Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

2016-10-31 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Rất nhiều người thích bình minh hơn hoàng hôn. Họ chỉ tâm niệm trong trí rằng hoàng hôn là sự kết thúc mà từ chối đi vẻ đẹp của nó. Luôn có sự kỳ diệu, đẹp đẽ ẩn chứa trong cái vỏ bọc dường như tối tăm. Lãng quên đi những điều tồi tệ, để tận hưởng trọn vẹn những gì đẹp nhất của thực tại.

***

Nguyên dần tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức. Không gian xung quanh thật lạ lẫm, mùi ete nồng nặc. Nhắm mắt lại, cô cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra đến với mình…

Phải rồi…Ly dị…Tai nạn…

Cô giật mình nhìn xung quanh, rồi thảng thốt khi nhìn xuống đôi chân mình… Chân trái của cô…

“Chân… chân tôi đâu rồi? Chuyện gì đang diễn ra thế này” . Cô hoảng sợ, gào khóc, hất xô tất cả mọi thứ xung quanh cô, vết kim truyền nước bật tung ra, máu chảy dòng, nhưng dường như cô không còn cảm nhận được vết thương da thịt ngay lúc này. Bà Tâm và Trung bước tới hành lang, nghe tiếng la hét từ phòng con gái, chạy vội đến. Vừa trông thấy mẹ, cô lao người về phía mẹ, rồi ngã nhào xuống đất. “Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra với con thế này”. Trung vội vàng đến bế xốc Nguyên lên “Bác gọi bác sĩ đi, cháu giữ Nguyên lại”. Bà Tâm lo lắng chạy đi tìm bác sĩ. Trung bế Nguyên định đặt cô nằm lại trên giường, nhưng cô bám chặt vào anh, máu từ tay cô ướt đẫm áo anh. Trung không đặt cô xuống giường nữa, ôm chặt cô vào lòng, lấy bông băng cầm máu tạm cho cô trong lúc chờ bác sĩ tới, rồi dỗ dành “Không sao đâu Nguyên, cậu bình tĩnh lại nào, có tớ ở đây rồi” Nghe tin cô tai nạn, anh vội vàng đến không chút nghĩ ngợi và rồi chứng kiến cảnh cô đau đớn khi liên tiếp bất hạnh xảy ra với cô, lòng anh quặn thắt.

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

Nguyên từng yêu anh bằng thứ tình yêu vụng về, chân thành, nhưng anh đã không đón nhận. Nỗi đau quá khứ của anh khiến anh không đủ can đảm đón nhận tình cảm của bất cứ ai… Khi biết cô yêu anh, anh đã chủ động cắt đứt mọi liên lạc với cô, anh cho rằng làm như vậy sẽ khiến tình cảm cô dành cho anh phai dần. Những tin nhắn, những cuộc gọi, anh đều không trả lời. Cho đến ngày anh nhận tin cô mời anh dự đám cưới, anh đã bất ngờ. Một năm sau, đã đủ thời gian cho cô quên anh để đến với một người khác và bằng một đám cưới. Gọi điện lại cho cô, nghe cô kể về người chồng sắp cưới của cô rất yêu thương và quan tâm cô, anh đã nghĩ mình đúng khi quyết định không liên lạc với cô, và thầm mong cho cô hạnh phúc. Nào ngờ đâu, bi kịch xảy ra đến với cô. Mới sau hai tháng cưới, chồng cô đã ngoại tình, trở mặt với cô. Đau lòng hơn, sau phiên toàn li dị giữa hai vợ chồng cô, cô đã không kiểm soát được tay lái, chiếc xe ô tô không kịp phanh đã cán nát một chân cô. Nghe tin cô tai nạn , anh vội vàng sắp xếp công việc để đến thăm cô và rồi chứng kiến cảnh cô đau đớn, lòng anh quặn thắt.

- Anh giữ cô ấy để tôi tiêm thuốc an thần. Bác sĩ vừa nói vừa chuẩn bị thuốc.

Anh vẫn ôm chặt cô, trong vòng tay anh, cô không còn hoảng loạn như lúc đầu. Thuốc an thần ngấm dần, Nguyên chìm dần trong giấc ngủ. Anh đặt cô nằm lại giường cho cô nằm nghỉ . Bà Tâm ngồi bên cạnh, xoa xoa bàn tay cô đang bị băng bó. Nỗi đau mất chồng chưa kịp nguôi, bất hạnh đã liên tiếp xảy đến con gái bà. Gương mặt hốc hác, đôi mắt bà thâm quầng, không còn vẻ tươi tắn quý phái của một phu nhân giám đốc của một tập đoàn lớn.

