Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xương rồng nở hoa

2012-12-13 17:08

Tác giả:


Bình chọn bài viết bằng cách nhấn vào nút Chia sẻ (share) lại nội dung thông tin dẫn lại bài viết này tại FanPage của Blog Việt

Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp - Mùa đông Sài Gòn không đủ lạnh, và tôi được xem là cô nàng thời tiết để dễ dàng nhận ra những thay đổi của mùa, nói cách khác tôi luôn rất chịu khó quan sát từng cử động nhỏ từ chiếc lá đầu tiên khẽ rơi trên bậc thềm tạo một tiếng nhẹ êm tai, mùa đông Sài Gòn không dễ nhận ra bởi nó không là cái lạnh se sắt lòng người, không làm héo rũ đi mấy nụ hoa đang vươn mình cố hé nở một nụ cười làm đẹp hơn” khuôn mặt” tươi vui của thành phố. Tôi gặp em vào một chiều Sài Gòn gió, lóc cóc chiếc xe đạp và ba lô trên vai, cố mình luồn lách qua từng cây đèn đỏ.

Chính thằng bạn thân nhất đã gợi ra cho tôi chuyến đi thực tế ghé thăm những em đang sống trong mái ấm. Tôi đến đúng hẹn sau một vài trao đổi nhỏ với các cô, cũng như thành thật nói về mục đích chuyến đi tôi mong có thêm chút ít kinh nghiệm thực tế viết bài. Con hẻm nhỏ dài, ngoằn ngoèo khuất sâu vào phía trong bóng tối không ngớt tiếng đùa vui. Các em nhỏ ở đây hầu hết đều bị tật về mắt, em nhỏ nhất 5 tuổi đang được các cô đút cơm chiều. Phòng rộng không kém phần ngăn nắp, phòng sinh hoạt, nhà ăn có hẳn phòng vi tính để các em học tập; nếu trước đây 5 phút chưa đặt chân đến cổng đầu tôi vẫn ý nghĩ viết bài thì giờ nó quay ngoắt đi 1800, tôi đến để học lại bài học đầu về yêu thương.

Nghe có vẻ khó tin thật đấy nhưng nếu bạn ở trường hợp của tôi vào chính thời điểm này bạn sẽ tin và không hề cho rằng tôi đang nói dối. Thằng bé lớn nhất gật đầu không quên lời cảm ơn thành tiếng về túi kẹo tôi đưa, một cách chậm rãi em bóc túi kẹo chia đều cho em nhỏ, thằng bé ấy đã để tôi chú ý nhiều, không vì nó cao hơn tất cả những em ở đây, không vì nó chia hết phần kẹo không giữ lại cho mình, hơn hết tôi bị cuốn hút vào câu chuyện các cô vừa kể, đôi mắt ánh dần lên niềm tự hào như khi nói về đứa con nhỏ chăm ngoan, thông minh và chịu khó. Thoạt đầu em e dè khi tôi bắt chuyện, hiểu theo một chiều hướng tích cực nào đó em vẫn ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của tôi nhưng không thêm, không bớt, câu trả lời chỉ xoáy vào những câu hỏi tôi hỏi rồi đưa vào từ “ Dạ ” trước câu trả lời một cách lễ phép, hiểu như là “Dạ. Em 17 tuổi”.  15 phút trôi qua cảm tưởng như là tôi đang đuối dần trong việc phá vỡ sự ngăn cách của dòng nước trong sự lặng im của em đang mải miết giết dần câu chuyện tôi muốn biết, rồi như một phép màu nào đó đẩy em lại gần phía tôi hơn, có lẽ đầu em đang nhen nhóm suy nghĩ không nên cảnh giác với người đang có thái độ chân thành như tôi chăng, hay một ý nghĩ nào thì chỉ có em mới biết.



Em nở một nụ cười hiếm hoi, nụ cười đẹp có lúm đồng tiền sâu bên má trái. Thời gian trôi tôi hiểu ra đằng sau cái vẻ điềm tĩnh đến tự tin em đang cất giấu cho mình nhiều nỗi sợ, giọng em chậm đi khi nói với tôi về gia đình “Bố mẹ em mất rồi chị ạ”. Trong hồi ức bé thơ em vẽ về những bức tranh gia đình, tô màu trong bức tranh là nụ cười của mẹ, là ánh mắt hiền hòa của bố; ngày cuối tuần là khoảng thời gian được mong đợi nhất, mẹ vào bếp nấu những món ăn ngon rồi sẽ cùng em đợi bố đi làm về, bữa cơm không thiếu đi nụ cười, loay hoay vài câu chuyện về cơ quan của bố, chuyện học hành của em, mẹ vừa gọt trái cây vừa lắng nghe bằng ánh mắt trìu mến thơm mùi hạnh phúc, thỉnh thoảng đưa vài câu nhận xét góp vui. Nhớ lại những tháng này hạnh phúc khi gia đình đủ ba người, em lặng đi mặc tôi đang thả mình cuốn trôi vào dòng suy nghĩ. Năm đó em 12 tuổi, đêm hãi hung đó cướp mất đi những gì em yêu thương nhất, chiếc xe đang đoạn cố mình lên dốc chợt mất phanh, xe va ngay vào vách núi, bố mẹ em mất ngay sau đó không kịp để lại lời nào trong tiếng gọi thảm thiết của thằng bé 12 tuổi, mỗi em sống sót trong tiếng thở gấp gáp được đưa ngay vào viện, máu đổ đầy nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, trong những cơn mê thằng bé vẫn không ngớt tiếng gọi: “Bố ơi, đừng bỏ con”.

