Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết nhân Valentine trắng…

2012-03-14 15:42

Tác giả:


 

Tí... tách, tí ...tách...

Từng giọt cà phê chậm rãi buông mình như cố tình thử thách sự kiên nhẫn của khổ chủ. Vô tình, nó đâu biết rằng chính sự chậm rãi của nó bây giờ lại là món quà vô giá cho chủ nhân của nó trong ngày đặc biệt như hôm nay.

Ngày em không mong chờ

Ngày trôi chậm rãi

Ngày buồn nhất

Ngày không anh

Valentine không anh.

Tan sở nhìn dòng người vội vã, ai cũng mang trên mình gương mặt hân hoan, háo hức, em bỗng chùng mình, bỗng dưng thấy mình thật thừa thãi, lạc lõng và cô đơn.

Lòng vòng phố xá bỗng giật mình khi thấy đường phố đã lên đèn tự bao giờ, thấy bước chân mình đang dừng trước Cà phê Dạ quán lạ hoắc. Cuộc đời cũng thật nhiều cái oái ăm và  trớ trêu, anh nhỉ? Thế nào là khoảng cách xa nhất trên trái đất này không phải là khoảng cách địa lí mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim? Cái gì gọi là khoảng cách chẳng là gì nếu có niềm tin chứ? Khi em ở Nghệ An còn anh ở Hà Nội, nhắm mắt lại đặt tay lên ngực trái của mình  em vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập con tim anh, em vẫn có thể cảm nhận được anh đang nghĩ gì, anh đang làm gì. Nhắm mắt lại trong em là hình ảnh, anh cầm chặt tay em đi trên con đường nồng nàn hoa sữa, cho dù chưa một lần em đặt chân, nhưng trong tâm thức em lại quá đỗi thân thuộc, thân thuộc trong những câu chuyện của anh. Vậy mà, lúc này đây, khi em và anh cùng chung một bầu trời, cùng hít thở một bầu không khí, khi em và anh cùng đi trên con đường hoa sữa ấy, thì bước chân ta cứ mãi song hành chứ đã không bao giờ còn có thể đặt trùng khít lên nhau được nữa, phải không anh?

Đây là mùa Valentine đầu tiên từ khi con tim em biết rung động, em không hoa, không quà, không lời nói ấm áp yêu thương từ một người "dưng"  mà đã có lúc với em lại quan trọng hơn bất kì người thân nào khác.

Valentine năm nay em tự thưởng cho mình một món quà đặc biệt, theo nghĩa của riêng em. Valentine một mình. Ẩn cư  tại cà phê quán mà chưa một lần trước đó em ghé chân, là tắt di động, cũng có nghĩa là cắt hết mọi liên lạc với thế giới. Và có lẽ em sợ thì đúng hơn, em sợ lại được nghe giọng nói ấm áp yêu thương của anh, em sẽ lại khóc, em sẽ lại không giữ được lời tự hứa của riêng mình, em sẽ phạm phải sai lầm, để rồi lại tự trách móc mình nhiều hơn.

Tây Hồ đêm tình nhân lung linh, huyền ảo như đưa ta vào thế giớ cổ tích, cổ tích cho những đôi tình nhân, phải không anh? Anh còn nhớ lời anh nói trong mùa valentine trước hay không? Tây Hồ năm nay cũng huyền ảo như vậy anh àh, nhưng với em giờ nó không còn lung linh cổ tích nữa. Có lẽ khi tình nhân không còn là một đôi nữa thì cái rét nàng xuân giêng hai chỉ làm cho lòng người thêm lạnh giá, chỉ làm cho trái tim ta thêm đau nhói mà thôi.

Làn gió nhẹ sẽ sàng như muốn vỗ về an ủi em, một kẻ lãng du cô  lẻ lạc vào thế giới tình nhân tràn ngập yêu thương của đêm nay. Nhưng vô tình nó không biết được rằng chính nó lại làm cho tâm thức em dậy sóng, để em thấy mình thật quá bé nhỏ, để em biết rằng mình thực sự cô đơn, để em thấy trái tim mình thực sự đang run rẩy và em thực sự cần anh biết  nhường nào.

Em nhớ anh!

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ gọi gió xuân đến nhiều hơn, anh nhỉ? Để em lại khẽ khẽ nhăn nhó kêu " lạnh quá", anh sẽ nhẹ nhàng ôm em chặt hơn, truyền hơi ấm từ trái tim anh cho em, anh nhỉ?

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ nắm chặt tay em, truyền hơi ấm từ từng đầu ngón tay qua bàn tay đang run rấy của em, anh nhỉ?

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ lại gọi cho em một ly trà gừng ấm nóng, không đời nào anh cho em nhấm nháp, dù em cố năn nỉ một tí ti thôi vị đắng ngắt của li cà phê như thế này đâu, anh nhỉ?

Nếu có anh ở đây, lúc này đây chắc chắn bản nhạc du dương cất lên lúc này phải là "Romeo and juliet" mà em vô cùng yêu thích, anh nhỉ?

Nếu có anh....

Em không thể sống thiếu anh ấy

Em sẽ không sao chứ?

Anh biết em mà.

Em đã tự chọn cô đơn cho mình, nên em không được phép hờn trách, em đã tự chọn trao hạnh phúc của mình cho người khác nên em không được phép oán trách. Nhưng, trong giây phút này đây trái tim em lại nhói lên, đau lắm anh àh. Nỗi đau mà em đã tự nhủ rằng mình không bao giờ phải nếm, nỗi đau mà em đã tự tin nói với mình rằng, nó chỉ đến với những kẻ yếu đuối mà thôi.

Khẽ nhăn mặt khi nhấp ngụm cà phê đắng ngắt, tự hứa với lòng mình rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng "tự thưởng" cho mình cái vị đắng ngắt ngắt này.

Mỉm cười cho một mùa valentine nữa đã đi qua cuộc đời mình. Chúc cho tất cả nhưng ai đang yêu có một valentine hạnh phúc bên nửa yêu thương của mình, chúc cho những ai đang cô đơn sẽ có một nửa yêu thương vào mùa valentine sau. Và mỉm cười tự chúc cho mình valentine một mình vui vẻ.

Nhưng...

Hà Nội nhỏ thế sao ta lại không thể gặp nhau một lần?

 

Gửi từ email lương hồ luonght0709@

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

 

 

Phải yêu anh bao nhiêu mới đủ - Cuốn sách mới nhất của Blog Việt

Nâng niu và gìn giữ những gì mình đang nắm giữ -

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không bình thường

Không bình thường

Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.

Anh và Em (Phần 2)

Anh và Em (Phần 2)

Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới

Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Lời tạm biệt cuối thu

Lời tạm biệt cuối thu

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

back to top