- Có lẽ cô ấy bị kích động mạnh, tôi đã tiêm thuốc an thần rồi, tạm thời đã ổn, gia đình thấy có vấn đề gì thì báo cho tôi.

- Dạ, cảm ơn bác sĩ.

Khi bác sĩ rời khỏi phòng, Trung hỏi bà Tâm:

- Bác à, có chuyện gì xảy ra giữa vợ chồng Nguyên vậy ạ? Lúc trước cháu có gặp chồng Nguyên một lần. Anh ấy rất quan tâm và chiều chuộng Nguyên mà?

Bà Tâm lắc đầu đau khổ đáp:

- Thằng Tiệp hả? Tất cả chỉ là trò lừa đảo toan tính của nó. Nó cần gia sản nhà bác, chứ nào yêu thương con gái bác. Sau khi ba Nguyên mất, nó nghe tin được di chúc ông ấy để lạ, không thấy chia tài sản cho con bé, nó đã trở mặt, đánh đập chửi mắng thậm tệ, rồi kiếm cớ đòi ly dị cho bằng đươc.

- Khốn nạn.... Nhưng khi còn sống, chẳng phải bác trai rất yêu thương Nguyên sao, hai bác chỉ có một đứa con duy nhất, tại sao lại không có tên Nguyên trong di chúc ạ?

- Đó chỉ là di chúc giả. Ông nhà bác rất biết nhìn người, ngay từ đầu đã không tin tưởng thằng Tiệp, trước khi hấp hối, ông ấy đã đưa thêm một di chúc giả cho bác để thử lòng nó. Quả không sai….

- Chắc Nguyên đã rất suy sụp phải không bác?

- Ừ…Vậy mới ra cơ sự này… Nhìn về phía con gái nằm, bà thở dài xót xa.

- Bác à, bác về nghỉ ngơi cho đỡ mệt, hôm nay cháu được nghỉ, cháu ở lại chăm Nguyên . Bác đã không được nghỉ ngơi mấy ngày nay rồi.

- Không sao đâu cháu, bác không mệt,

- Bác phải giữ sức khỏe , cô ấy cần bác bây giờ và sau này. Nếu bác gục, Nguyên dựa vào ai. Và công ty cũng cần bác gánh vác nữa.

- Ừ, vậy phiền cháu trông Nguyên giùm bác. Bác về, sớm mai bác mang cháo tới cho hai đứa nhé.

- Dạ, cháu chào bác

Bà Tâm ra về, anh đến ngồi gần cô. Vén lại mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi cho Nguyên, anh nhìn cô mà thêm căm giận thằng chồng bội bạc, đểu cáng đó. Nguyên được ba mẹ bao bọc từ nhỏ, không bươn trải như anh, nên lòng dạ con người, cô không thể lường trước được. Cô là chú cừu non, nhưng chú cừu non này thật đáng thương khi sa vào bẫy loài lang sói.

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

“Cậu đau lắm phải không Nguyên? Có khi nào cậu trách tớ đã rời xa cậu khi xưa không? Phải chăng đó là lý do khiến cậu vội vã yêu và lấy người khác? Nhìn cậu như thế này, tớ đau lòng lắm. Biết làm gì cho cậu đây.” Trung khóc, nước mắt một thằng đàn ông luôn mạnh mẽ, lạnh lùng trong mắt người khác…..

“Cậu đã khóc vì tớ sao”. Nguyên nhìn Trung đang ngủ gục cạnh cô, bàn tay anh vẫn nắm lấy tay cô. Từng lời anh nói, từng giọt nước mắt anh rơi, cô đã nghe , đã thấy….. Nhưng giờ trong cô chỉ còn những đổ vỡ. Ngoài kia, những tia nắng nhẹ nhàng của ngày mới đang chiếu rọi qua khung cửa sổ, bầu trời trong xanh cao vời vợi, những tán lá đung đưa trong gió, đâu đó những chú chim đang bay lượn đón chào ngày mới. Nếu là trước kia, cô sẽ mải mê ngắm chúng bằng niềm vui và sự hưng phấn của một ngày mới. Nay chỉ còn sự u ám… Cô giờ là chiếc lá úa, dị biệt trong thiên nhiên đẹp đẽ kia ?