Có lẽ sau sự cố đó, cú va đập mạnh đã ảnh hưởng đến dây thần kinh của mắt, mắt em yếu dần rồi không trông thấy gì. Đồ vật lần lượt đội nón ra đi, ngậm ngùi bán cả căn nhà ngay mặt phố lấy tiền chữa trị, nhưng rồi vẫn cái lắc đầu của bao ông bác sĩ giỏi xé toang đi chút hi vọng mỏng manh còn sót lại. Em nói lần cuối cùng em khóc là sau khi bà mất, 15 tuổi sau một đêm bỗng trở thành một đứa trẻ mồ côi, tử thần đã không gọi đến tên em nhưng đã cướp đi của em đôi mắt, thời gian chưa kịp để quên đi những vết thương đau đớn đến xé lòng một lần nữa người bà là điểm tựa cũng bỏ em mà đi xa vì tuổi già. Giây phút đó, giây phút mà em để giọng tôi lạc đi, tôi đã chọn cách lặng im đưa đôi tay nhỏ bé của mình đặt lên vai em, ngầm hiểu đó là lời khích lệ. Em vẫn sống và không oán trách bất kì ai, càng không oán trách cuộc đời đã đẩy em vào những tình huống khổ đau như thế, đầu tôi miên man ý nghĩ em đã làm gì để đối mặt khi mà em còn rất nhỏ, một tâm hồn chưa kịp lớn cho những yêu thương chưa kịp ủ đầy trái tim bé bỏng, có rồi lại không, quay về con số 0 tròn trĩnh.

Tôi cất giọng hỏi em bằng cái giọng nhỏ nhẹ nhất: “Em sống có quen không?” _ “Ngày trước thì không chị ạ, lúc đầu em hư lắm chẳng chịu ăn đâu, có khi em thức cả đêm ngồi vào một góc”… Không kịp để tôi thắc mắc hay chăng em hiểu tôi đang nghĩ gì rồi tự mình kể tiếp câu chuyện đều đều giọng biết ơn: “Các cô thương em lắm, chăm em từng bữa ăn, dạy em học và gieo vào em nhiều bài học về niềm tin của cuộc sống”. Và khi tôi đặt câu hỏi em ước mơ điều gì, em nở nụ cười lần thứ hai xua tan đi cái lạnh chiều đông hôm đó, cuộc nói chuyện chỉ kéo dài trong 60 phút ngắn ngủi đã để lại trong tôi quá nhiều bài học về cuôc đời, có những điều lẽ ra tôi phải học nhiều hơn là ngày ngày dúi mình vào sách vở với lượng kiến thức khô cằn không thực tế. Ngoài đường, đèn bắt đầu bật sáng những ngọn đèn đầu tiên cũng là lúc tôi phải ra về, em chủ động hỏi tôi mỗi câu: “Chị sẽ lại đến thăm em chứ ?”, tôi không đáp lời rằng chị hứa, chỉ khẽ siết nhẹ bàn tay là khi hạt nước đọng trên mi tôi chực lăn dài trên má, sẽ không cần một lời hứa nào vì thật tâm câu trả lời đã xuất hiện trong tim tôi: “Chị sẽ trở lại nhưng không phải một mình”.

Xương rồng nhỏ của chị, khi chị đặt bút viết bài này em đã là chàng trai 19 tuổi và điều đặc biệt hơn chỉ vài phút nữa thôi em sẽ rời xa mảnh đất chữ S thân thương chinh phục những nấc thang kiến thức mới, rồi xứ sở có những cánh hoa anh đào sẽ chào đón em. Học bổng du học Nhật là câu trả lời của em đúng không, như hôm em nói “Em muốn là người có ích”. Hơn nữa em đã không phụ lòng các cô đã hết lòng yêu thương em. Em cũng như tất cả những đứa trẻ không may khác trên cuộc đời này, cuộc nói chuyện thực chất không dài đâu nhưng cái đọng lại trong chị thì không bao giờ chị quên, chị  đã nghĩ đến những cây xương rồng đầy gai, bỏ mặc vẻ ngoài xù xì gai góc, không kiêu sa, không muốn mang dáng hình ai khác, không ngát hương như hoa hồng nhưng cái tâm thì toát lên như hương sen ở một vùng thanh tịnh. Bởi lẽ sống trong vùng đất khô cằn khắc nhiệt xương rồng đã tự ngụy trang cho mình bằng những chiếc gai giữ nước, vẫn nở hoa giữa miền đất đầy nắng gió. Cuộc đời sẽ không thiếu đi những đoạn khó, nhưng cuộc sống sẽ không chối bỏ những ai đang hàng ngày đi lên bằng niềm tin và nghị lực. Xương rồng có gai rồi lại nở hoa trên vùng đất khô cằn, con người có nhiều nên cái gì thấy mình cũng thiếu nhưng sống ở đời cái cần là giữ cho mình một trái tim yêu. Bởi chính những trái tim ấy đang ủ ấm dần những cảnh đời không may, đang dang rộng vòng tay tiếp thêm niềm tin và lửa sống.

  •     Ngân Vũ - vungan1702@


Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top