Và như thế em gọi là hạnh phúc
2013-09-19 01:00
Tác giả:
Làm nhòa, viết chồng hoặc xóa nó đi, là quyền của bạn. Nhưng đừng giữ mãi trong lòng, đừng mãi trách, hận ai đó vì đã làm tổn thương bạn. Cuộc sống rộng lớn, bao la, còn nhiều yêu thương dành cho bạn, đừng bó hẹp trong suy nghĩ, đừng ngại mở lòng mình....Mỗi nỗi đau sẽ cho bạn hiểu một chút, biết một chút, lớn một chút. Và có những điều tưởng chừng nhỏ nhoi, bình dị, nhưng lại mang đến hạnh phúc, cảm giác tuyệt vời lắm! Cuộc sống ngắn ngủi, mong manh, bạn sẽ không bao giờ biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên hãy sống, trân trọng yêu thương mọi thứ, mọi người khi còn có thể!
Đợi mãi, đợi mãi...
Thu cũng về, về rồi...
Không gian se se lạnh, gió nhè nhẹ, cảm giác thật dễ chịu, cô thấy lòng nhẹ bẫng, niềm vui bỗng chốc mơn man. Thời tiết đẹp làm cái thói quen lang thang đâu đó trong cô bỗng trỗi dậy, xếp sách vở, cô lang thang men theo đường dọc bờ sông Lam, đón những cơn gió đầu mùa. Cô rất thích cảm giác này, những cơn gió tạt vào mặt. Chợt...Có cái gì đó len lỏi trong lòng cô, có cái gì chạm vào miền kí ức ấy, những miền kí ức xa xăm ngỡ ngủ quên bấy lâu, bỗng ùa về, kéo những đợt sóng lòng trỗi dậy mạnh mẽ... mênh mang.
Kỉ niệm xưa ấm áp, ngọt ngào, đong đầy trong trí nhớ. Nhớ bàn tay anh đã từng nắm chặt tay cô khi ngang phố đông người, nhớ ánh mắt nồng ấm vẫn chờ cô giờ tan tầm, nhớ những chiều thu xưa, những chiều cùng anh lang thang những con đường đầy hoa sữa, đầy lá mùa vàng.... Những chiều ngẩn ngơ, say trong cái vị ngan ngát, nồng nàn của hoa sữa đầu mùa và rồi khắc khoải để nhớ thương, để hoài niệm bao điều...
Cô nhớ anh, nhớ da diết mối tình đầu, dù anh đã xa, xa mãi rồi.

Anh bước vào trái tim cô vào một chiều thu ấy – cái chiều mưa nhạt nhòa, thành phố ảm đạm, lặng, trầm, nhưng lòng cô rộn ràng những niềm vui, những miền cảm xúc mơn man không gọi thành tên.
Tưởng chừng hạnh phúc mãi mãi, nhưng rồi một ngày vào facebook của anh, cô thấy một cái nick Thu Cuối share 1 dòng link bài hát “Em chỉ yêu một người” vời lời nhắn nhủ thêm: “Ước mơ bên anh trọn đời dù thế nào, dù ra sao..... , avatar của người là ảnh anh và người con gái ôm nhau, rất thân mật.
Hẫng...lặng...cô không tin vào mắt mình nữa, một cảm giác chạy dọc, nhói, lạnh, đầu cô choáng váng nước mắt trào ra.... Cô vơ lấy điện thoại gọi cho anh.
Tiếng nấc trong điện thoại, cô đang gặng nói một cái gì đó nhưng nước mắt ứa ra, có cái gì thắt lại, nghẹn đắng...
“Em, em sao vậy, có gì nói anh nghe đi!
Trong tiếng nấc nghẹn...
“ Thu...Cuối... là...”
Đầu dây bên kia cũng bặt...lặng...Cô gần như gào lên trong điện thoại:
“Anh nói gì đi chứ?”
“ Anh...muốn gặp em để giải thích”
“Những gì chị ấy nói là đúng?”
“Ừm! Nhưng là...”
Cô trượt dài theo bức tường, ngồi xuống một góc nhà, ôm hai vai khóc nức nở. Cô cứ khóc, khóc như vậy cả tiếng đồng hồ. Từ lâu thói quen khóc cô hay đưa cánh tay chặn ngang miệng, cắn chặt cho tiếng khóc không thành tiếng, nhưng chưa lần nào như lần đó. Cô cắn không biết bao nhiêu vết, bao nhiêu chỗ, bật cả máu, nhưng cô không cảm thấy đau ở đó, chỉ thấy cái gì thắt lại, như đang tan ra...đắng, nghẹn, đau trong tim thôi.
Cô chơi vơi giữa bao miền cảm xúc…hụt hẫng, bàng hoàng, chênh chao...Có những lần cô đã từng nghĩ: nhỡ mai này anh và cô xa nhau, nhưng cô nghĩ chỉ là cô bỏ anh đi hoặc anh sẽ ra đi vì một lí do nào đó, nhưng chắc chắn không phải vì một người con gái nào đó mà anh bỏ rơi cô.
Những ngày chìm trong nước mắt, buồn, tủi ấy chưa chấm dứt thì cô lại nhận được một cái tin bàng hoàng chua xót.
- Có một khối u rất lớn ở đầu cháu, cháu cần phải nhập viện, cần báo với gia đình, chuẩn bị tiền để chữa, nhưng cơ hội chữa khỏi là không nhiều.
Nghe từng lời bác sĩ nói, cô choáng váng, mắt mờ đi, toàn thân run rẩy, giọng nói như đứt quãng, bặt đi vài âm tiết:
- Cô cho cháu suy nghĩ, và cô bác sỹ đừng cho ai biết.