- Cậu tỉnh lâu chưa? Ngại quá, tớ trông cậu mà ngủ quên mất. Trung thức giấc, mỉm cười với Nguyên

- Không sao, nhưng cậu nắm tay tớ chặt quá . Nguyên cười đáp lại

Trung lúng túng buông tay cô :

- Tớ xin lỗi. Cậu đau lắm không?

Nguyên lắc đầu, cười nhẹ, rồi nhìn về phía khung cửa sổ, giọt nước mắt dài lăn trên má

- Tớ mất hết rồi.Tớ thành phế nhân, thành kẻ vô tích sự rồi Trung ạ.

- Đừng nghĩ thế Nguyên à. Đừng suy nghĩ gì nữa, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe cậu , việc của cậu là dưỡng bệnh cho tốt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nguyên không nói thêm lời nào, ánh mắt u buồn không rời khung cửa ấy…

Đặt chậu nước trên bàn, Trung ân cần nói:

- Cậu rửa mặt đi, tớ gọt hoa quả cho cậu. Chắc mẹ sắp đến rồi.

Quay lại nhìn chậu nước, Nguyên đổi sắc, hất tung chậu nước.

- Như vậy không phải phế nhân thì là gì? Cậu về đi, tớ không cần sự thương

hại nơi cậu.

Sững sờ trước thái độ của cô, anh cau mày nhặt chiếc chậu lên , lạnh lùng đáp:

- Cậu không tự cho mình là kẻ đáng thương, ai có thể thương hại cậu? Nỗi đau của cậu không phải là lý do cậu xử sự một cách tùy tiện như vậy”

- Một năm rồi, cậu không thay đổi nhỉ? Sẵn sàng xát muối vào vết thương lòng của tớ. Nguyên cười nhạt.

- Vậy mà có tẩy trùng được đâu. Cậu thích những lời dịu ngọt để an ủi cậu chăng? Đối với tớ, những lời như vậy chỉ là sự thừa thãi, chỉ khiến cậu chìm sâu vào nỗi đau của cậu thôi. Cách tốt nhất để thực sự thoát khỏi nỗi đau là xuyên qua qua nỗi đau ấy, dù chắc chắn rằng sẽ rất đau đớn và khó khăn. Tớ hiểu, ngay tức khắc, cậu không thể sống vui vẻ, tích cực không hề có chuyện gì xảy ra, không ai có thể làm lành vết thương của cậu được. Nhưng vết thương dù đau đến mấy rồi cũng lành , tớ chắn chắn điều đó. Cậu hãy bình tâm lại, hãy để tâm trí cậu nghỉ ngơi một thời gian. Tớ về đây, mẹ cậu cũng sắp đến rồi. Tạm biệt!

Cửa phòng đóng sập, anh tựa vào tường đau khổ “ Tớ không thể khiến cậu thêm yếu đuối được. Cậu sẽ không thể đứng lên nếu cứ chỉ nhận được từ người khác sự thương cảm” . Đằng sau cánh cửa, cô gục đầu khóc nức nở. Đâu dễ gì để cô có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. “ Cô tưởng tôi yêu thương cô thật lòng hay sao? Nhìn lại cô đi, cô được một phần của Quyên không? Cô ấy xinh đẹp bao nhiêu thì cô xấu xí, thô kệch bấy nhiêu. Béo ăn hết của chồng của con. Tưởng cô có chút gia sản, tôi nhắm mắt lấy cô cho xong, ai ngờ… Đến cha cô còn ghét bỏ cô. Quyên có bầu rồi, chúng tôi sẽ cưới nhau, tốt nhất cô hãy kí vào đơn ly hôn để giải thoát cho chúng tôi”…

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

Đặt tô cháo lên bàn, bà Tâm vỗ về con gái:

- Con ăn đi cho nóng, mẹ nấu cháo thịt với hành, và tía tô đấy. Ninh lâu, nên ăn ngon lắm con à.

Ngước nhìn mẹ, cô thấy mẹ gầy rộc đi, tóc đã bạc nhiều, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. Hình như đã lâu lắm rồi, cô không quan tâm mẹ cô ra sao. Bà còn khổ tâm hơn cô rất nhiều, đau phần của bà , đau cả phần của cô. Vậy mà cô lại chỉ biết nghĩ cho bản thân, cứ chìm vào nỗi đau mà quên đi người yêu thương cô nhất trên đời đang hao mòn vì cô. Nước mắt cô lại rơi.

