Tình đầu như trái táo còn xanh
2013-09-12 00:15
Tác giả:
Đã 4 năm rồi cô vẫn chưa một lần nào đặt chân lại nơi này – ngôi trường cấp 3 kính yêu, nơi chứa đựng những gì tươi đẹp nhất trong ký ức tuổi học trò của cô. Có lẽ do cuộc sống quá bận rộn hay cô chưa sẵn sàng, nhưng lần này cô trở về chẳng phải để níu kéo hay từ bỏ một cái gì đó, chỉ đơn giản là cô muốn hồi tưởng lại thứ mà một thời vốn đã từng là của cô.
Ngước nhìn tấm biển màu đỏ chói lóa, cô mỉm cười, bao năm qua nó vẫn sừng sững kiêu hãnh như thế, chẳng thay đổi gì tuy vậy hình như trông nó có vẻ đang dần bạc màu theo thời gian, mặc dù cũng đã sửa chữa nhưng lại chẳng bao giờ làm giảm được cái vẻ uy nghi vốn có đó, bởi nơi đây đã vượt qua bao sóng gió của chiến tranh khắc nghiệt, chứng kiến bao lớp lớp học sinh trưởng thành.
Dạo quanh sân trường, trời nắng chói chang làm cái mùi của đất, mùi của thân cây, lá cây, mùi rác lại hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ hỗn tạp. Ba năm học ở đây cô đã hít đủ cái mùi ấy, thời cấp 3 của cô là thế, không náo nhiệt, ồn ào, người ta bảo “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” chắc cô thuộc dạng thứ tư.
Men theo lối hành lang quen thuộc, tiếng bước chân chậm rãi và tiếng lá ngoài kia xào xạc đem theo ký ức dội về.
Thời cấp ba cô mắc bệnh lười, lúc nào cũng muốn tiết kiệm năng lượng đến mức tối thiểu nên luôn đi sớm, về muộn vì cô không thích cái cảm giác phải chen lấn, xô đẩy. Và cô đã gặp lại anh trong một lần về muộn ấy, hai đứa học cùng nhau từ nhỏ nhưng lên cấp ba anh học khác lớp, tính cách của anh vẫn vậy, chẳng bao giờ thay đổi, anh cứ như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, ít nói và luôn mang một khuôn mặt vô cảm.
- Về muộn thế - Anh hỏi cô.
- Ừ. Ở lại làm trực nhật. Cậu cũng thế à?
- Không!
Lúc nào cũng thế, nói chuyện với anh không quá 5 câu nhưng cô quen rồi. Người ta bảo con trai càng tỏ ra lạnh lùng thì càng thu hút con gái nhưng anh không thu hút cô ở điểm ấy, cô chỉ thấy ở anh sự cô đơn vì thế từ khi gặp anh cô luôn muốn đem lại cảm giác ấm áp cho trái tim anh, nhưng cô lại chưa bao giờ dám nói với anh, có lẽ cô sợ, sợ anh sẽ rời xa cô, sợ anh sẽ không bao giờ gặp cô nữa.
Cô và anh cứ thế, gặp nhau thỉnh thoảng nói vài câu nhưng bên cạnh anh cô thấy bình yên lạ thường. Có hôm cô sang lớp anh đợi anh về cùng, hôm thì anh đợi cô dưới nhà xe, chỉ đơn giản là muốn gặp anh nên cô luôn viện cớ.
Và những ngày cấp ba bình yên, êm ả, đầy ắp kỷ niệm của cô trôi qua, đến ngày thi đại học rồi giấy báo nhập học gọi đi, bận rộn với lịch học chính trị đầu khóa, làm quen với môi trường mới, 3 tháng rồi cô chưa liên lạc được với anh, Thông qua vài đứa bạn cô biết anh cũng đỗ đại học ở thành phố này, cô hỏi số di động của anh và cô nhắn tin cho anh, hai đứa cứ nói chuyện qua lại như thế, nhưng cô có cảm giác hình như anh đang giữ khoảng cách với cô, anh chỉ trả lời qua loa, thậm chí nhiều lần anh không trả lời lại tin nhắn của cô. Nỗi sợ hãi trong cô cứ ngày một nhiều hơn, cô lo lắng và đã nhiều lần có suy nghĩ sẽ đi tìm anh nhưng tìm anh rồi, gặp được anh rồi thì cô sẽ làm gì, sẽ bảo rằng cô nhớ anh, cô muốn gặp anh đến chừng nào ư? Vậy liệu anh có muốn gặp cô không?
