Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu là…

2014-02-18 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Tình yêu giống như cây xương rồng trên sa mạc, dù có khô cằn thế nào vẫn tốt tươi, và những người yêu nhau sẽ quay về với nhau…


***
Tình yêu không phải là sự gặp gỡ trong quá khứ hay mong chờ ở tương lai, mà là sự hòa nhịp của hai trái tim trong hiện tại.

Tình yêu giống như một giọt nước trên đại dương, nhìn không rõ, giữ không đượcc rồi lại để trôi mất. Anh là một giọt nước ngoài đại dương còn tôi thì như hạt cát trên sa mạc.


Tôi gặp anh lần đầu tại đám cưới người chị họ, khi ấy anh được mời làm nhiếp ảnh gia. Anh là bạn của anh trai tôi, hơn tôi 2 tuổi và tôi được giao nhiệm vụ phải tiếp đón anh ấy. Phong tục đám cưới ở quê là hôm đầu tiên hai bên gia đình trao lễ cho nhau và ngày hôm sau thì tổ chức loa đài rộn ràng. Hai ngày liền tôi luôn đi theo anh, ngồi cùng anh khiến nhiều người lầm tưởng là một cặp tình nhân. Và có lẽ tôi thích anh từ đây.

bạch mã hoàng tử

Anh đeo cặp kính cận, mặc áo đen nhưng tôi lại muốn anh giống như một chàng tuấn mã trắng, và tay lúc nào cũng cầm máy ảnh. Thỉnh thoảng anh lại đòi chụp tôi, nói là để thử máy. Tôi kể cho anh nghe chuyện của tuổi thơ đã qua, sở thích của ngày nay và ước muốn cho mai sau. Còn anh thì đưa tôi vào những chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm của hiệp khách viễn tưởng.

-    Thế giới đang mở một cuộc nghiên cứu và chọn lọc để đưa những người đủ điều kiện để lên sống ở sao Hỏa. Để có thể được chọn vào đoàn người ấy cần hai năm nỗ lực hết sức để có được một tấm vé quý giá ấy, tuy nhiên đó là vé một chiều, một đi không trở lại, vĩnh viễn không về Trái đất.

-    Thế thì làm sao đi nổi.

Tôi lắc đầu ngao ngán. Anh cười nhẹ và gõ vào đầu tôi

-    Thế mới cần tuyển chọn chứ.

-    Nếu có một vé, anh có dám đi không?

-    Có chứ...

-    Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả?

-    Ừ. Thay vì sống vài chục năm trên Trái đất, chi bằng ta hãy sống ở một hành tinh khác, hãy chớp lấy cơ hội vì ta chỉ được sống có 1 lần, sống vài chục năm nhưng được ghi danh sử sách hàng nghìn năm về sau đấy em.

Anh cứ thao thao bất tuyệt nói về đam mê của mình. Còn tôi thì bị hút vào câu chuyện đầy tính phiêu lưu của chàng nghệ sĩ ấy. Anh buông lời nhận xét về tôi:

-    Em là một cô gái truyền thống. Khi em đã thích điều gì, em sẽ coi đó là nguyên mẫu duy nhất.

-    Mọi người nói em nhớ gì thì sẽ nhớ rất dai đó, và khi yêu ai đó mà chia tay, em sẽ rất đau khổ.

-    Thế thì yêu là cưới ngay em ạ.

-    Trước mắt em phải kiếm một người để rung động đầu đời đã.

Anh cười, tiếng cười anh vang nhưng ấm áp giữa sáng mùa đông sương vẫn giăng đầy trên đường. Tôi dẫn anh ra bãi cát cạnh sông Hồng, nơi có những chuyến đò chở không biết bao nhiêu chuyến, mỗi khách đặt chân xuống đây là con đò đã hoàn thành sứ mệnh mà tạo hóa đã giao cho nó.

Thủy chiều xuống, nước đã rút từ hôm qua lộ lên bãi cát vẫn còn ẩm, hằn in thật rõ những bước chân. Tôi bắt anh đi trước, tôi thì theo sau.

