Cậu về... lúc nào thế An?
Tôi giật mình ngẩng lên, nhận ra Nguyên đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Mái tóc ướt mồ hôi dính chặt vào trán. Vài vệt bùn lấm trên gương mặt. Và những cánh hoa đào chao lượn xung quanh hai đứa. Lả tả, lả tả,...
- Mới về. Tớ đi thẳng từ ga về đây, vì nhớ cây đào này không chịu được...
Phần còn lại của câu nói tôi đã kịp ngăn bản thân mình lại trước khi lỡ miệng thốt ra: “... và bởi tớ biết chắc sẽ gặp cậu ở đây”. Rút khăn tay trong túi áo khoác, tôi quẳng cho Nguyên và chỉ cậu ấy những vết bùn lem trên mặt. Hai đứa tựa lưng vào gốc cây, nhìn cơn gió đuổi bắt những cánh đào rơi, mỗi người mải mê theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, cho đến khi Nguyên lên tiếng:
- Tóc An dài qua vai rồi. Cậu không định cắt tóc ngắn như trước nữa à?
- Ừ - tôi liếc nhìn cậu ấy thật nhanh – trông buồn cười lắm à?
- Không, xinh hơn.
Giật mình! Quả thật tôi không tưởng tượng nổi người vừa trả lời là Nguyên. Ngày xưa cậu ta có bao giờ để lỡ bất kì cơ hội nào để chọc tôi phát điên đâu? Phát hiện cái nhìn muốn rớt cả con ngươi của tôi, Nguyên giơ tay cốc đầu tôi một phát rõ mạnh:
- Nhìn cái gì?
- Vì thấy cậu... khác quá, chả nhận ra luôn!
- Đúng là khác thật... Sau khi An đi, tớ đã nhận ra có một vài điểm khác biệt mà trước giờ tớ không hề thấy... Ví dụ như: chẳng có đứa con gái nào tớ quen mà... đanh đá như cậu, hơi tí là cậy có võ bắt nạt người, cũng chẳng có ai nói nhiều như cậu, chẳng có ai phiền phức như cậu...
- Vì tớ là độc nhất vô nhị mà! – Tôi bật cười.
- Và... cũng không ai kiên nhẫn chờ tớ sau mỗi buổi tập như cậu nữa...
Tôi mỉm cười với những cánh hoa lướt qua trước mặt. Thật tuyệt khi biết rằng cậu ấy vẫn luôn coi tôi là một người quan trọng, cho dù là quan trọng như một – con – bạn – thân – rắc – rối – dữ - dằn.
- Nguyên sẽ thi trường gì nhỉ? Chắc là trường gì đó ngoài Bắc rồi... Còn tớ...
- Này – Nguyên ngắt lời tôi một cách vội vã – Đừng nói cậu sẽ học ở trong Nam?
- Tớ đang suy nghĩ. Dù gì nhà tớ cũng định cư trong đấy, học Đại học ở Nam có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Hiển nhiên rồi... Nhưng mà bố mẹ nói nếu tớ muốn học ngoài Bắc thì bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của tớ...
- Vậy cậu định sao?
- Chưa biết – tôi nhún vai, lè lưỡi với cậu ấy – tớ không muốn xa bố mẹ, nhưng tớ nhớ miền Bắc, nhớ cái rét và nhớ hoa đào chết đi được, và...
“... Và tớ muốn được ở gần cậu nữa, Nguyên ngố ạ”. Tôi dừng lại, thì thầm trong lòng với cây đào già. Nhưng... có lẽ tôi nên chấm dứt mối tình đơn phương này? Vì cậu ấy – người tôi thích – là bạn thân nhất của tôi, và mãi mãi vẫn chỉ coi tôi là bạn thân không hơn không kém...
- ... Nhưng có lẽ tớ sẽ học ở miền Nam, rồi sau này kiếm một ông chồng trong đó luôn ấy chứ - tôi cười xòa – và sống luôn ở trong đó, khỏi phải đi đi về về hai miền Nam Bắc cho mệt...
Tôi cười trừ, quay người đi trước, thả lại phía sau lưng một câu giục Nguyên về. Bóng chiều co lại trong cơn mưa phùn mùa xuân. Lênh láng...
- Là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió phải không?
Tôi cứng đờ người khi giọng của Nguyên vang lên sau lưng. Tôi quay lại, đối diện với cái nhìn rất bình thản của cậu ấy.
- 5 cm/s ấy, nếu cậu vẫn chưa nhớ ra – Nguyên lặp lại – cậu đã đố tớ hồi năm trước, đó là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió phải không? Và cũng là tên một bộ phim hoạt hình...
- Nhưng... tớ không nghĩ Nguyên lại tìm hiểu câu hỏi đó. Cậu có thèm để ý đến nó khi tớ đố đâu?
- Dĩ nhiên là tớ có tìm hiểu – Nguyên cắt lời tôi một cách dứt khoát – tớ thậm chí đã cố gắng ngồi xem cho hết bộ phim ấy, vì có vẻ cậu đã phát cuồng vì nó. Nói thật, tớ chả hiểu cậu thấy cái thứ hại não ấy hay ở chỗ nào. Chưa kể cái kết làm tớ thấy tức điên...
Phải, cái kết đó cũng từng làm tôi phát điên. Mọi chuyện bắt đầu khi cô bé nói cho cậu bạn thân biết 5 cm/s là vận tốc rơi của hoa anh đào. Họ đã có cả một tuổi thơ đầy ắp kỉ niệm, cho tới khi một trong hai chuyển trường, và rồi không còn cơ hội gặp lại nhau, cho dù cả hai vẫn luôn hướng về nhau. Thời gian trôi, cô gái lấy chồng, lấy một người đàn ông không phải cậu bạn năm xưa, dù trái tim cô vẫn chứa đầy hình bóng cậu. Dù cho đến lúc đó, cậu vẫn chờ đợi cô...
- Tớ trả lời đúng không? – Nguyên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Đ... đúng... Thì sao?
- Vậy, nếu tớ trả lời đúng, cậu sẽ làm cho tớ bất cứ việc gì như đã hứa, đúng không? – Một nụ cười “gian tà” xuất hiện trên gương mặt Nguyên khiến tôi luống cuống, và trước khi tôi kịp mở miệng ra để phản bác, cậu ấy đã tiến đến trước mặt tôi bằng tốc độ của một tiền đạo tấn công trên sân bóng – Cậu sẽ ở lại miền Bắc, theo yêu cầu của tớ, đúng không?
Đó là lần đầu tiên trong đời này, tôi đã thực sự tin rằng đời thực cũng có thể có được kết thúc tốt đẹp hơn một bộ phim.
• Gửi từ Tiêu Dao
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.