Tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông
2017-05-24 01:05
Tác giả:
Mùa hè thứ chín ở Sài Gòn, mặc ai nói gì, tôi vẫn thích dùng những chiếc gối với ruột được làm bằng bông gòn tự nhiên. Cảm giác rất êm ái và mát mẻ hơn những loại gối khác. Những khi buồn, tôi ngồi vo gối tìm hột gòn nhặt sót cộm lên, lòng chợt nhớ ngoại, nhớ nhà da diết.
Ngày ấy, xóm tôi ở quê, nhà nào cũng có gòn. Loại này dễ trồng, sống dai, làm hàng rào, hoặc có khi người ta dùng thân gòn bắt ngang một cái mương nhỏ thành cây cầu. Nó bén rễ lên lá xanh um nên không lo bị mục, chỉ là lâu lâu phải tỉa bớt cành mọc chìa ra để thấy lối đi qua cầu. Nhà tôi trồng gòn nhiều nhất xóm, chủ yếu để lấy lá cho dê ăn. Tụi dê thích gòn lắm, ba tôi thường để nguyên cả cành non bởi vì chúng thích tự tước lấy cái vỏ non trên thân cành mà nhai rào rạo. Mỗi khi đi cắt gòn cho dê ăn, tôi lại thường hay thuận tay lấy dao rạch phần thân gòn, tầm hai ngày sau, chỗ rạch ra nhựa màu vàng nâu, cứng lại, hớt chỗ mủ gòn đó đem rửa sạch ngâm nước chung với hạt é, vậy là có ngay một ly nước mát lành.

Cuối mùa mưa, đầu mùa nắng ở miền Nam là lúc những cây gòn trưởng thành ra bông rồi kết trái. Hoa gòn ra thành từng chùm rất đẹp, mỗi bông hoa có năm cánh màu trắng hoặc hơi hồng, nhìn khá giống hoa sứ. Những chiều tan học đạp xe về nhà, đi ngang mấy cây gòn đang ra trái dày đặc, tôi hay nhìn những cây chỉ còn cành và trái lủng lẳng, lá rụng hết từ khi nào mà thấy xót, trông chúng giống các bà mẹ nghèo mà nheo nhóc con cái.
Rồi nhanh lắm, cái nắng hanh hao làm cho trái già đi và khô đét lại, nứt toạc ra để lộ phần bông trắng trông như những cụm mây con con tách ra khỏi bầu trời. Lúc đó ngoại sẽ lấy cây sào giật trái gòn xuống, gom lại rồi ngồi tách lấy ruột, tách hột, lấy phần bông mềm mại để dành làm gối, phải kiên nhẫn mà làm tỉ mỉ, công phu lắm vì hột gòn thì nhỏ mà một trái gòn có biết bao nhiêu là hột. Ấy vậy mà cũng không tránh khỏi bị sót, khi nào nằm mà bị cộm cộm là biết ngay còn sót hột nằm lẫn trong bông.
Mỗi mùa gòn đến cũng là ngoại lại lục đục thay ruột hết mấy cái gối trong nhà. Vì nằm được độ hơn một năm là gòn bị xẹp, vo thành cục tròn và trở nên cứng. Đến khâu này tôi mới thấy ngoại kì công và vất vả lắm. Phải lôi mớ bông cũ ra, mớ nào còn mềm thì Ngoại chêm thêm gòn mới vào để gối cứng cáp hơn. Mớ bông nào bị vo tròn thành cục mà còn trắng thì ngoại dồn vào mấy cái gối nhỏ dài dài để chêm xung quanh mùng vì khi ngủ tôi hay để tay sát vô vách mùng, ngoại sợ tôi bị muỗi chích. Mớ nào ngả vàng quá thì mới đem bỏ. Tính ngoại tiết kiệm là thế.
Phần dồn ruột gối coi vậy mà nhọc công. Công đoạn tách hột cực ra sao thì lúc dồn nhân gối cũng vất vả ngang ngửa. Vì bông rất là nhẹ nên khi cho vào ruột gối, lớp bụi gòn mỏng, nhẹ thường bay mịt mù lên khắp đầu tóc, mặt mũi. Rồi phải lấy cây đũa chọc vào để gòn đi vào từng cạnh gối cho đều và đầy đặn. Mỗi lần vậy nhìn ngoại nước mũi tèm lem vì bụi gòn, tay chân, quần áo lốm đốm trắng, thở hổn hển mà thương.

Má sinh tôi ra khi ngoại đã hơn bảy mươi bảy tuổi, tới khi tôi biết phụ tách hột gòn thì ngoại cũng ngót nghét trên tám mươi rồi. Vậy mà ngoại còn dồn được gối cho nhà tôi được thêm mười năm nữa vì ngoại không thích gối người ta làm sẵn và cũng chỉ thích tự mình làm thôi. Năm sau đó là tôi lên Sài Gòn đi học, sức khỏe ngoại cũng yếu và quên nhớ nhiều nên cũng không còn làm gối nữa…
Bao nhiêu mùa hè trôi qua, từ lúc đi học xa, hai ba tháng tôi về quê một lần trong chớp nhoáng rồi lại vội vàng đi. Những mùa hoa gòn tôi ngắm được cũng ít dần. Những ngày tháng còn lại của ngoại cũng ngắn dần lại. Những cây gòn ở nhà tôi qua bao mùa cũng chẳng còn nhiều nữa, nhà tôi cũng không còn nuôi dê nên ba cũng chẳng còn giữ lại nhiều cây để làm gì, chỉ để lại vài cây lớn lấy bóng mát thôi. Lắm lúc giật mình nhận ra khi lớn lên sao lại có quá nhiều thứ mất đi như vậy?
Những khi bất chợt thấy những cây gòn ở đất Sài Gòn tấp nập này, lòng tôi lại chênh chao mơ về một màu trắng thân thuộc. Màu trắng của hoa khiến tôi chờ đợi mùa gòn chín, màu trắng của ruột gòn khiến tôi chờ đợi được ngồi tách bông với ngoại, nhớ cảm giác mềm mại, nhẹ hẫng ở đôi tay, nhớ mấy chiếc gối, nhớ ngoại… tóc ngoại những ngày đó cũng bạc trắng như bông.
Sài gòn những ngày mưa!
© Lạc Nhiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







