Tri kỷ
2021-11-07 01:15
Tác giả:
THANH TRUNG HUỲNH
Trăng vàng lơ lửng gió lay
Ve kêu văng vẳng, cơn say tình nồng
Tựa lưng giăng mắt ra trông
Núi cao, biển rộng mênh mông sóng tràn
Bước lần trên bãi cát vàng,
Rì rào sóng vỗ miên man nỗi niềm
Nhớ xưa trăng khuyết lưỡi liềm
Tung hoành ngang dọc thỏa niềm phong lưu
Nhớ xưa kiềm hãm ngục tù,
Chí trai ngạo nghễ mây mù che đi.
Nhớ xưa hổ dữ gầm rì
Song thưa chốt chặn, sầu bi oai hùm
Nhớ xưa huyết sắc anh hùng
Mây trời gió lộng, quần hùng giang sang
Giờ đây thù lớn nặng mang,
Tay cương, tay kiếm thỏa gan mối thù
Giờ đây mây gió ngàn thu
Ẩn danh rừng rậm hoang vu vắng người.
Giờ đây đã khác đôi mươi,
Hạ buông tay kiếm tìm người tri âm
Giờ đây giữa chốn xa xăm,
Tìm đâu tri kỷ, ngàn năm khó tìm
Đêm nay trăng khuyết lưỡi liềm.
Nhớ về tri kỷ bên thềm năm xưa
Nhớ về kỷ niệm đêm mưa
Mưa giăng kín lối, mưa rơi vào lòng
Bên hiên cùng chén rượu nồng
Cơn say dằn vặt một dòng lệ cay.
Thôi thì đến hết đêm nay
Để mưa tí tách rửa bay nỗi lòng
Trông xa về phía bờ Đông
Ánh dương dần sáng, trong lòng xót xa.
© THANH TRUNG HUỲNH - blogradio.vn
Xem thêm: Từ bây giờ em sẽ sống vì em | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mảnh hồn quê
Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ
“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.