Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trái tim từng tổn thương liệu còn yêu được ai?

2011-06-21 11:15

Tác giả:


Blog Việt

Viết cho những ai đã từng tan nát…

Trong cuộc đời này, có thể chúng ta đang là những người hành khất đi tìm hạnh phúc, khát cháy một tình yêu, cũng có thể là những kẻ nghèo hèn đang lẩn trốn trong muôn vàn đau khổ…

Tháng 6, mùa không hẹn trước những cơn giông bất chợt, không hẹn trước nỗi lòng của một kẻ bị bỏ rơi, không hẹn trước những tủi hờn giấu sâu vào đôi mắt biếc, như là, không hẹn trước một tình yêu bỗng rời bỏ ta đi…

Tháng 6 thôi hết vấn vương, những con đường không còn tìm nhau nơi ngã tư đầy gió, song cửa không còn thấy đôi hàng mi ướt trong chiều vàng, những ngày lãng đãng trôi qua chầm chậm…

Tháng 6 trời xanh biếc, bỗng thấy nhẹ nhõm bởi những sầu muộn bỗng tan chảy trong lòng, như là biết trước cái kết cho một cuộc tình đẹp như cổ tích.

Khi yêu, ai cũng nghĩ mình ngỡ như là một nàng công chúa, hay một chàng hoàng tử lạc vào chốn thần tiên, ai cũng nghĩ rằng cuộc tình mình như gió ngoài hiên vắng, nhè nhẹ và dịu êm, ai cũng muốn tận hưởng được những êm đềm, trôi vào miên du thanh vắng…

Ảnh minh họa: Picsy

Nhưng rồi, khi cuộc tình ấy trôi đi, ta bỗng dưng hoài nghi về số phận, trái tim tổn thương chẳng còn đau đáu đợi chờ, chẳng còn ngồi ôm những vương vấn đáng ra cần phải nhớ, chẳng còn hẹn nhau trong từng hơi thở, chỉ thấy rằng bơ vơ…

Cuộc sống không ai chọn cho mình được quyền kết thúc, chẳng có ai đoán định được tương lai sẽ ngả màu gì, chỉ biết đón nhận những gì ở thực tại, dù đôi khi ta không muốn chấp nhận, dù đôi khi đời ta lận đận, đôi khi ta đau…

Cuộc sống vốn tuần hoàn theo một quy luật nhất định, yêu thương rời bỏ ta đi rồi cũng sẽ có ngày trở về bên ta, ta đã có ngày tưởng trái tim mình đã chai sạn, đã sợ yêu như sợ một cơn ác mộng dày vò từng đêm trắng, như sợ một ngày nắng, ta bỗng cô đơn đến lạ lùng... Ta sợ yêu như một con thú đã một lần sập bẫy rồi thoát ra được những vết thương sâu, như sợ một tình yêu lại dày vò ta qua ngày ngày tháng tháng...

Nhưng rồi...

Ta nhận thấy, nếu cuộc đời ta không được xoa dịu bởi tình yêu, những hoài nghi trong ta không được lấp đầy bởi những vòng tay ôm chặt, thật chặt…, giọt nước mắt của ta không được lau nhẹ bởi bàn tay ấm,… thì tất cả có nghĩa gì?

Cuộc sống luôn đánh đổi cho ta tình yêu và những vết thương, rạn vỡ và lành lặn, khổ đau, mất mát và nụ cười hạnh phúc, ta có thật lòng muốn rời bỏ những thứ đó, rời bỏ những ngày nghiêng mình trong nỗi khắc khoải đợi mong, rời bỏ những chiều lấy hồn mình hong khô trong gió, ta có thực sự muốn rời bỏ những thương yêu đang đợi ta, những bàn tay đang đợi ta, những chênh vênh đang đợi ta những ngày sắp tới…?

Liệu ta có thể vùi mình trong những bản nhạc không lời mãi được, chôn mình trong những âm thầm đắng cay, rồi mải mê ngắm những nỗi đau trong quá khứ,…

Ảnh minh họa: Picsy

Liệu ta có thể không bao giờ tha thứ, cho những dối trá xưa để nhận lại trong mình toàn là những chông chênh trong khó nhọc, liệu ta có thể đánh đổi những giấc ngủ say bằng những đêm trằn trọc, thức dài với cả những cơn mê?

Rồi ta vẫn sẽ lại thương, rồi ta vẫn sẽ lại yêu, rồi ta vẫn sẽ lại thấy thanh thản trong mình nơi một chiều lộng gió…

...Bởi vì ta còn khát yêu…

  • Gửi từ email Hoàng Dung

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

 

Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top