Lau nước mắt cho con gái, bà bưng tô cháo , khuấy đều cho nguội bớt:

- Để mẹ bón cho nhé. Mấy ngày hôm nay con không ăn được gì rồi.

Đón lấy từng thìa cháo của mẹ, nước mắt cô vẫn chảy không ngừng. Cô khóc, mẹ cũng khóc. Những giọt nước mắt như muốn gột rửa phần nào những đắng cay của hai người phụ nữ bất hạnh ấy. “Phận đàn bà như miếng chanh vắt dở. Vắt kiệt mình chua lại nỗi xác xơ”

Tô cháo vừa hết, bà Tâm chậm dãi nói:

- Quân, Vũ bị bắt rồi, hôm nay tòa mở phiên xét xử nó.

- Có chuyện gì vậy mẹ? Sao nó lại bị bắt? Nguyên lo lắng hỏi.

- Mấy hôm trước, từ bệnh viện thăm con về, nhóm bạn thân con gặp Thằng Tiệp. Nó đang tình tứ vui vẻ với con bé tình nhân của nó. Thằng Quân, thằng Vũ tức giận, chặn đầu xe chúng lại, đánh cho nó một trận tơi tả. Nó đến kiện hai đứa tội hành hung vô cớ. Thằng Tiệp có giấy chứng nhận thương tật của bệnh viện, e là khó cho hai đứa chúng nó.

- Mấy giờ phiên toàn bắt đầu vậy mẹ?

- 9h con ạ.

Nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa phiên tòa sẽ bắt đầu. Nguyên bảo mẹ:

- Mẹ à, con muốn đến dự phiên toàn đó. Mẹ giúp con nhé.

Bà Tâm phân vân giây lát rồi đồng ý.

Vị chủ tọa đang lắng nghe tranh luận giữa hai vị luật sư, chơt hướng ánh mắt ra cửa. Cả phiên toàn cũng tò mò trông theo ánh mắt vị chủ tọa. Trước mặt họ là cô gái đang ngồi trên xe lăn, phía sau là một người phụ nữ trung niên đang đẩy chiếc xe lăn đi tới. Họ kính cẩn chào trước khi tìm chỗ ngồi cho mình. Vị chủ tọa ra hiệu tạm ngừng cuộc tranh luận giữa hai vị luật sư rồi hướng xuống dưới hỏi:

- Đây có phải cô Thanh Nguyên, vợ cũ của của nguyên cáo?

- Vâng đúng rồi thưa quan tòa. Mọi người trông xem, thằng khốn bạc tình bạc nghĩa kia có đáng bị đánh không? Không moi móc được tiền của gia đình vợ, thì trở mặt. Nguyên ra nông nỗi này cũng là vì hắn. Quân lanh chanh trả lời.

- Bị cáo không được tùy ý nói.

Vị chủ tọa lên tiếng cảnh cáo Quân.

Quân lầm bầm “ Vậy mà vẫn để tôi nói hết mới lên tiếng cảnh cáo là sao?”

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

Nghe xong những lời Quân nói, tận mắt chứng kiến người vợ bất hạnh ấy, cả phiên tòa đều ngao ngán. Những ánh mắt khinh khi, tức giận đổ dồn về phía Tiệp và ả tình nhân của hắn. Ngay cả luật sư bào chữa của hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mặt tức giận. Ông xin rút lại những lời bào chữa giảm tội cho hắn. Hắn chột dạ, lúng túng không nói nên lời. Sau giờ nghị án, phiên tòa chỉ phạt cảnh cáo cho Quân và Vũ mà không cần bồi thường cho nguyên cáo. Cả phiên tòa đều bằng lòng với kết quả của bản cáo trạng, chỉ có Tiệp và ả tình nhân của hắn là tức tối ra về, không quên ném ánh mắt thù hằn về phía Nguyên.

- Đúng là luật pháp công bằng với lẽ phải mà . Ha ha. Quân cười hả hê.

- May mắn cho các cháu đấy, lần sau đừng hồ đồ vậy. Chúng không đáng để các cháu làm vậy đâu. Bà Tâm trách nhẹ.

