Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu và thương

2013-09-13 14:25

Tác giả:



Khi đặt bút viết nên những dòng này tôi tự hỏi một đứa con gái 19 tuổi đầu như tôi đã yêu và thương được bao nhiêu?

Ngày bé tôi rất thích nhổ tóc bạc cho mẹ vì mỗi lần nhổ xong tôi sẽ được mẹ thưởng cho cái gì đó, nhớ lại khi ấy chỉ ước sao mẹ có thật nhiều tóc bạc để cho tôi nhổ mãi. Giờ lớn lên đi học xa nhà, có lần gọi điện về mẹ kêu "Con gái lâu quá rồi không về nhổ tóc sâu cho mẹ". Đợt hè về hai mẹ con lôi ghế ra hiên nhà, vén mái tóc mẹ lên mà rưng rưng khóe mắt, tóc mẹ giờ đã trắng nửa đầu. Mẹ cười xòa: "Mấy hôm nay cơ quan mẹ bận quá nên bá Yến không có thời gian nhổ cho mẹ". Nghe mà sao thấy se lòng, chợt tự hỏi mình đã thương mẹ được bao nhiêu?

Năm tôi 17 tuổi, sau buổi lễ mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi và một bạn nữa mang hoa lên tặng thầy dạy giáo dục quốc phòng. Thầy cười tươi nói "Cảm ơn các em đã nhớ đến thầy", tôi nhìn xung quanh và chợt nhận ra rằng thầy có ít quà nhất trong khi các thầy dạy toán, lí, hóa thì được học sinh vây quanh đông với rất nhiều hoa. Chợt cúi gằm mặt nghĩ: Phải chăng mình cũng giống như các bạn ấy mà có thái độ phân biệt với các giáo viên dạy môn phụ? Khẽ tự hỏi tình: “Liệu có thể báo đáp được hết những công ơn dìu dắt của các thầy cô hay không?”

ấm trà

Năm lớp 12, ở lớp tôi có một bạn tên Hương sống khá khép kín và không hòa đồng với mọi người. Còn nhớ có một hôm thầy dạy lí chúng tôi bận nên có một thầy giáo khác dạy thay, khi kiểm tra bài cũ thầy gọi đúng Hương lên bảng, cả lớp im phăng phắc nhìn theo bước chân lầm lũi của cô bạn. Với lực học không tốt và do chưa chuẩn bị bài ở nhà nên bạn ấy phải nhận điểm kém. Thầy gấp sổ và nhận xét lớp tôi rất nghiêm túc trong kiểm tra, không có tình trạng nhắc bài bên dưới. Tôi đứng hình nhìn theo bóng Hương nơi góc lớp mà cổ họng nghẹn đắng, nếu là người khác thì chắc lớp tôi đã không như vậy rồi, sẽ "nhiệt tình" nhắc bài bằng khẩu hình và hành động để tương trợ lẫn nhau ý chứ. Lời khen của thầy mà như lời trách móc về tình bạn, tình đoàn kết đáng ra  phải có ở một tập thể lớp. Tôi tự hỏi liệu mình có quá thờ ơ, vô tâm và rằng tôi đã giành trọn yêu thương cho những người bạn của mình hay chưa?

Năm tôi 19 tuổi, vào đại học. Tôi được mọi người khen có bàn tay đẹp, và quả thật do không phải làm việc nặng nhọc nên tay tôi không bị chai sạm, móng tay lúc nào cũng sạch sẽ, trắng trẻo. Đợt về quê tôi cầm theo lọ nhũ bóng tự nhủ về sẽ sơn cả móng tay cho mẹ. Tối đến ngồi trên ghế, một tay cầm lọ nhũ, tay kia cầm bàn tay mẹ, tôi chợt khựng lại. Tuy là công chức nhà nước nhưng tay mẹ khô ráp vì về nhà vẫn quanh quẩnvới đồng ruộng, vườn rau, móng tay mẹ vàng đi chứ không trắng như tay tôi. Lọ nhũ bất giác rơi xuống "cạch" nơi nền nhà khô khốc. Đêm đó nằm ngủ với mẹ, quay mặt vào tường tôi thấy có gì đó mằn mặn nơi đầu môi. Trong đầu vang lên câu hỏi: "Liệu tôi đã đủ yêu mẹ như mẹ đã yêu tôi hay chưa?".

Một người bạn đã bảo tôi rằng "Mày nghĩ ít thôi không lại già người". Nếu nói không sợ già thì chắc chắn rằng tôi đang nói dối, tôi sợ già lắm chứ, tôi sợ thời gian cứ vô tình trôi đi mà yêu thương trong mình mãi không đong đủ, mãi khiến tôi hối tiếc về một thời đã xa, về những người đã đi qua đời tôi. Để rồi một ngày tôi phải giật mình thảng thốt nghiệm ra và tự dặn với lòng mình rằng “Hãy yêu khi còn có thể!”

•    Bài dự thi của Nguyễn Diệu Linh <nguyendieulinh020594@>










Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top