Bước cùng mùa xuân (Phần 1)
2016-02-25 01:00
Tác giả:
Tôi mơ hồ có chút lo lắng cho thời gian nghỉ dài sắp tới, vì nó đồng nghĩa với việc tôi không được gặp thầy Hải trong một thời gian. Thầy Hải là thầy dạy vẽ lớp tôi. Thầy vui tính, phóng khoáng và còn rất trẻ. Bọn con gái lớp tôi ai cũng quý thầy. Cô bạn vẽ đẹp nhất lớp tâm sự thầm kín với tôi rằng cô thầm yêu thầy từ lúc thầy nhận lời dạy vẽ cho lớp tôi. Tôi há hốc mồm, cô bạn ấy gan thật. Ngay cả thầy giáo mà cũng dám yêu trộm.
“Ngộ nhỡ thầy có người yêu hoặc có vợ rồi sao?” Tôi thắc mắc.
“Không đâu.” Cô bạn nói chắc như đinh đóng cột. “Thầy còn độc thân với lại mình có thấy tay thầy đeo nhẫn cưới đâu.”
Đối với tôi, thầy Hải cũng giống như là một người anh trai vậy. Nói thật thì tôi cũng có chút tình cảm với thầy nhưng tôi lại không dám cho rằng đó là thứ tình cảm của đôi lứa. Tôi thích thầy và cũng thích lớp học vẽ. Có thể đó là tình thầy trò hoặc đơn giản chỉ là tôi đang ngưỡng mộ thầy mà thôi. Nhưng tại sao mỗi lần tiếp xúc hay nói chuyện riêng với thầy, nhịp tim tôi đập nhanh hơn thường ngày.
Những ngày cuối Đông rét mướt, buổi tối thời tiết càng lạnh hơn. Tôi khoác chiếc áo ấm dày cộm tới trung tâm mỹ thuật. Lớp học chưa có ai tới cả. Tôi đến bên góc ngồi của mình, thò một tay ra ngoài cửa sổ, lạnh buốt như chạm phải đá. Kéo chiếc áo sát vào người, tôi hà hơi cho lòng bàn tay ấm lên.
“Hoài Diệp!”
Tôi giật mình bởi tiếng gọi trong trẻo kia, quay người lại. “Ơ… thầy…!”
Thầy Hải đứng ở cửa, tay đút vô túi quần, đầu hơi nghiêng. Trong phút chốc mắt tôi mờ đi. Tôi có cảm tưởng như mình đang đứng giữa dải ngân hà, xung quanh là vô số vì tinh tú thắp sáng.
“Hôm nay tôi cho lớp nghỉ vì tôi có chút chuyện. Em có thể cùng tôi đi tới chỗ này được không?”
“Đi ạ?” Tôi ngơ ngác.
“Phải!”
Chúng tôi bước trên vỉa hè. Đường phố về đêm sầm uất và náo nhiệt. Gió thổi ào ào khiến cả người tôi như nghiêng ngả. Tôi cho hai tay vào áo ấm và lén liếc trộm thầy.
“Điện thoại em, tôi không liên lạc được nên đành tới tận lớp để báo.” Thầy Hải đột nhiên cất giọng làm tôi giật nảy người, vội nhìn thẳng, vờ như nãy giờ tôi vẫn đang chiêm ngưỡng cảnh sắc đêm thành phố.
“Tôi cũng nghĩ vậy nhưng tôi muốn gặp riêng em.”
Đôi chân tôi dường như không muốn cất thêm bước nào nữa, dừng hẳn lại. Rốt cuộc thì thầy có ý gì nhỉ? Tôi nghĩ không ra nhưng tôi lại khám phá được đôi mắt của thầy Hải rất đẹp. Nó sâu và trong veo như pha lê. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ? Ánh mắt ấy nhìn tôi nồng nàn và trìu mến làm sao.
“Đừng hiểu lầm, tôi chẳng có ý gì đâu.”
“Dạ?” Sự thất vọng thoáng hiện lên trong mắt tôi. Thầy trong sáng còn tôi thì lại quá đen tối.
“Tôi định mua quà tặng bạn gái nhưng lại không biết mua gì định nhờ em tư vấn.”
“Dạ?”
Câu nói của thầy như ném tôi xuống vực sâu thăm thẳm.
“Hình như em không tập trung khi tôi nói?” Thầy Hải nghiêm nét mặt.
Tôi rất sợ bộ dạng khi thầy giận bèn xua tay rối rít. “Dạ, đâu có, chuyện thầy nhờ em tư vấn tất nhiên là được ạ.”
Chúng tôi vào shop lưu niệm gần đó. Những chiếc lắc tay sáng lấp lóa khiến tôi chói mắt. Nếu được diện chúng trên người chắc là đẹp và rực rỡ lắm đây. Nhưng tôi không bao giờ có đủ tiền để mua chúng đành chắc lưỡi đi qua quầy kế tiếp. Mấy chục con gấu bông chất đầy và xếp thành hàng dài. Tôi lấy xuống một con và ôm thử. Bộ lông trắng muốt, mềm mại của chú thỏ bông làm tôi chẳng muốn đặt lại vị trí cũ.
“Em nghĩ xem đa số con gái đều thích gấu bông, đúng không?” Giọng thầy sát rạt bên tai.
Tôi để con thỏ bông vào trong tủ kính, nói. “Cũng tùy vào sở thích mỗi người, thầy nên hỏi xem bạn gái của thầy thích gì rồi thầy hãy mua.”
“Vì đây là món quà bất ngờ, nếu nói ra trước thì chẳng phải là không còn gì thú vị nữa hay sao.”
“Trang sức, nước hoa, socola, váy đầm, giày cao gót…” Tôi liệt kê. “Em chỉ có thể gợi ý với thầy bao nhiêu đó thôi. Tùy thầy chọn đi ạ.”
Giọng tôi có phần hơi bực bội nhưng xem chừng thầy Hải không để ý.
Thầy vui vẻ nói. “Được rồi, cảm ơn em. À, em cũng chọn một thứ gì đó đi.”
“Tại sao ạ?” Tôi trố mắt.
“Để cảm ơn em vì đã giúp tôi tư vấn.”
Tôi nhìn theo bóng thầy, không biết nên vui hay buồn. Dù thầy bảo là muốn tặng tôi để cảm ơn nhưng tôi vẫn thấy ngại. Ồ, tôi trông thấy một đôi hài màu đen lấp lánh kim tuyến. Tôi chạy sang phía đó, cầm lên xem, xoay ngang xoay dọc, lật qua lật lại. Quả thật đôi giày rất đẹp, tôi mang thử, vừa vặn. Tôi mân mê đôi hài, ngắm nghía không chán mắt. Nhìn vào bảng giá, tôi sửng sốt vội đặt xuống.
“Em đã chọn được chưa?” Thầy Hải luôn cất giọng từ đằng sau làm tôi như muốn đứng tim.
Tôi cứ tưởng thầy sẽ nổi cáu nhưng nào ngờ thầy đáp cộc lốc. “Vậy à. Không sao. Về thôi.”
Thầy quay lưng bỏ đi.
Tôi gọi giật lại. “Thầy không mua quà tặng bạn gái thầy sao ạ?”
“Giờ thì không cần nữa.” Thầy nháy mắt và cười với tôi rồi tiến ra cửa.
Còn tiếp...
© Quách Thái Di – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.