- Luật pháp cũng dựa trên đạo đức, lẽ phải, nhưng cũng không thể quên kỷ luật, quy định. Vị chủ tọa bước đến, ông nói với Quân:

- Lần này, bác có thể châm trước cho cháu, nhưng không có lần sau nếu cháu tái phạm với bất cứ lý do gì. Các cháu nên xử sự văn minh, bao dung đối với cả những kẻ không ra gì. Xã hội này có bất công đến đâu, cũng không có chỗ cho những kẻ ích kỷ, xấu xa, chúng sẽ tự châm lửa đốt cháy chính chúng thôi. Các cháu đừng vì những con người đó mà tự biến mình thành người phạm lỗi.

- Dạ, cháu xin ghi nhận lời chỉ dạy của bác. Quân gãi gãi đầu, cười trừ.

Quay về phía Nguyên, ông nói tiếp:

- Đôi khi, họa chưa hẳn là họa. Thoát khỏi con người đó chính là may mắn của cháu, không nên luyến tiếc hay đau khổ vì hắn. Không xứng đáng cháu à. Tương lai cháu còn dài, cháu vẫn có thể làm lại từ đầu. Mỗi một cú vấp, mỗi một nỗi đau có thể sẽ gạch thêm vết sẹo trong tim cháu, nhưng cũng sẽ là bài học quý giá giúp tương lai cháu tốt đẹp hơn nếu như cháu nhận ra. Bên cạnh cháu còn có gia đình và những người bạn rất tuyệt vời. Chúc cháu đủ nghị lực, đủ mạnh mẽ, đủ lạc quan để bước qua cú sốc này.

- Dạ, cháu cảm ơn bác. Qua chuyện ngày hôm nay, cháu đã nhận ra nhiều điều rồi. Nguyên cười nhẹ.

Ông mỉm cười, chào tạm biệt mọi người. Đằng sau, những ánh mắt nể phục, biết ơn vị chủ tọa luôn thấu tình đạt lý vẫn dõi theo ông.



Ngày hạ, mới 7h sáng, mặt trời đã lên, chiếu những tia nắng vàng xuyên qua đám mây, sáng rực, nổi bật một vùng trời. Ngồi trên taxi, qua ô cửa kính, Nguyên ngắm chúng hoài không chán. Đã gần một tháng kể từ buổi ở bệnh viện , Trung mới đến thăm cô. Anh tỉnh bơ, nói chuyện với cô như chưa từng có lần cãi cọ hôm đó, rồi đề nghị đưa cô ra ngoài thay đổi không khí. Cô chẳng thể từ chối, vì đó là anh… Đôi lúc cô thật không thể hiểu nổi thứ tình cảm anh dành cho cô là gì?

- Bệnh viện K. Sao cậu đưa tớ tới đây? Nguyên ngỡ ngàng khi xe dừng trước cổng bệnh viện.

Trung không vội trả lời cô, anh bế cô xuống xe, để cô đứng vững chiếc nạng rồi mới đáp:

- Hôm nay, sinh nhật câu lạc bộ Sáng mãi nụ cười em, cậu không quên câu lạc bộ chứ?

- Cậu thật biết đùa, quên sao được. Cậu đừng quên tớ là designer đầu tiên của câu lạc bộ đó.

- Cậu vẫn luôn tự hào vì điều đó nhỉ? Đầu chương trình có tiết mục dạy vẽ cho các bé trước khi bắt đầu chương trình. Tớ muốn cậu đến giúp các bé.

- Nhưng……..

- Cậu đau tay à?

- À … à không. Chúng ta đi thôi. Nguyên cười ngượng ngịu.

Câu lạc bộ đón tiếp Nguyên, trò truyện với cô như khi chưa có chuyện gì xảy ra với cô. Tuyệt nhiên không một ai đề cập đến chuyện buồn của Nguyên. Hồng – con bé láu lỉnh của câu lạc bộ giới thiệu cô với các thành viên mới của câu lạc bộ với một giọng điệu đầy ngưỡng mộ và phấn khích và không kém phần hóm hỉnh: “ Chị ấy là nữ tước bóng đêm của câu lạc bộ đó. Luôn âm thầm và lặng lẽ. Chỉ giao bản thiết kế nhưng rất ít khi chịu lộ diện”. Mọi người không thể nhịn cười trước điệu bộ của con bé. Lũ trẻ quấn quít lấy cô, đứa nào cũng muốn được cô ưu tiên , dạy vẽ trước , chấm bài trước. Nụ cười rạng rỡ luôn thường trực trên môi cô. Có lẽ đã lâu lắm rồi, cô mới có thể vui vẻ thực sự như vậy. Kết thúc buổi vẽ tranh, cô ngồi lặng lẽ ngắm bọn trẻ vui đùa. Trung tiến đến đưa cô chai nước.

