Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình đầu như trái táo còn xanh

2013-09-12 00:15

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Có lẽ tình yêu vào cái thuở ngây thơ cũng giống như một quả táo xanh. Nhìn thì đẹp nhưng ăn vào thì chua chát.

***

Đã 4 năm rồi cô vẫn chưa một lần nào đặt chân lại nơi này – ngôi trường cấp 3 kính yêu, nơi chứa đựng những gì tươi đẹp nhất trong ký ức tuổi học trò của cô. Có lẽ do cuộc sống quá bận rộn hay cô chưa sẵn sàng, nhưng lần này cô trở về chẳng phải để níu kéo hay từ bỏ một cái gì đó, chỉ đơn giản là cô muốn hồi tưởng lại thứ mà một thời vốn đã từng là của cô.

Ngước nhìn tấm biển màu đỏ chói lóa, cô mỉm cười, bao năm qua nó vẫn sừng sững kiêu hãnh như thế, chẳng thay đổi gì tuy vậy hình như trông nó có vẻ đang dần bạc màu theo thời gian, mặc dù cũng đã sửa chữa nhưng lại chẳng bao giờ làm giảm được cái vẻ uy nghi vốn có đó, bởi nơi đây đã vượt qua bao sóng gió của chiến tranh khắc nghiệt, chứng kiến bao lớp lớp học sinh trưởng thành.

Dạo quanh sân trường, trời nắng chói chang làm cái mùi của đất, mùi của thân cây, lá cây, mùi rác lại hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ hỗn tạp. Ba năm học ở đây cô đã hít đủ cái mùi ấy, thời cấp 3 của cô là thế, không náo nhiệt, ồn ào, người ta bảo “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” chắc cô thuộc dạng thứ tư.

Men theo lối hành lang quen thuộc, tiếng bước chân chậm rãi và tiếng lá ngoài kia xào xạc đem theo ký ức dội về.

cô đơn mình em

Thời cấp ba cô mắc bệnh lười, lúc nào cũng muốn tiết kiệm năng lượng đến mức tối thiểu nên luôn đi sớm, về muộn vì cô không thích cái cảm giác phải chen lấn, xô đẩy. Và cô đã  gặp lại anh trong một lần về muộn ấy, hai đứa học cùng nhau từ nhỏ nhưng lên cấp ba anh học khác lớp, tính cách của anh vẫn vậy, chẳng bao giờ thay đổi, anh cứ như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, ít nói và luôn mang một khuôn mặt vô cảm.

-    Về muộn thế - Anh hỏi cô.

-    Ừ. Ở lại làm trực nhật. Cậu cũng thế à?

-    Không!

Lúc nào cũng thế, nói chuyện với anh không quá 5 câu nhưng cô quen rồi. Người ta bảo con trai càng tỏ ra lạnh lùng thì càng thu hút con gái nhưng anh không thu hút cô ở điểm ấy, cô chỉ thấy ở anh sự cô đơn vì thế từ khi gặp anh cô luôn muốn đem lại cảm giác ấm áp cho trái tim anh, nhưng cô lại chưa bao giờ dám nói với anh, có lẽ cô sợ, sợ anh sẽ rời xa cô, sợ anh sẽ không bao giờ gặp cô nữa.

Cô và anh cứ thế, gặp nhau thỉnh thoảng nói vài câu nhưng bên cạnh anh cô thấy bình yên lạ thường. Có hôm cô sang lớp anh đợi anh về cùng, hôm thì anh đợi cô dưới nhà xe, chỉ đơn giản là muốn gặp anh nên cô luôn viện cớ.

Và những ngày cấp ba bình yên, êm ả, đầy ắp kỷ niệm của cô trôi qua, đến ngày thi đại học rồi giấy báo nhập học gọi đi, bận rộn với lịch học chính trị đầu khóa, làm quen với môi trường mới, 3 tháng rồi cô chưa liên lạc được với anh, Thông qua vài đứa bạn cô biết anh cũng đỗ đại học ở thành phố này, cô hỏi số di động của anh và cô nhắn tin cho anh, hai đứa cứ  nói chuyện qua lại như thế, nhưng cô có cảm giác hình như anh đang giữ khoảng cách với cô, anh chỉ trả lời qua loa, thậm chí nhiều lần anh không trả lời lại tin nhắn của cô. Nỗi sợ hãi trong cô cứ ngày một nhiều hơn, cô lo lắng và đã nhiều lần có suy nghĩ sẽ đi tìm anh nhưng tìm anh rồi, gặp được anh rồi thì cô sẽ làm gì, sẽ bảo rằng cô nhớ anh, cô muốn gặp anh đến chừng nào ư? Vậy liệu anh có muốn gặp cô không?

