Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi mắt thanh xuân (P1)

2017-07-18 01:21

Tác giả:


blogradio.vn - Những bức ảnh Vy chụp thường là những cơn mưa thay vì nắng. Vậy mà giờ đây, khi thế giới của cô sắp chìm trong bóng tối, Vy mới thấy những tia nắng mới rực rỡ nhường nào. Hai tròng mắt Vy nóng hổi chờ trực những giọt nước mắt trào ra.

***

1.

Vy đứng chôn chân một chỗ, bao người qua lại nhộn nhịp và hối hả xung quanh, tựa như cả thế giới đang chuyển động và bỏ quên cô bé. Những người xung quanh hoặc mặc bộ quần áo kẻ sọc nhạt màu, hoặc đến thăm những người mặc bộ kẻ sọc nhạt màu đó. Vy đang đứng trong bệnh viện, nơi cái chết không còn là một điều đau thương nữa. Ở đây, cái chết trở thành một phần của cuộc sống hằng ngày. Vậy nên đối với nơi này, khối u trong cơ thể cô bé 18 tuổi không có gì đặc biệt cả.

Thời gian vẫn trôi, sự ồn ào của cuộc sống như đối nghịch với lặng yên mà Vy cố giữ cho mình, nhưng chỉ có Vy mới biết, trong lòng có bao nhiêu xáo trộn. Dạ dày và thành ruột của Vy như co quắp, máu trong cơ thể sôi lên, và đang di chuyển nhanh hơn như từng đợt sóng mạnh đánh vào bờ. Vy nhớ lại những lời mà bác sĩ đã nói về cái khối u đã phát triển đến giai đoạn cuối, về việc Vy sắp mất đi thị lực, và về việc Vy sắp chết.

“Vy, về thôi.”

Tiếng gọi của anh trai đánh thức cô trở về hiện tại. Cô ngồi đợi anh đi thanh toán viện phí và thời gian anh đi đủ để hút thêm ba điếu thuốc lá. Vy biết anh Nam cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước cái tin như trời giáng này, anh vẫn luôn trầm ổn và gồng mình như vậy kể từ khi mẹ mất và bố bỏ mặc hai anh em mà ở bên bà vợ mới. Vì thế anh Nam luôn tỏ ra mạnh mẽ để chăm sóc cho cô em gái của mình ở cả ba nghĩa vụ: người mẹ, người bố và một ông anh trai. Suốt đường về, hai anh em chẳng nói gì với nhau, họ giữ cho mình mỗi người một suy nghĩ. Cuộc nói chuyện duy nhất của họ là bữa tối làm món sườn chua ngọt, ngắn gọn nhưng đủ ý.

Bầu trời chiều hè thật trong trẻo, đám mây xốp trắng trôi đều đều trên bầu trời xanh, cái màu xanh còn tinh khiết hơn cả những đám mây kia và ẩn trong đó sự mê hoặc đến kì lạ. Nhưng phía cuối trời, ánh hoàng hôn đang dần nhuộm đỏ, rồi cái màu xanh ấy sẽ sớm bị bóng đêm nuốt chửng, giống như khối u kia đang dần nuốt chửng Vy.

Đôi mắt thanh xuân

2.

Vy ngắm nhìn những bức ảnh mà cô chụp treo đầy trên tường: những cơn mưa rơi trên ban công, đám trẻ chơi ném khăng trong khu phố, con mèo béo tròn nhà hàng xóm nằm trên bệ cửa sổ cạnh giỏ phong lan, và những bức ảnh chụp lén Phong. Người ta vẫn hay nói tình đầu thường khó thành, hơn nữa lại là tình đơn phương. Tình cảm của Vy dành cho Phong mãi là sự quan sát thầm lặng như những bức ảnh chụp lén. Mọi người nói Vy thầm lặng và sống nội tâm, Vy biết. Nhưng Vy có cách riêng để thể hiện bản thân mình qua những bức ảnh. Như việc những bức ảnh Vy chụp thường là những cơn mưa thay vì nắng. Vậy mà giờ đây, khi thế giới của cô sắp chìm trong bóng tối, Vy mới thấy những tia nắng mới rực rỡ nhường nào. Hai tròng mắt Vy nóng hổi chờ trực những giọt nước mắt trào ra.

Anh Nam bước vào phòng như thúc đẩy lý trí kiềm chế cảm xúc của cô bé. Vy quay đầu lại nở nụ cười với anh.

“Anh Nam, xem phim với em đi.”

Căn phòng tối không bật đèn, chỉ có ánh sáng lạnh của đèn đường chiếu vào và ánh sáng từ máy chiếu bóng mini hắt lên bức tường màu hồng phấn. Anh Nam ngồi cạnh Vy, họ ngồi dựa lựng vào thành giường giữ im lặng suốt cả bộ phim. Bộ phim “Me before you” mà họ đã xem cả chục lần vậy nhưng lần này lại đem đến cảm giác nặng nề cho cả hai. Như thường lệ, họ sẽ bắt đầu bình luận về bộ phim khi nó kết thúc. Lần này là Vy lên tiếng trước:

“Một chuyện tình thật đẹp.”

Vy nói trong sự yên lặng và khoảng tối của không gian.

“Nhưng cuối cùng, Will vẫn lựa chọn cái chết, họ vẫn không ở bên nhau.”