Không một lời giải thích, không để cô có cơ hội được nói với anh, tự nhiên cứ như thế anh dần dần đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình. Cô và anh không liên lạc từ đó vì anh đổi số.
Còn cô đã làm cho cuộc sống của cô trở nên bận rộn hơn để mong có thể lấp đầy đi hình bóng anh. Cô tập thói quen đọc sách mỗi khi rảnh rỗi, nhận lớp gia sư rồi lịch học kín mít, cứ thế và cô xoay như chong chóng.
Nhưng bất kỳ cô gái nào sau khi thất bại ở một mối tình đều có ít nhất một lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại người con trai ấy, cho dù lúc đó bản thân cô gái có buồn hay là vui. Và cô cũng như vậy, đã vô số lần mường tượng đến cảnh ấy, nghĩ đến ngày cô và anh gặp lai nhau, có thể là hai người tình cờ gặp nhau trên đường, liệu anh có đang đi cùng bạn gái không, nếu có thì lúc đó cô sẽ làm gì? Cô sẽ mỉm cười bước đến chào anh hay là sẽ xoay người bỏ đi? Hay là ra vẻ tự tin, làm bộ ngạc nhiên khi gặp lại anh? Hay là cô nên bước đến bắt tay anh? Hoặc có lẽ, hai người chỉ yên lặng gật đầu chào nhau sau đó chúc đối phương hạnh phúc? Nhưng không, cô không hề gặp lại anh, giống như chỗ nào có bóng dáng cô thì sẽ không có anh ở đó vậy. Cho đến một ngày, một năm sau cái ngày ấy, kỳ nghỉ Tết cận kề và cô nhận được thông báo họp lớp. Cô vẫn quyết định đi, cứ như nỗi nhớ anh chưa bao giờ ngơi nghỉ trong tâm trí cô vậy, bạn bè trong lớp cũng truyền tai nhau là anh đã có người yêu. Cô biết.
Ngày họp lớp đông đủ, anh đến muộn nhưng không dẫn theo bạn gái, anh ngồi đối diện cô nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cứ ngồi im như thế, bạn bè hỏi thăm cô chỉ trả lời qua loa, và anh cũng thú nhận là anh đã có người yêu, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng cô vẫn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng. Cô xin phép ra ngoài, ngồi thụp xuống, nhưng cô không thể khóc nổi, anh cũng theo cô, ngồi xuống cạnh cô và chưa kịp để cô lên tiếng anh nói: “Tớ biết cậu có tình cảm với tớ từ lâu rồi, nhưng tớ nghĩ đó chỉ là sự đồng cảm của cậu chứ không phải là tình yêu, cậu...không thể cho tớ cái mà tớ mong muốn”.
Cái mà anh mong muốn? Hừ, cô cười nhạt trong cổ họng, anh đã bao giờ cho cô cơ hội chưa, đã bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của cô chưa mà anh lại kết luận là tình yêu của cô chỉ là sự đồng cảm. Cô chẳng còn gì để nói nữa và cũng không muốn nghe anh nói thêm, cô đứng dậy xin phép về trước.
Và thế là tình yêu không hi vọng, không lối thoát của cô đã chấm dứt sau 6 năm.
Người ta bảo nếu kiếp trước ngoái đầu nhìn nhau 500 lần thì kiếp này mới có duyên gặp gỡ trong phút chốc. Nhưng có lẽ kiếp trước cô chỉ ngoái đầu nhìn anh 499 lần nên kiếp này duyên phận của cô và anh chỉ ngắn ngủi đến thế.
“Vì em đã từng yêu anh nên em chưa bao giờ cố tình tìm cách trốn tránh hồi ức. Đó luôn là những hồi ức đẹp trong em, với anh có lẽ chỉ là hai năm ngắn ngủi chúng ta thực sự quen biết nhau nhưng với em thì đã là một nửa đời học sinh của em gắn với hình bóng anh.
Em sẽ tập cho mình thói quen bình thản để đương đầu với mọi thứ, không chạy trốn, không bước qua mà chấp nhận sống cùng với những hồi ức về anh.
Hãy cứ để chúng đến và ra đi theo cách tự nhiên nhất, bởi kỷ niệm nào đối với em cũng đáng được trân trọng, nâng niu.
Có thể là một tháng, một năm hay rất nhiều năm về sau nữa nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua.
Và em sẽ học cách thử bắt đầu một kết thúc, học cách quên anh để có thể yêu một người khác, bởi vì em không còn lựa chọn nào nữa”.
• Bài dự thi của Cao Thị Nhung <nhungct04@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.