-    Bắt anh đi trước để nếu anh có bị thụt xuống thì em sẽ chạy đúng không?

-    Em muốn bước lên vết chân của anh.

Chúng tôi ra giữa bãi cát. Anh đưa ống kính máy ảnh hướng về phía tôi, tôi thẹn thùng quay đi.

-    Đừng chụp, nếu không em sẽ mãi mãi đi theo anh từ phía sau.

Anh im lặng.

Tôi im lặng.

Anh nhìn ra xa còn tôi thì nhìn anh.

-    Anh đã nghe đến trò chơi lá thư trong chai chưa?

-    Em kể đi.

-    Một cô gái và một chàng trai ra bãi cát cùng hai chiếc chai nhỏ, trong chai có hai mảnh giấy ghi ước muốn của mỗi người. Hai người đưa chai của mình cho nhau và vùi xuống cát. Vài năm sau đó họ sẽ cùng trở lại đây để đọc ước muốn của mỗi người trong tờ giấy năm xưa.

-    Nhưng nếu vậy thì khi thủy triều lên, cái chai kia sẽ bị trôi đi chứ không còn ở đây đâu.

-    Còn chứ, nếu là duyên số. Hai cái chai là lá thư kia sẽ là ngọn nguồn cho mọi nỗi nhớ, là động lực để những người yêu nhau trở lại với nhau. Tình yêu là vậy đấy.

Anh im lặng.

Tôi im lặng.

Tôi nhìn xuống bãi cát còn anh thì nhìn tôi.

-    Tình yêu giống như một giọt nước ngoài đại dương, nhìn không rõ, giữ không được, rồi lại để trôi mất.

Tôi nhìn anh, còn anh thì nhìn ra xa. Chúng tôi tạm biệt nhau ở đây. Anh về thành phố cùng những hoài bão của mình, còn tôi trở về quê mang theo rung động đầu đời và kỉ niệm bên anh. Cũng bình thường và nhẹ nhàng như dòng sông hiền hòa, vỗ về bãi cát. Bầu trời cao rộng đã ôm hết những đám mây vào lòng, ôm những ngày hạnh phúc đã xa.

tình yêu

Nhưng tôi biết làm sao khi hiểu rằng anh và tôi như không cùng một thế giới. cuộc sống anh xa hoa, sang trọng. Anh như một chàng tuấn mã bước ra từ thế giới hào nhoáng còn tôi là cô gái bước ra từ miền quê. Anh nhẹ nhàng, tinh tế, biết quan tâm. Điều đó khiến tôi ngộ nhận, lầm tưởng rằng anh cũng thích tôi như tôi thích anh, nhưng tôi đâu có biết rằng đó xuất phát từ chính trong con người thực sự của anh chứ không phải sự phô trương bề ngoài. Dù đó là tôi hay với ai đi chăng nữa thì anh cũng có cách quan tâm như vậy.

Tôi kể cho cô bạn thân nghe, nó thở dài đầy trách móc.

-    Mày yêu anh ý thì hãy nói ra đi, đừng để sau này nuối tiếc.

-    Tao với anh ấy không thể nói là yêu, vì khoảng cách xa quá. Anh ấy là một giọt nước ngoài đại dương còn tao thì như hạt cát trên sa mạc.

-    Tại sao không thể yêu chứ, nếu không Nguyệt Lão sinh ra tình yêu để làm gì.

-    Nhưng vẫn có thứ tình yêu gọi là im lặng mà. Tao và anh ấy từ gặp gỡ đến quen biết, từ quen biết đến thấu hiểu, và tao hiểu rằng anh không thuộc về tao.

Mãi sau này, tôi mới có can đảm thú nhận trước anh, thú nhận về rung động đầu đời của mình trong một mảnh thư nhỏ kèm vào chiếc chai, giống như chơi trò lá thư trong chai vậy. Một chiếc lọ thủy tinh trắng, lá thư trắng buộc sợi chỉ trắng giống như mong ước của tôi về anh. Lá thư trong chai vẻn vẹn vài dòng chữ.

