Thư gửi em gái giữa mùa thi
2009-07-09 15:36
Tác giả:
Blog Việt - Bởi vì “Gió có thể thổi tắt một ngọn lửa to nhưng nó sẽ thổi bùng lên ngọn lửa âm ỷ”, hãy giữ chặt niềm tin vào mình em nhé!
Em gái yêu quý của chị!
Vậy là em đang đi những bước chân đầu tiên đến ngưỡng cửa của sự trưởng thành. Năm năm qua, chị hai lần đi thi Đại học, một lần đi coi thi Đại học, và lần đầu tiên chị đưa em đi thi và trực tiếp trải nghiệm cảm giác có sĩ tử đi thi. Thật lạ, nhìn những khuôn mặt lo âu, thấp thỏm, mệt mỏi của các bác phụ huynh chị lại thấy những giận hờn vu vơ khi ngày xưa bố mẹ để chị ra Hà Nội một mình thi Đại học thật là trẻ con. Lúc này chị thấy may mắn vì bố mẹ chúng ta không phải trải qua cảm giác đó. Bố mẹ có quá nhiều lo toan vất vả rồi. Hơn em 5 tuổi nên đôi khi chị thấy mình vô dụng vì không đủ tinh tế để hiểu hết suy nghĩ của em.
Hôm nay, đón em sau khi thi môn Toán vào Đại học, nhìn em cắn chặt môi để không bật khóc trước chị vì làm bài thi không như ý muốn, vì sợ chị thất vọng mà chị thương quá, thấy việc chờ đợi em thi xong vô tình gây cho em cảm giác có lỗi, tự nhiên muốn truyền cho em chút cảm giác ngang tàng, mạnh mẽ ngày trước khi không có ai chờ đợi ngoài cổng trường của chị. Và muốn nói với em thật nhiều điều ...
Em gái thân yêu!
Chị - cô gái 23 tuổi vừa rời ngưỡng cửa Đại học, hoàn thành xong giấc mơ thứ hai của cuộc đời, và để giấc mơ đầu tiên như em đang làm lúc này hoàn thành chị cũng phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc và khó khăn. Những thách thức đi qua của chị có thể tầm thường hơn so với người khác nhưng nó lại là trải nghiệm chỉ dành riêng cho chị, giúp chị trưởng thành, chị không biết em có hiểu hết, nhưng chị vẫn muốn em nghe, biết đâu em gái của chị sẽ vững tin hơn vào bản thân, để sải bước thật tự tin dù giông bão có ập đến.
![]() |
| Ảnh minh họa: Dungcannon |
Khi em là cô nhóc lớp 7, em không thể hình dung được cái tai họa giáng xuống với gia đình mình, một nữ sinh sắp bước vào ngưỡng cửa lớp 12 như chị phải buộc lớn lên, nén nỗi đau, không bật khóc, vứt bỏ xấu hổ ích kỷ của cô gái mới lớn, chỉ giữ lại duy nhất cho mình niềm tin vững vàng là: “mọi chuyện sẽ ổn” để bên bố mẹ qua giai đoạn khó khăn ấy. Khi bão tố đi qua thì giấc mơ vào Đại học của chị không thành. Thương chị, mẹ động viên chị đi học Cao đẳng cho có bạn có bè. Nhập trường cảm giác tủi thân và lòng tự tôn nổi lên, thu gói đồ đạc về Bắc Giang, lần thứ hai chị tiếp tục vững tin: “Con sẽ thi lại, con phải học Đại học”.
Năm lớp 13 làm dang dở nhiều thứ của chị, những người bạn thân chưa kịp tôi luyện qua khó khăn, những tình cảm học trò vu vơ không đủ níu giữ người ta thành một nửa thật sự của mình, những điều ra tiếng vào của mọi người xung quanh vì trượt Đại học...nhưng nó cũng mang lại cho chị những thứ quan trọng: những người bạn mới đồng cảnh, luôn luôn động viên nhau mọi lúc có thể, những người đi trước thổi niềm lạc quan để chị luôn kiêu ngạo tin rằng mình có thể làm được mọi thứ. Và lại thêm một lần niềm tin giúp chị hạnh phúc, bước vào Đại học không liên hoan, không ồn ào, chỉ nhằm mục đích nhắn nhủ với em là: “Việc vào Đại học đối với những đứa trẻ nông dân là điều bình thường”. Chẳng phải em đã tin và nuôi dưỡng điều đó cho tới ngày hôm nay sao? , vậy mà lại nói “chị thất vọng về em lắm hả?” Nhóc con! Chị không thất vọng chút nào cả? Vẫn là lời nói muôn thủa, em nghe cũng phát ngán: “Đừng để hối hận vì mình chưa gắng hết sức”. Mà em đã từng bảo: Không có thất bại chẳng qua là thành công bị trì hoãn thôi. Thế nên, dù kết quả như thế nào thì đừng bao giờ mất niềm tin nhé, cơ hội chưa hết thì không được dừng lại.
Một giai đoạn trong hành trình cuộc đời, chị đã đi qua, hơn ai hết chị mong con đường em đi ít gập ghềnh, ít chông gai hơn. Thế nhưng thử thách và thất bại sẽ làm em trưởng thành thực sự, đó là bài học dành cho riêng em không ghi trong cuốn sách nào cả.
Và cũng bởi vì “Gió có thể thổi tắt một ngọn lửa to nhưng nó sẽ thổi bùng lên ngọn lửa âm ỷ”, hãy giữ chặt niềm tin vào mình em nhé!
Yêu em nhiều!
Gửi từ email Minh Tâm – xuong_rong_da_280586
Ho ten: hứaphátduy Ho ten: snaile
Ho ten: nguyễn huyền trang Ho ten: Trương Đức Ho ten: Táo |
| TIN LIÊN QUAN | |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.