Không một lời giải thích, không để cô có cơ hội được nói với anh, tự nhiên cứ như thế anh dần dần đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình. Cô và anh không liên lạc từ đó vì anh đổi số.

Còn cô đã làm cho cuộc sống của cô trở nên bận rộn hơn để mong có thể lấp đầy đi hình bóng anh. Cô tập thói quen đọc sách mỗi khi rảnh rỗi, nhận lớp gia sư rồi lịch học kín mít, cứ thế và cô xoay như chong chóng.

Nhưng bất kỳ cô gái nào sau khi thất bại ở một mối tình đều có ít nhất một lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại người con trai ấy, cho dù lúc đó bản thân cô gái có buồn hay là vui. Và cô cũng như vậy, đã vô số lần mường tượng đến cảnh ấy, nghĩ đến ngày cô và anh gặp lai nhau, có thể là hai người tình cờ gặp nhau trên đường, liệu anh có đang đi cùng bạn gái không, nếu có thì lúc đó cô sẽ làm gì? Cô sẽ mỉm cười bước đến chào anh hay là sẽ xoay người bỏ đi? Hay là ra vẻ tự tin, làm bộ ngạc nhiên khi gặp lại anh? Hay là cô nên bước đến bắt tay anh? Hoặc có lẽ, hai người chỉ yên lặng gật đầu chào nhau sau đó chúc đối phương hạnh phúc? Nhưng không, cô không hề gặp lại anh, giống như chỗ nào có bóng dáng cô thì sẽ không có anh ở đó vậy. Cho đến một ngày, một năm sau cái ngày ấy, kỳ nghỉ Tết cận kề và cô nhận được thông báo họp lớp. Cô vẫn quyết định đi, cứ như nỗi nhớ anh chưa bao giờ ngơi nghỉ trong tâm trí cô vậy, bạn bè trong lớp cũng truyền tai nhau là anh đã có người yêu. Cô biết.

trái táo còn xanh

Ngày họp lớp đông đủ, anh đến muộn nhưng không dẫn theo bạn gái, anh ngồi đối diện cô nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cứ ngồi im như thế, bạn bè hỏi thăm cô chỉ trả lời qua loa, và anh cũng thú nhận là anh đã có người yêu, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng cô vẫn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng. Cô xin phép ra ngoài, ngồi thụp xuống, nhưng cô không thể khóc nổi, anh cũng theo cô, ngồi xuống cạnh cô và chưa kịp để cô lên tiếng anh nói: “Tớ biết cậu có tình cảm với tớ từ lâu rồi, nhưng tớ nghĩ đó chỉ là sự đồng cảm của cậu chứ không phải là tình yêu, cậu...không thể cho tớ cái mà tớ mong muốn”.

Cái mà anh mong muốn? Hừ, cô cười nhạt trong cổ họng, anh đã bao giờ cho cô cơ hội chưa, đã bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của cô chưa mà anh lại kết luận là tình yêu của cô chỉ là sự đồng cảm. Cô chẳng còn gì để nói nữa và cũng không muốn nghe anh nói thêm, cô đứng dậy xin phép về trước.

Và thế là tình yêu không hi vọng, không lối thoát của cô đã chấm dứt sau 6 năm.

Người ta bảo nếu kiếp trước ngoái đầu nhìn nhau 500 lần thì kiếp này mới có duyên gặp gỡ trong phút chốc. Nhưng có lẽ kiếp trước cô chỉ ngoái đầu nhìn anh 499 lần nên kiếp này duyên phận của cô và anh chỉ ngắn ngủi đến thế.


“Vì em đã từng yêu anh nên em chưa bao giờ cố tình tìm cách trốn tránh hồi ức. Đó luôn là những hồi ức đẹp trong em, với anh có lẽ chỉ là hai năm ngắn ngủi chúng ta thực sự quen biết nhau nhưng với em thì đã là một nửa đời học sinh của em gắn với hình bóng anh.

Em sẽ tập cho mình thói quen bình thản để đương đầu với mọi thứ, không chạy trốn, không bước qua mà chấp nhận sống cùng với những hồi ức về anh.

Hãy cứ để chúng đến và ra đi theo cách tự nhiên nhất, bởi kỷ niệm nào đối với em cũng đáng được trân trọng, nâng niu.

Có thể là một tháng, một năm hay rất nhiều năm về sau nữa nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua.

Và em sẽ học cách thử bắt đầu một kết thúc, học cách quên anh để có thể yêu một người khác, bởi vì em không còn lựa chọn nào nữa”.


•    Bài dự thi của Cao Thị Nhung <nhungct04@>




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

back to top