Xin thời gian đừng đổ buồn lên mắt mẹ cha
2016-01-16 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Xin thời gian đừng đổ buồn lên mắt mẹ, đừng làm bạc mái tóc ba, đừng lấy đi tuổi đời mẹ cha… Để tôi biết rằng chưa bao giờ là đủ, là thừa khát khao muốn được ở bên ba mẹ mỗi ngày…
Chiều nay nắng không về, tôi ngồi thu lu một mình dưới mái chờ xe bus và làm một việc hết sức ngớ ngẩn: đếm những chuyến xe bus chạy qua, chầm chậm nghe tiếng bước chân của kẻ xuống người lên vội vã. Bao nhiêu chuyến xe đã đến và dừng lại rồi hối hả đi qua. Chợt thấy nhói lòng, một chiếc lá rơi nghiêng chầm chậm nằm im lìm dưới mặt đường báo hiệu sự chia cắt quặn lòng. Vòng quay thời gian cứ trôi đi vô tình, ai rồi cũng sẽ lớn lên, già đi…
Thuở bé, thấy dáng mẹ tảo tần, khắc khổ quanh năm làm bạn với bùn đất lấm lem, thấy tấm lưng bạc thếch màu nắng của ba tôi chỉ mong đôi bàn chân mình lớn lên thật nhanh để gánh nắng, gánh mưa, gánh cực nhọc thay ba mẹ. Nhưng cuộc đời vốn có những nghịch lý chẳng thể thay đổi được, tôi càng lớn, mái đầu mẹ càng nhuộm màu khói sương, bàn tay cha gầy rộc, chai sạn.
Khi lớn lên, tôi cứ nghĩ thời gian là kẻ thù nghiệt ngã nhất đối với tuổi đời con người, vì nó vô tình cướp mất đi những người mà ta yêu thương nhất. Còn bây giờ kẻ thù lớn nhất mà tôi nghĩ đến là chính mỗi chúng ta. Không phải thời gian trôi đi mang theo tình yêu, mang theo bóng dáng mẹ cha, là chính lòng tham của con người cứ muốn níu giữ lại những gì sắp mất đi, là mình chẳng trân trọng những gì của hiện tại, khi mất đi mới cuống quýt đi tìm… Tôi biết tôi là kẻ tham lam, muốn giữ lấy cả tình yêu và hình dáng ba mẹ, không muốn ba mẹ già đi.

Năm tháng trôi đi, những đứa con tung cánh muôn phương, thiếu vắng đi ba mẹ, thiếu vắng đi nơi chốn cất giữ ấu thơ cũng trở thành thói quen. Dần dần thưa vắng những cuộc điện thoại hỏi thăm và thưa những lần về thăm nhà. Nhưng đến một lúc nào đó, cuộc sống mệt nhoài cơm áo gạo tiền khiến chúng ta thèm một nơi bình yên nhất để tìm về, được cuộn tròn trong lòng mẹ và nghe tiếng nhai trầu chóp chép. Lúc ấy, tôi sợ có lẽ mọi chuyện cũng đã khác, sân nhà còn đó, góc vườn vương tiếng chổi tre đều đều từ năm nao vọng lại.
Những đứa con xa nhà, mỗi lần về thăm nhà lại háo hức được ăn bữa cơm mẹ nấu, vùi mình vào lòng mẹ nghe kể những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng chợt nhận ra đôi mắt mẹ đã mờ đi, hằn vết chân chim, nụ cười của ba mang đầy nỗi nhọc nhằn, từng bước đi nặng nề gánh hết cuộc đời con.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Tôi biết mình tham lam giữ lấy và ôm hết tình yêu thương trời biển ấy. Nếu có thể, chỉ là nếu thôi, tôi chỉ mong ba mẹ đừng già đi…
Xin thời gian đừng đổ buồn lên mắt mẹ, đừng làm bạc mái tóc ba, đừng lấy đi tuổi đời mẹ cha… Để tôi biết rằng chưa bao giờ là đủ, là thừa khát khao muốn được ở bên ba mẹ mỗi ngày…
© Thanh Xuân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?