Anh Nam nhìn Vy, nhưng ánh mắt của Vy lại hướng ra ban công, nơi ánh sáng mờ ngoài phố hắt vào khuôn mặt của cô bé. Một câu trả lời dành cho anh Nam và cũng dành cho chính Vy.

“Có sao chứ, họ đã có khoảng thời gian hạnh phúc, như vậy là đủ. Đôi khi cái chết không phải là điều gì tồi tệ.”

“Vy…” Tiếng anh Nam nghe thảng thốt, anh nghĩ là Vy muốn gì, và cô cũng hiểu.

“Anh Nam, em không muốn quãng thời gian cuối đời của mình đau đớn trong bệnh viện. Em muốn như họ, có khoảng thời gian thật đẹp trước khi ra đi. Như Will nói với Lou rằng “em chỉ có một đời để sống, trách nhiệm của em là sống cho trọn vẹn nhất có thể.”

Giọng Vy lạc dần trong nước mắt, đôi mắt Vy sáng long lanh trong căn phòng tối, không ai có thể tin rằng đôi mắt ấy sắp mất đi thị lực. Nam tiến lại gần, ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng, những giọt nước mắt kia cuối cùng cũng vỡ thành những tiếng nức nở.

Nam nghĩ về cuộc sống của họ, anh tự hỏi có bao giờ tồn tại hạnh phúc trọn vẹn cho cô em gái bé bỏng của anh. Con bé phải chịu đựng quá nhiều bất hạnh khi còn chưa 20, con bé đã quá mệt rồi. Anh cũng mệt rồi, mệt mỏi với việc gồng mình mà sống suốt bao lâu nay, anh muốn nghỉ ngơi một chút thôi để được khóc, được yếu đuối một lần bên cô em gái, buông bỏ tất thảy mọi gánh nặng mà cuộc sống đè lên vai anh.

Đường phố lặng yên, những tạp âm nhường chỗ cho tiếng khóc vỡ tan. Hai người họ, dường như trở về là những đứa trẻ thơ của ngày xưa, dù chỉ là trong phút chốc.

Đôi mắt thanh xuân

3.

Tháng ngày cấp ba giống như một chuyến xe, sẽ đến lúc phải dừng lại và bắt một chuyến xe khác, không cùng nhau. Các bạn học đểu có những dự định mới cho tương lai. Còn Vy lựa chọn dừng lại. Thực ra dù muốn hay không, Vy cũng phải dừng lại bởi cuộc sống của Vy chỉ còn lại là tương lai gần. Tiết học cuối cùng của đời học sinh cũng kết thúc, tụi bạn dù không ai nói gì nhưng chắc hẳn trong lòng mỗi đứa đều có tiếc nuối cùng chua xót cho những ngày tháng mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm.

Vy đợi Phong ở nhà xe sau tiết học cuối, đây có lẽ là làn cuối cô gặp Phong. Chính cái ý nghĩ về lần cuối cùng này đã cho Vy dũng cảm để Vy làm điều mà cô nghĩ bấy lâu nay nhưng chẳng bao giờ dám. Có lẽ khi sắp chết, người ta thường dũng cảm hơn.

“Phong.”

Vy gọi tên cậu cùng với một nụ cười thay cho lời chào. Nhận lại từ cậu một nụ cười ấm áp, trái tim Vy bất giác run lên. Vy đưa cuốn lưu bút ra trước mặt Phong, cô bé là người cuối cùng viết lưu bút vào cuốn sổ này của cậu. Trước khi Phong nhận lấy cuốn sổ, Vy lấy hết can đảm.

“Phong này, tớ có điều muốn nói với cậu…”

Phong nhìn vào đôi mắt của cô bạn thấp hơn cậu một cái đầu, tay cầm cuốn sổ sẵn sàng lắng nghe. Vy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Phong, thật dứt khoát:

“Tớ thích cậu.”

Lời tỏ tình của Vy khiển Phong bất ngờ, cậu ngây người một chút. Thấy Phong định lên tiếng, Vy đã đưa tay lên giữa khoảng chống của hai người, cô bé nói như sợ Phong cướp lời.

“Cậu không phải nói gì cả, nó không phải là một câu hỏi, nó chỉ đơn giản là một câu trần thuật, vì thế tớ không cần một câu trả lời.”

Sự dứt khoát của Vy khiến Phong sững sờ, cậu không biết nên nói gì hay làm gì vào lúc này. Cũng không kịp nữa, Vy quay người rời đi. Nhưng cô bé dừng lại như chợt nhớ ra điều gì, Vy xoay người, hướng chiếc máy ảnh về phía Phong. Tiếng chụp của chiếc máy vang lên khô khóc như bẻ gãy đoạn không gian giữa hai người. Khóe mắt Vy ửng hồng, vẫn nụ cười ấy.

“Tớ sẽ mãi nhớ hình ảnh này của cậu. Tạm biệt”

Vy kịp quay đi trước khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Từ tạm biệt nói ra thật khó khăn, người ta tạm biệt khi họ sẽ còn gặp lại nhau, nhưng có lẽ với Vy, nó là vĩnh biệt. Vy lao nhanh ra khỏi sân trường, để lại Phong đứng đó ngẩn ngơ cùng chiếc xe đạp, cùng cuốn sổ, cùng đoạn tình cảm chưa nói ra.

Còn tiếp...

© Jade – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top