Đừng nhìn em bằng đôi mắt của ngày cũ
2016-05-23 01:31
Tác giả:
Nghe bài hát Đôi mắt màu xanh (Mỹ Tâm)
Tròn mười năm, để một cô gái mười bảy không còn xao xuyến khi nhìn vào đôi mắt cậu học trò năm xưa, để là một cô gái trưởng thành can đảm đứng trước anh cất lời mà chẳng chút ngại ngùng:
“Em đã từng yêu anh, bằng tình yêu đầu đời của trái tim trong veo như giọt sương ban sớm, nhưng chính anh đã làm tan chảy giọt sương ấy bằng ánh mắt lạnh lùng của mình”.
Quãng thời gian ấy đã đủ cho những rung động đầu đời phải không anh?
Mười năm qua, chưa một lần anh quay lại nhìn em, nhìn con đường chúng mình đã đi chung một thời áo trắng. Góc phố nhỏ em lén nhìn anh cùng cô bạn thân nói cười ríu rít, những mảnh giấy nhỏ anh kẹp vào trang vở, những cánh thư tay và tấm thiệp giáng sinh còn vang khúc nhạc trong đêm đông em được sưởi ấm bằng hơi ấm từ chiếc áo khoác giản dị của anh, những điều nhỏ nhặt ấy chỉ riêng mình em cất giữ.

Chúng mình ngày đó, ngây thơ và khờ dại biết bao. Em những tưởng mình được yêu thương, được che chở, em đã bắt đầu biết mơ mộng, biết soi gương chải tóc dài, biết cài những chiếc kẹp xinh xinh và ở lại đợi anh những chiều tan trường, chỉ đơn giản là nhìn ngắm trên giỏ xe đạp đóa bằng lăng tím anh hái trộm tặng em. Và một ngày, một ngày em vụn vỡ khi anh lẳng lặng bước chung đường về với cô bạn thân của em. Em chỉ biết đứng sau len lén nhìn, nhìn dáng anh nói cười để rồi những rung động đầu đời đó đã theo em suốt mười năm qua.
Mà anh còn vô tình hơn em tưởng, trong mười năm ấy, đã bao chuyện xảy ra giữa chúng ta. Em đã chọn cách im lặng, đứng sau lưng anh trong khi anh vội vàng bước đi trước, gây ra cho em biết bao niềm đau. Anh cùng lũ bạn chế nhạo em như một kẻ ngốc, đã cười nhạo đứa con gái tin vào ánh mắt lần đầu chạm nhau khi anh mượn em cuốn vở bài tập chỉ đơn giản kẹp tấm thiệp nhỏ, cành hoa xinh hay thanh sô cô la vị nho ngọt ngào. Anh chẳng thể tin đâu, nhưng đó là thanh sô cô la suy nhất em ăn trong ngày Valentine, mười năm rồi chưa bao giờ em ăn thanh sô cô la của ai khác. Có những điều ta giữ, mà chẳng biết giữ để làm gì? Em luôn là cô bé ngốc nghếch vậy thôi.
Ngày hôm nay, sau mười năm, anh bước qua bao con đường xa lạ, chắc anh đã biết mỏi mệt và một ngày dừng chân, anh bất chợt quay đầu nhìn lại tháng ngày xưa. Anh đối diện em, những ẩn ức của mười năm qua em dồn nén lại, đủ để anh hiểu, và để trái tim anh từng bị cô bạn thân của em cào nát được hàn gắn dù cho đã quá muộn màng. Lòng người luôn khó đoán định, chỉ riêng em vẫn tin rằng một ngày nào đó, anh nhìn lại phía em, anh nhận ra em. Nhưng giây phút này, em chỉ mong anh đừng nói nhừng lời ân hận, đừng nhìn em bằng ánh mắt của tháng năm đã rêu rong úa màu. Em không cần anh làm bất cứ điều gì bào chữa cho những tổn thương anh đã gây ra. Anh đã bỏ quên ánh mắt của em quá lâu rồi, trái tim em không còn dành cho anh bất kỳ điều ngọt ngào nào nữa.
Còn gì để nói giữa hai chúng ta? Tất cả đã hóa thành mây trời, thành mưa như cái tên dễ thương của anh, em chỉ giữ lại cái tên ấy như một kỷ niệm đẹp. Em chưa bao giờ mong chờ những ký ức xưa quay trở lại, và nếu cho em được lựa chọn, em sẽ vẫn là cô bé đứng sau lưng anh, nhìn anh cười để rồi trên đường về một mình, em đạp xe vội vã dưới cơn mưa mùa hạ chỉ để che giấu đi những giọt nước mắt lăn dài. Vũ, một cái tên thật duyên dáng, đáng yêu. Em vẫn yêu cái tên ấy, bằng tình yêu của tuổi mười bảy. Chuyện giữa hai ta, chỉ đơn giản vậy thôi.

Anh còn muốn nói với em nhiều điều hơn ánh mắt ấy, hơn cái nắm tay ấy, em hiểu anh hơn chính bản thân anh, vì anh có bao giờ nhìn thấy phía lưng mình đâu. Nhưng anh níu giữ điều gì? Khi mọi cảm xúc với em dành cho anh đã quá đủ, như một cơn mưa trên mảnh đất đỏ Tây Nguyên để cây xanh đơm hoa kết trái. Mưa, em đã từng yêu anh như yêu những cơn mưa mùa hạ. Và rồi em nhận ra, mưa cũng rất vô tình, đến rồi đi khi lòng người chưa kịp luyến lưu.
Ngày mới nắng lên rồi, rạng ngời như cổ tích. Chuyện chúng mình đã quá đủ cho những ngày mưa. Có thể trên đường đời em đi, bất chợt có cơn mưa nào đuổi bắt, em sẽ mỉm cười và nghĩ về anh. Nếu có nhớ em, thì cũng chỉ mong anh nhớ vào những ngày mưa tan, vì đó là ngày em bước qua khoảng trời chúng mình từng chung đôi. Ngày em biết, mình mạnh mẽ chừng nào khi chọn cho mình con đường thênh thang, và không còn bóng dáng anh phía trước.
Đừng nhìn em bằng đôi mắt cũ, vì em biết mình chẳng còn yêu anh, từ những tháng ngày lặng lẽ chọn cho mình vị trí của người đứng sau. Đôi mắt em đã tìm thấy bình yên dành riêng trọn cho em rồi. Vậy mình cứ vui, như đã từng là đôi bạn anh nhé.
© Lâm Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.