Nói xong, khẽ cúi mình chào rồi cô bước ra khỏi phòng, lần này cô không khóc.Cô lang thang trên đường phố dài, lặng nhìn dòng người đi đi lại, giữa biển người không có một ánh mắt thân quen, cảm giác cô độc đến run lên. Bước đi trong vô thức, lời người bác sĩ nói hiện lên trong đâu cô...cảm giác hạnh phúc mờ ảo, đời người ngắn ngủi, mọi thứ mỏng manh, nhạt nhòa, có thể vỡ tan trong phút chốc, hôm nay còn đứng đây, nhưng mai khéo ta đã thuộc về một thế giới khác.
Biết là thời gian không còn nhiều, cô tự nhủ phải sống khác, tận dụng khoảng thời gian còn lại để làm được nhiều việc có ý nghĩa, hoàn thành nốt những dự định còn dang dở. Cô hạ quyết tâm, không để cảm xúc lên ngôi, để quá khứ buồn bủa vây nữa. Sau ngày ấy cô trở lại cuộc sống với nụ cười tươi, nhanh nhẹn, hòa mình và khá quyết đoán trong công việc, cô dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, người thân, bạn bè, những công việc tình nguyện....và cả những hành trình khám phá, những chuyến đi xa.
Những chuyến đi thường chỉ lặng lẽ một mình, một mình thôi, nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Có lẽ tình yêu, niềm đam mê trải nghiệm, cảm nhận, viết,....và lớn hơn là suy nghĩ sống vội, chớp lấy, trân trọng từng phút giây.... đơn giản bởi biết đâu ngày mai cô đi rồi, xa rồi....Và những ngày tháng ấy cô gọi là hạnh phúc!
Những điều ấy là cái bên ngoài, còn cái điều sâu bên trong, cái mà cô cảm thấy bằng lòng nhất là sự vượt lên nỗi sợ cái chết, nỗi ám ảnh về thời gian sống, từng ngày cô đấu tranh với khối u khi càng ngày nó càng nổi loạn,càng làm cô đau nhiều hơn, bao đêm cô mất ngủ, ôm gối khóc, vì đau, nhức...nhưng khi sáng thức dậy, cô lại cười rất tươi, hạnh phúc, cô tự nhủ: “Thế là lại có thêm một ngày để yêu thương, để trải nghiệm, và mình phải nỗ lực, phải yêu thật nhiều người, thật nhiều thứ bởi nhỡ ngày mai ta xa rồi!”

Khi ai đó làm đau, làm tổn thương bạn, giống như một nét chữ bạn viết sai. Không muốn nét chữ ấy tồn tại, bạn có thể làm nhòa, nhưng khi làm nếu bạn chọn gam màu sáng hơn màu nét chữ ấy, thì bạn không chỉ không xóa được chữ đó, mà bạn còn làm nó nổi bật hơn...còn khi chọn gam màu tối hơn màu chữ ấy thì nét chữ sẽ nhòa, không rõ nhưng dấu vết, cái in lằn, vẫn còn mãi. Hay nếu bạn xoá, lăn mờ, viết chồng lên một nét chữ khác, vẫn có thể được, có thể không còn đẹp, nguyên vẹn như những nét chữ không bị viết chồng. Nhưng chỗ bạn làm nhòa, bạn xóa, nó sẽ như một dấu ấn, nhắc bạn đã sai gì, là lời nhắn bạn một bài học gì đó.
Hoặc nếu không muốn vương vấn, băn khoăn gì, bạn có thể xé trang sách đó, viết lại, bạn sẽ không nhớ về nét chữ, về lỗi sai, về quá khứ đó. Xé nó bạn sẽ có cái được, cái mất, nhưng cái được ấy có lớn hơn, lớn thế nào lại còn phụ thuộc vào hoàn cảnh của từng người, không ai giống ai cả.
Làm nhòa, viết chồng hoặc xóa nó đi, là quyền của bạn. Nhưng đừng giữ mãi trong lòng, đừng mãi trách, hận ai đó vì đã làm tổn thương bạn. Cuộc sống rộng lớn, bao la, còn nhiều yêu thương dành cho bạn, đừng bó hẹp trong suy nghĩ, đừng ngại mở lòng mình...Mỗi nỗi đau sẽ cho bạn hiểu một chút, biết một chút, “lớn” một chút và có những điều tưởng chừng nhỏ nhoi, bình dị, nhưng lại mang đến hạnh phúc,cảm giác tuyệt vời lắm!
Chuông tin nhắn cắt ngang dòng suy tư, số không có trong danh bạ, nhưng cô nhìn quen quen:
“Ê nhóc, mai có đợt gió mùa, nhớ mặc ấm vào nhé!”
Khẽ mỉm cười, thi thoảng cô vẫn nhận được tin nhắn từ số này, nhắc cô mặc ấm, ngủ sớm, nấu cơm....hơi băn khoăn, mấy lần cô có hỏi nhưng chủ nhân dấu tên. Không reply tin nhắn, nhớ đến Nhỏ cùng phòng đang chờ, cô ra về, lòng nhẹ bẫng, cảm giác lâng lâng, bồng bềnh, cô khe khẽ hát: “Bỗng thấy yêu đời quá, yêu ngày xanh nắng vàng. Bỗng thấy yêu thời gian, hạnh phúc đến nhẹ nhàng...”
• Bài dự thi của Mưa Nhỏ <Thunguyen.52a.121092@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.



