Tớ nợ cậu nhiều hơn thế!
2012-08-31 10:53
Tác giả:
Tớ nợ cậu nhiều hơn... Một lời xin lỗi.
Chào cậu, lâu quá… Mình không gặp!!!
Hôm nay, tớ loay hoay gõ những dòng này cho cậu với một thoáng ngượng ngịu…
Và những câu chữ này, tớ viết bằng cảm xúc của một đứa con gái 19 tuổi… Vì cậu… Cậu chính là tuổi 19 của tớ.
Tớ 19 tuổi, bên cạnh tớ có cậu, có những câu chuyện cổ tích, có Chò Nâu... xoay tít và bay theo gió... Tớ hạnh phúc vì điều đó!
Lòng tớ bình yên với những cảm xúc thật đặc biệt của riêng mình... Với tớ, thế là quá đủ!!!
Khi nghĩ đến cậu và mảng ký ức ngọt ngào đó, tớ không hề buồn nhưng luôn nuối tiếc… Tớ vốn là một đứa không bao giờ nghĩ quá nhiều đến… chuyện ngày xưa. Vậy mà thi thoảng tớ vẫn nghĩ đến cậu, dù cho tớ với cậu bây giờ đã xa thật xa.
Cậu biết không... Đến lúc này thì tớ mới thật hiểu “Thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay người một cái là bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại…”.

Mùa đông năm ấy, tớ gặp cậu… Và giữa nhiều người… Chúng ta ngờ ngợ nhận ra nhau… Là tình cờ, ngẫu nhiên hay là cái duyên như cậu đã nói ngày nào! Nhưng dù là gì thì đã có lúc tớ thầm cảm ơn ông trời đã sắp đặt cho tớ gặp cậu, đã cho tớ một mối nhân duyên tốt đẹp! Ngày chúng ta chính thức là bạn bè, vô tình là một ngày lễ tình nhân năm nào đó... Từ khi bắt đầu giữa chúng ta đã là một mối lương duyên tốt đẹp… Đến bây giờ, tớ vẫn luôn hạnh phúc vì tuổi 19 của mình, tuổi 19 nhuốm màu cổ tích, ngọt ngào vị trà sữa và những cánh Chò Nâu và những cây kẹo bông gòn nhiều màu sắc…
Tớ ngày đó, thích ngồi xích đu cùng cậu.
Tớ ngày đó, đã từng nức nở như 1 đứa trẻ nít trước mặt cậu.
Tớ ngày đó, mân mê những cuốn truyện cổ tích mà cậu tặng.
Tớ ngày đó, tung cao từng cánh chò nâu và cười tít mắt.
Tớ ngày đó… rất bình yên khi bên cạnh cậu… Cái cảm giác bình yên mà rất lâu sau này tớ chẳng thể tìm lại.
Nhưng rồi, với sự "nhạy cảm" vốn có của một đứa con gái...
Tớ nhận ra sự quan tâm của cậu dành cho tớ trở nên đặc biệt hơn... Chỉ là tớ vờ như không biết mà thôi!
Đã có lúc tớ... vui vì điều đó!
Tớ không hẳn chỉ là vui mà còn xen lẫn một chút tự hào và... hạnh phúc vì tớ biết là mình "quan trọng" hơn với một ai đó...
Nhưng, mọi thứ cứ lặng lẽ như thế... Tớ với cậu vẫn đi cạnh nhau!
Và mọi thứ dần... khác đi!
Tớ nhớ những hôm mình... ghét nhau!
Tớ buồn là khó nghĩ lắm... Bởi tớ không hề muốn như vậy.
Mối quan hệ của tớ và cậu đi vào giai đoạn "khủng hoảng"...

Mặc dù đã cố rất nhiều, thế nhưng tớ vẫn làm cậu "tổn thương"... Đó là đìều mà tớ không hề muốn! Thật sự tớ không muốn chút nào! Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Và mọi thứ đã không còn nguyện vẹn như ban đầu! Trong cậu tớ đã đánh mất vị trí của mình rồi!
Mẹ tớ… thi thoảng vẫn hỏi tớ về cậu… Tớ ậm ừ, rằng cậu vẫn ổn, năm cuối rồi nên học hành căng lắm, lâu lâu tớ vẫn gặp cậu trên mạng… Mẹ tớ vẫn luôn nói với tớ rằng… Cậu là một chàng trai tốt…Ừ, tớ biết điều đó mà… Tớ luôn biết từ những ngày mình còn đi cạnh nhau.
Nhưng, tớ - ngày đó… không phải là một cô gái đủ tốt để “bước” cùng một chàng trai tốt như cậu, bạn của tớ à!
Và bởi vì... ngày đó... cái định nghĩa về hai chữ tình yêu trong tớ nó chưa thật sự trọn vẹn.
Và rồi, từ cái khoảnh khắc mình bắt đầu bước về hai phía xa nhau… Tớ biết tớ đã “đánh mất” cậu từ đó… cho đến bây giờ… chúng ta là người - quen - ngược - lối.
Tớ - đã từng rất ích kỷ và điên rồ khi muốn “níu giữ” mỗi quan hệ của chúng ta ở bất cứ hình thức nào, dù chỉ là một - trò - chơi… ngây ngô.
Tớ xin lỗi, đó là câu mà tớ rất muốn nói với cậu nhưng tớ vẫn chưa một lần thốt lên được…
Tớ bây giờ, chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của cậu.
Tớ bây giờ, chỉ có thể nhìn nick YH cậu sáng như thế thôi.
Tớ bây giờ, chỉ có thể “nhẹ nhàng” lướt FB cậu 1 cách “lén lút” thôi.
Chúng ta bây giờ…đã đi qua xa để có thể gặp lại nhau…Và điều đó luôn làm tớ…day dứt.
Từ một nơi sâu thẳm nào đó trong trái tim của tớ, tớ vẫn muốn được “làm lại từ đầu” với cậu, ở một mức đơn giản nhất… là bạn.
Tớ không biết rằng có thật sự có cái gọi là kiếp sau không nữa… Nhưng nếu có, thì tớ vẫn mong được gặp lại cậu ở đó… Tớ mong vẫn được tiếp tục mối lương duyên của chúng ta.

Tớ chỉ biết một điều rằng… Tớ nợ cậu nhiều hơn một lời xin lỗi.
Chớm thu, 2012
- Gửi từ Khánh Lê - annie.le2805@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