- Mệt không?

Nguyên khẽ lắc đầu, đón lấy chai nước.

- Dù phũ phàng, nhưng có một thực tế là sẽ có những đứa trẻ ở đây không có cơ may được quyền lựa chọn. Số phận không phải ưu ái với tất cả mọi người. Nhưng cũng để thấy rằng, chúng ta vẫn may mắn vì vẫn còn quyền lựa chọn và quyết định tương lai của chúng ta. Trung nói chỉ đủ để hai người nghe.

- Và còn một điều tớ nhận ra đó là “ Đôi khi chữa vết thương lòng cho người khác cũng chính là chữa vết thương lòng cho chính mình. Mang niềm vui đến cho người khác cũng là một phương thuốc”

Cuối chương trình, Dương – chủ nhiệm câu lạc bộ lên phát biểu lời cảm ơn và tặng quà cho những người đã giúp đỡ câu lạc bộ. Khi xướng tên Nguyên, cô thoáng bất ngờ, rồi mỉm cười gắng đứng đậy đi lên. Trung ngồi cạnh định dìu cô dậy, nhưng Nguyên lắc đầu từ chối “Tớ làm được”.

Tựa vai anh ngắm hoàng hôn

- Em thay mặt câu lạc bộ, tặng chị món quà nhỏ. Chiếc móc khóa hình ngôi sao cười này là hi vọng chị luôn may mắn , vui vẻ, lạc quan trong cuộc sống, còn cái chai với bên trong là viên thuốc, lọ phát sáng, hạt đậu, con ốc chính là sức khỏe, niềm tin, ước mơ. Hãy vững vàng chị nhé. Câu lạc bộ luôn bên chị.

- Cảm ơn em, cảm ơn câu lạc bộ. Tình cảm mọi người dành cho mình, mình sẽ luôn khắc ghi trong lòng. Nguyên đón lấy món quà, lòng cô ấm áp vô cùng.

Chương trình kết thúc hoàn hảo, Nguyên cùng Trung tạm biệt câu lạc bộ ra về. Lòng cô vẫn chứa chan bao cảm xúc.

- Ra bờ hồ ăn kem nhé. Giờ mới có 4h chiều.

- Ừ. Cô gật đầu cái rụp không chút phân vân.

Trung mua nguyên hộp kem, hai người vừa ăn kem vừa ngắm đất trời.

- Cậu thấy sao? Vui không? Trung bất chợt hỏi.

- Gì..à..à…vui. Nguyên cố nuốt nốt miếng kem to lự vào họng, suýt nghẹn. Anh nhìn cô cười phá lên. Mặt cô đỏ bừng. Anh thoáng sững lại, tim trật một nhịp “ Cô đáng yêu quá”. Hai ánh mắt chạm nhau. Nguyên bối rối, quay mặt nhìn về phía mặt trời đang lặn nói :

- Hoàng hôn đẹp phải không cậu? Tớ thích hoàng hôn là bình minh đấy. Ánh hào quang của mặt lan tỏa rồi quyện vào những đám mây thêm nổi bật bởi sắc đỏ-vàng rực rỡ. Rồi những tia nắng dịu nhẹ không gắt gao chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Mặt trời thì tròn trịa, đỏ rực. Những làn gió mát dịu, đung đưa những tán cây. Một khung cảnh tuyệt mỹ.

- Vậy mà rất nhiều người thích bình minh hơn hoàng hôn. Họ chỉ tâm niệm trong trí rằng hoàng hôn là sự kết thúc mà từ chối đi vẻ đẹp của nó. Luôn có sự kỳ diệu, đẹp đẽ ẩn chứa trong cái vỏ bọc dường như tối tăm. Lãng quên đi những điều tồi tệ, để tận hưởng trọn vẹn những gì đẹp nhất của thực tại.

Chợt anh nắm lấy tay cô, nhìn cô, ánh mắt anh đong đầy tình cảm. Cô tựa vào vai anh. Bình yên…

© Tạ Kim Liên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top