Yêu và thương
2013-09-13 14:25
Tác giả:
Khi đặt bút viết nên những dòng này tôi tự hỏi một đứa con gái 19 tuổi đầu như tôi đã yêu và thương được bao nhiêu?
Ngày bé tôi rất thích nhổ tóc bạc cho mẹ vì mỗi lần nhổ xong tôi sẽ được mẹ thưởng cho cái gì đó, nhớ lại khi ấy chỉ ước sao mẹ có thật nhiều tóc bạc để cho tôi nhổ mãi. Giờ lớn lên đi học xa nhà, có lần gọi điện về mẹ kêu "Con gái lâu quá rồi không về nhổ tóc sâu cho mẹ". Đợt hè về hai mẹ con lôi ghế ra hiên nhà, vén mái tóc mẹ lên mà rưng rưng khóe mắt, tóc mẹ giờ đã trắng nửa đầu. Mẹ cười xòa: "Mấy hôm nay cơ quan mẹ bận quá nên bá Yến không có thời gian nhổ cho mẹ". Nghe mà sao thấy se lòng, chợt tự hỏi mình đã thương mẹ được bao nhiêu?
Năm tôi 17 tuổi, sau buổi lễ mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi và một bạn nữa mang hoa lên tặng thầy dạy giáo dục quốc phòng. Thầy cười tươi nói "Cảm ơn các em đã nhớ đến thầy", tôi nhìn xung quanh và chợt nhận ra rằng thầy có ít quà nhất trong khi các thầy dạy toán, lí, hóa thì được học sinh vây quanh đông với rất nhiều hoa. Chợt cúi gằm mặt nghĩ: Phải chăng mình cũng giống như các bạn ấy mà có thái độ phân biệt với các giáo viên dạy môn phụ? Khẽ tự hỏi tình: “Liệu có thể báo đáp được hết những công ơn dìu dắt của các thầy cô hay không?”
Năm lớp 12, ở lớp tôi có một bạn tên Hương sống khá khép kín và không hòa đồng với mọi người. Còn nhớ có một hôm thầy dạy lí chúng tôi bận nên có một thầy giáo khác dạy thay, khi kiểm tra bài cũ thầy gọi đúng Hương lên bảng, cả lớp im phăng phắc nhìn theo bước chân lầm lũi của cô bạn. Với lực học không tốt và do chưa chuẩn bị bài ở nhà nên bạn ấy phải nhận điểm kém. Thầy gấp sổ và nhận xét lớp tôi rất nghiêm túc trong kiểm tra, không có tình trạng nhắc bài bên dưới. Tôi đứng hình nhìn theo bóng Hương nơi góc lớp mà cổ họng nghẹn đắng, nếu là người khác thì chắc lớp tôi đã không như vậy rồi, sẽ "nhiệt tình" nhắc bài bằng khẩu hình và hành động để tương trợ lẫn nhau ý chứ. Lời khen của thầy mà như lời trách móc về tình bạn, tình đoàn kết đáng ra phải có ở một tập thể lớp. Tôi tự hỏi liệu mình có quá thờ ơ, vô tâm và rằng tôi đã giành trọn yêu thương cho những người bạn của mình hay chưa?
Năm tôi 19 tuổi, vào đại học. Tôi được mọi người khen có bàn tay đẹp, và quả thật do không phải làm việc nặng nhọc nên tay tôi không bị chai sạm, móng tay lúc nào cũng sạch sẽ, trắng trẻo. Đợt về quê tôi cầm theo lọ nhũ bóng tự nhủ về sẽ sơn cả móng tay cho mẹ. Tối đến ngồi trên ghế, một tay cầm lọ nhũ, tay kia cầm bàn tay mẹ, tôi chợt khựng lại. Tuy là công chức nhà nước nhưng tay mẹ khô ráp vì về nhà vẫn quanh quẩnvới đồng ruộng, vườn rau, móng tay mẹ vàng đi chứ không trắng như tay tôi. Lọ nhũ bất giác rơi xuống "cạch" nơi nền nhà khô khốc. Đêm đó nằm ngủ với mẹ, quay mặt vào tường tôi thấy có gì đó mằn mặn nơi đầu môi. Trong đầu vang lên câu hỏi: "Liệu tôi đã đủ yêu mẹ như mẹ đã yêu tôi hay chưa?".
Một người bạn đã bảo tôi rằng "Mày nghĩ ít thôi không lại già người". Nếu nói không sợ già thì chắc chắn rằng tôi đang nói dối, tôi sợ già lắm chứ, tôi sợ thời gian cứ vô tình trôi đi mà yêu thương trong mình mãi không đong đủ, mãi khiến tôi hối tiếc về một thời đã xa, về những người đã đi qua đời tôi. Để rồi một ngày tôi phải giật mình thảng thốt nghiệm ra và tự dặn với lòng mình rằng “Hãy yêu khi còn có thể!”
• Bài dự thi của Nguyễn Diệu Linh <nguyendieulinh020594@>
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu