Vì em trốn kĩ quá nên anh tìm chưa thấy
2015-04-20 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Anh cần một bàn tay ai ủi an và vỗ về, cần lắm một ánh nhìn đầy âu yếm từ em, nhưng... vẫn chưa xác định được em là cô gái như thế nào giữa tận hơn 7 tỉ con người. Em cứ tự do ngao du đến bất cứ nơi đâu em thích cho đến khi em thấy mỏi chân và em muốn dừng lại, chỉ cần em đừng vội thuộc về một ai thì anh, nhất định sẽ đến.
Tuổi 22 tất bật trên những chuyến xe đi đi về về , lắm lúc anh nghĩ mình đã nhìn thấy em nhưng không thể nhận ra. Em quá bé nhỏ trong cái thành phố tấp nập này. Độc thân tuổi 22, anh không thấy mình cô đơn. Chỉ là đôi khi anh cũng cần có một em như thế bên cạnh để không bị người đời gắn cho cái mác là "ế".
Những buổi sáng 22 vội vã, anh quên mất em cũng cần được quan tâm, nhưng biết em ở đâu bây giờ!
Những chiều 22 hao gầy màu nắng, anh đang loay hoay giữa những ngổn ngang công việc, mà bỏ quên em ở một xó xỉnh nào đấy, và em lọt thỏm trong lòng thành phố bao la.
Những buổi tối 22 của cuộc đời, anh trở về nhà trong tâm thế mỏi mệt, đầu óc rối bời. Anh cần một bàn tay ai ủi an và vỗ về, cần lắm một ánh nhìn đầy âu yếm từ em, nhưng... vẫn chưa xác định được em là cô gái như thế nào giữa tận hơn 7 tỉ con người. Nhưng rồi những suy nghĩ về em cũng mau chóng bị quên lãng đi khi anh lao vào công việc ngập đầu.

Có thể với anh, công việc chiếm đa số thời gian, vì thế thời gian dành cho em sẽ bị hạn chế. Nhưng yêu thương xuất phát từ con tim, nên em cứ tin ở anh. Em có trốn đâu, thì cũng đừng có trốn kĩ quá, để anh còn kịp tìm ra trước khi người khác nhìn thấy.
22 và độc thân, anh rồi chẳng còn quan tâm người khác nghĩ gì và nói gì về anh. Anh sống theo cảm thức, và độc thân là thứ anh chọn. Nhưng nói cho em biết là anh cũng có giá lắm đấy nhé. Có biết bao nhiêu cô gái nhòm ngó anh, nhưng anh nào để mắt. Anh tự nhận thấy trước những ràng buộc và cô đơn ngay trong chính tình yêu của mình, nên anh trân quý những tháng ngày một mình này, có lẽ anh là chàng lãng tử thích tình ca và chuộng tự do, anh muốn bay nhảy và phiêu diêu đến nhiều miền đất hơn trước khi gặp được em.
Người ta đôi lần nhìn anh bằng con mắt ái ngại đầy nghi hoặc, cũng có người hỏi anh cuộc sống độc thân có gì thú vị, anh chỉ khẽ nhếch môi cười. Em có biết tại sao không? Vì anh thấy thật đáng buồn cho những người chẳng biết đến hai từ " độc thân" là gì. Khi họ đang ra sức xuống nước xin lỗi người yêu thì anh lại thỏa sức cười phá lên khi ngồi nhà xem một bộ phim hài, khi nhiệt độ ngoài trời lên đến hơn 40°C vẫn phải đèo nhau đi giữa thời tiết khắc nghiệt, trong khi anh lại ở nhà lăn đùng ra ngủ say sưa. Em xem có thích không cơ chứ! Anh nghĩ rằng em là cô gái đỏng đảnh thích rong chơi và một mình như anh. Miễn em đừng đi quá xa là được rồi. Em cứ tự do ngao du đến bất cứ nơi đâu em thích cho đến khi em thấy mỏi chân và em muốn dừng lại, chỉ cần em đừng vội thuộc về một ai thì anh, nhất định sẽ đến.
Đợi anh nhé!
Một kẻ thích độc thân như anh, hai từ " lãng mạn" hiển nhiên không hề có trong bộ nhớ. Chỉ là đôi lúc anh hay tự huyễn hoặc mình, nếu như một ngày nào đấy, em xuất hiện, thì anh chẳng biết phải cư xử thế nào cho đúng? Hoặc rằng, nếu em có một mảnh đất, anh nhất định sẽ xây nên một căn nhà màu hồng đẹp đẽ, khi trái tim em vẽ bị hụt mất một nửa, anh chắc chắn sẽ vẽ nữa còn lại cho em và mang nó đặt bên lồng ngực trái. Nhưng hiện giờ anh vẫn là chàng trai độc thân thích rong ruổi. Anh cần đời hơn cần em, anh cần những mối quan hệ, cần cả tương lai và danh vọng. Anh thực dụng hơn thực tế. Cho đến khi thấy đủ đầy và mỏi chân chùn bước. Anh tự khắc sẽ thay đổi vì em...
Và độc thân tuổi 22, anh không cô đơn như người ta vẫn tưởng. Hãy đợi anh nhé!
Gửi em, nàng độc thân của tôi!
© An Nhiên – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


