Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi, anh và ả mèo

2015-09-28 03:42

Tác giả:


blogradio.vn - Ngoài cửa sổ, một bóng mèo đực chạy đuổi theo một bóng mèo cái vụt qua rất nhanh. Tôi giấu đi nụ cười đắc ý, với tay đóng cửa sổ và cúi xuống hôn anh. Dù thế nào anh cũng chẳng phải là một con mèo đực và cũng chẳng ả mèo nào có thể quyến rũ được anh như tôi...

***

Ả mèo ấy được chính tay tôi chọn và đề nghị nuôi chung với anh. Khi đó tôi thực sự không biết được đó là một quyết định cực kì ngu dốt. Ả rất đẹp với bộ lông trắng muốt và đôi mắt hai màu vàng chanh và xanh lơ, có lẽ vì biết mình đẹp nên ả đỏng đảnh và đanh đá vô cùng. Tôi thích ả lắm mặc dù biết ả chẳng ưa tôi tẹo nào. Tôi nghĩ cả hai mới quen nhau, ả phòng bị là đúng thôi, có thêm thời gian là ổn, chẳng ngờ ả cứ như thế ghét tôi mãi. Ả được anh nuôi nên anh thân với ả dễ hơn tôi. Bữa đó đến thăm anh, thấy cả hai quấn quýt lắm còn tôi cứ sờ vào lưng ả là ả quay ngoắt lại nhe răng, giương vuốt, tôi khá là buồn bực. Không thân với ả được thì tôi cũng không cho anh thân với ả, tôi bắt anh ôm và cả hai cùng xem phim.



Ả lượn lờ xung quanh chúng tôi nhưng vì có tôi nên không dám lại gần. Tôi lè lưỡi với ả. Anh cốc đầu tôi hỏi:

- Làm gì thế?

Tôi xoa đầu bị cốc, chả dám nói tôi ghen với ả.

Hết phim, tôi ăn vạ là đói không lê chân được, anh phải đi mua đồ ăn tối một mình. Anh vừa ra cửa, tôi lục tìm đồ ăn vặt ăn tạm trong lúc chờ. Ả sáng mắt lên khi nhìn thấy tôi lôi thịt bò khô ra khỏi bịch. Tôi vẫn chưa từ bỏ hi vọng ả sẽ thân thiện với mình nên lấy một mẩu thịt ra nhử. Không ngờ ả cào tôi một cái rồi cúi xuống cắp miếng thịt bò khô chạy biến. Tôi nhìn ba vết cào rướm máu trên tay thì tức điên lên, nhặt dép phi theo ả. Tức đến mấy thì tôi cũng chỉ định dọa ả mà thôi, ai dè anh về đúng lúc ấy. Anh ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi lại nhìn ả. Chưa kịp nhìn thấy tay rướm máu của tôi thì anh đã nhìn ra dép tổ ong trên tay tôi và đôi mắt ươn ướt của ả. Anh bảo:

- Sao em ác thế? Nó bé tí à, anh còn chưa từng quát lớn với nó.

Tôi buông dép xuống, lườm anh, lườm ả. Hôm đó tôi chính thức kết thù với một cô ả đỏng đảnh và đanh đá.

Cuối tuần tôi tới thăm anh, hai người đang thực hiện hành vi đẹp đẽ nhất chứng tỏ tình yêu thì ả lượn qua, meo một tiếng. Tôi đờ người ra, ai mà có thể tự nhiên như không mà tiếp tục khi biết có khán giả chứ? Nhưng còn chưa kịp phản ứng, anh đã đẩy tôi ra.

- Để anh đem nó ra ngoài.



Hóa ra anh cũng không quen có khán giả. Nhưng tôi mừng hơi sớm vì ngay sau đó tôi phát hiện ra, chỉ cần tôi với anh quấn lấy nhau là ả lại lượn lờ bên cạnh, meo một tiếng. Bị ném ra ngoài thì ả lại theo cửa sổ hoặc cửa thông gió đi vào, không có cách nào ngăn cản ả làm khán giả được. Tình trạng này chỉ được giải quyết khi chúng tôi lấy nhau. Có phòng riêng và tôi sút ả ra ngoài phòng ngủ, mặc ả kêu meo meo cả đêm. Nhưng tôi quên mất mình có thói quen đi tiểu đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nằm còng queo ôm gối. Sờ mãi mới thấy anh nằm ở một góc khác và ôm ả trong lòng ngủ ngon lành. Tôi điên tiết đạp cả hai lăn xuống đất.

Anh ngồi bệt dưới đất, ngái ngủ, dụi mắt; ả meo meo bên cạnh ra vẻ oan ức lắm. Anh nhìn ả rồi nhìn tôi đang tay chống nạnh thở phì phì đứng trên giường. Anh bảo:

- Anh xin lỗi, anh ôm nó ngủ hai năm rồi, mà mình mới lấy nhau có một tuần. Anh chưa quen ôm em ngủ.

Tôi ngất. Hóa ra giữa tôi, anh và ả, tôi là kẻ thứ ba?



Anh bảo tôi vô lí, liên tục nhắc tôi nhớ rằng ả là do tôi chọn và rủ anh nuôi chung. Tôi lờ đi, chả lẽ anh muốn tôi phải thừa nhận đó là sai lầm? Chả lẽ anh muốn tôi nói với anh trước khi gặp ả tôi yêu mèo chết đi được, gặp ả rồi tôi chỉ thèm thịt tiểu hổ?

Thật may mắn là không lâu sau tôi có thể ngừng việc tự dằn vặt bản thân vì sai lầm đem ả tới bên anh. Ngày đó chưa có nhà nên chúng tôi phải đổi chỗ trọ mấy lần. Ả theo giai đi mất khi chúng tôi đổi chỗ trọ lần thứ ba. Anh ngẩn ngơ mất một tuần, tối nào cũng ôm gối ngồi nhìn bát ăn của ả. Còn tôi nhịn lắm mới không mua pháo hoa về đốt ăn mừng nhưng vẫn làm bộ rầu rĩ mà ôm lấy anh:

- Đừng buồn mà, anh còn có em!

Ngoài cửa sổ, một bóng mèo đực chạy đuổi theo một bóng mèo cái vụt qua rất nhanh, tiếng kêu như trẻ con khóc từ rất xa vọng vào phòng. Tôi giấu đi nụ cười đắc ý, với tay đóng cửa sổ và cúi xuống hôn anh. Dù thế nào anh cũng chẳng phải là một con mèo đực, và cũng chẳng ả mèo nào có thể quyến rũ được anh như tôi...

© Ivy_Nguyen – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top