“Em đã từng rất thích anh, đó là lần đầu tiên em rung động trước một người con trai mà trước đó cảm giác ấy chưa từng xuất hiện trong em cho dù chỉ là chốc lát, trước đây em cứ nghĩ rằng rung động hay thích một người là cái cảm giác hết sức bình thường, là bản năng mà ai cũng có nhưng không phải như vậy. Thích hay yêu là chuyện của trái tim và giữ nó là việc của lí trí bởi tình yêu là một điều khó lí giải nhưng con tim luôn có những lí lẽ riêng. Em chỉ là cô gái quê còn anh như bạch mã hoàng tử, hãy coi em như hạt cát trên sa mạc bị gió cuốn đi. Vì là rung động đầu đời nên em sẽ nhớ về anh nhiều lắm đấy”.

Lá thư trong chai đã được gửi đi từ lâu và tôi thì không hy họng được nhận lại bởi tôi thích anh nhưng không mong được anh đền đáp. Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, càng bất ngờ lại càng thú vị.

Một ngày nắng hạ khi tôi vẫn còn mơ màng thì tiếng chuông tin nhắn reo lên, một số điện thoại lạ.

“Bạn ơi, tại sao lại có Tình Yêu vậy?”

Có lẽ là nhầm số nhưng câu chuyện cũng có vẻ thú vị, tôi nhắn lại ngay

“Bởi vì có buổi chiều có nắng, có gió, có mây và buổi sáng mùa đông sương giăng đầy trên lối”.

“Thế tại sao con người phải yêu nhau?”

“Tại vì Trái Đất có sự sống và con người vẫn muốn bước xa hơn”.

“Tình yêu là gì?”

“Tình yêu giống như một giọt nước ngoài đại dương, nhìn không rõ, giữ không được rồi lại để trôi mất”.

“Cảm giác khi yêu?”

“Tơ tưởng, nhớ mong, tương tư suốt ngày. Nghĩ về người ấy thật nhiều, càng nghĩ càng thấy người ấy hoàn hảo. tình yêu không phải là sự gặp gỡ trong quá khứ hay mong chờ ở tương lai, mà là những đợt sóng thao thức của tấm lòng trong hiện tại.”

Tôi im lặng.

Tôi chờ đợi.

-    Vậy là em đã tơ tưởng, tương tư và nhớ về anh thật nhiều đúng không cô gái quê?

bạch mã hoàng tử

Khi tôi còn miên man trong những dòng tin nhắn như đang giãi bày, tiếng nói đằng sau làm tôi giật mình quay lại. Là anh, anh đến lúc nào không hay, chỉ biết rằng có vẻ như anh đã nhìn tôi từ phía sau rất lâu rồi. Anh cười nhẹ nhàng, y như lần đầu tôi gặp anh. Anh nắm tay tôi, tôi để nguyên tay tôi trong tay anh, ngước nhìn ống kính máy ảnh đang hướng về tôi.

Tôi nhìn anh buồn bã.

-    Tình yêu giống như một giọt nước ngoài đại dương, nhìn không rõ, giữ không được rồi lại để trôi mất.

-    Không. Tình yêu giống như cây xương rồng trên sa mạc, dù có khô cằn thế nào vẫn tốt tươi, và những người yêu nhau sẽ quay về với nhau như lá thư trong chai vậy.

-    Sao ngày trước anh không ví von như vậy?

-    Vì lúc đó anh chưa yêu em.

-    Còn bây giờ?

-    Anh yêu em thật nhiều.

Anh im lặng.

Tôi im lặng.

Anh nhìn tôi và tôi cũng nhìn anh.

Anh cười tươi còn tôi thì rạng ngời hạnh phúc.

Anh là ngọn sóng ngoài đại dương còn tôi là bờ cát thăm thẳm. Sóng vỗ về ôm cát trắng yêu thương.

Tình yêu giống như cây xương rồng trên sa mạc, dù có khô cằn thế nào vẫn tốt tươi, và những người yêu nhau sẽ quay về với nhau…

•    Gửi từ Ngân Milo




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top