Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là em (Vlog Radio)

2018-11-12 09:59

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Lạc mất anh cũng chính là lạc mất cả thanh xuân của chính mình. Cô chẳng mong cầu anh thay đổi, chỉ mong cầu khi mỏi gối, chùn chân anh vẫn có thể nhớ tới cô dù chỉ trong giây phút.

***

Cô quay đi, cắn chặt môi để tiếng nấc không bật ra. Cô tự biết giây phút này trước sau gì cũng đến, chỉ là không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy...

“Ừ, nếu em muốn thì mình chia tay”. Anh chỉ nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng từng tiếng.

Bao nhiêu yêu thương, giận hờn, mong ngóng, hi vọng, ước mơ… cô đều giữ nguyên vẹn cho anh. Cô dành cho anh cả một thanh xuân tươi đẹp. Dẫu biết rằng tình yêu này từ khi bắt đầu đã chẳng thể có kết quả mà cô chẳng thể giữ nổi trái tim, vẫn chạy theo người chỉ xem cô như bến đỗ tạm trên cả cuộc hành trình.

Cô biết, cô hiểu, nhưng cô vẫn cố chấp theo đuổi. Cô biết chỉ là người thứ 3, một người đến muộn trong cuộc tình này. Cô không trách anh, chỉ trách mình khờ dại. Cô cũng biết những giây phút ngắn ngủi ấy chỉ là tạm bợ, chắp vá mà cô đang mượn của một người con gái khác, một người con gái may mắn hơn, đến với anh trước cô, và dù họ không còn bên nhau nhưng chỗ trống đó chẳng bao giờ cô có thể chen chân vào được.

Với anh, chỗ đó vẫn mãi là của người kia, còn cô chỉ được phép đứng ngoài mà không được quyền chạm tới. Cô hiểu thanh xuân chỉ đến một lần, nhưng lại chẳng thể rời bỏ anh. Đành chấp nhận dành cả tuổi trẻ của mình để bên anh, để đi bên lề cuộc sống của anh, và lẽ dĩ nhiên, đến cuối cùng, điều cô nhận lại chỉ toàn là nước mắt.

Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là

Anh hơn cô 10 tuổi, cô đã nghĩ mình thật may mắn bởi thanh xuân của cô và tuổi trẻ của anh đã không cần phải chờ đợi nhau. Anh đã có sự nghiệp và cô cũng đã trưởng thành. Nhưng không, cái mà anh theo đuổi khác hẳn những điều cô muốn. Với anh, cô có cũng được mà không cũng được. Bên cô nhưng chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi từ người đó, chỉ cần người đó nói cần anh, anh chẳng ngại ngần mà rời đi. Vậy, cô bên anh với danh nghĩa là gì? Người yêu? Bạn thân? Người thứ ba? Hay là người đứng bên lề hạnh phúc?

Cô xinh đẹp, tự tin, tài giỏi, nhưng lại thất bại trong tình yêu. Không phải cô không chờ đợi, nhưng con đường phía trước khiến cô cảm thấy sao mọi thứ mông lung quá. Anh nói anh yêu cô, nhưng anh không nói sẽ làm tất cả vì cô, không nói sẽ đi với cô đến tận sau này. Anh chưa từng hứa hẹn, còn cô chưa từng thôi mong chờ… Tình yêu của cô và anh là vậy đấy.

Tình cảm mà cô và anh dành cho nhau, chỉ là một sợi dây rất mảnh chỉ có mình cô giữ. Muốn thăng bằng, cô chỉ có cách vừa chạy, vừa kéo, vừa nắm, vừa buông. Nếu cứ mãi như thế này thì sẽ mệt mỏi lắm đúng không anh? Người ta nói đau tự dưng sẽ buông, nhưng tuyệt nhiên chẳng đúng với tình yêu của cô. Càng đau, cô lại càng cố chấp ở bên cạnh. Cô đã mong anh như tách trà nóng, cô sẽ cố thổi, thổi thật mạnh, thật nhiều, rồi sẽ đến tách trà đủ ấm thôi, lúc đó, cô chỉ cần nhẹ nhàng thưởng thức, nhẹ nhàng bên anh, quên bao nhiêu tủi nhục, quên bao nhiêu ấm ức, chỉ còn bình yên.

Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là

Cô đã từng nghĩ, sau khi rong chơi khi mệt mỏi anh sẽ tự tìm về. Nhưng cô đã nhầm, bởi cuộc vui của anh chẳng có lúc tàn. Anh cứ lao vào với bao nhiêu đam mê, bao nhiêu cám dỗ, mà quên mất bên cạnh anh, có một người con gái là cô vẫn cứ ngóng trông, đợi chờ. Tuổi trẻ đó, thanh xuân đó của cô gái cứ ngày một héo mòn bên anh. Cô đã nghĩ dù anh có thành đạt, dù anh có đang ở đỉnh vinh quang, thì sau khi về nhà, anh vẫn là của cô, vẫn là người mà cô thương yêu, vẫn là người che chở cho cô trước bao bão giông của cuộc đời. Vậy nhưng, buồn thật khi tình yêu của anh lại chẳng thể nào trưởng thành cùng với thanh xuân của cô. Vẫn mãi chỉ là một người chạy và một người đuổi…

Ngày sinh nhật cô, anh vẫn mải miết với những cuộc vui. Trong men rượu kia, có bao giờ có thấp thoáng hình bóng cô không? Cô đã từng huyễn hoặc bản thân, chỉ vì anh chọn công việc đó nên anh bận lắm. Thời gian ở phòng phẫu thuật còn nhiều hơn thời gian ở ngoài. Công việc của anh bận lắm, phải dành giật từng phút, từng giây, từng cơ hội sống cho bao nhiêu con người. Cô đã từng nghĩ, chỉ vì vậy nên anh mới bận. Nhưng không, đó chỉ là một phần cuộc sống của anh thôi… Anh bận, bận đến nỗi chẳng thể dành cho cô một phút thôi, nhắn cho cô một tin rằng anh đang bận được ư? Lúc mới yêu gần như thời gian ngoài phòng phẫu thuật anh đều dành cho cô, thì giờ đây, khoảng thời gian vốn dĩ đã ít ỏi đó lại còn bị sẻ chia với hàng ngàn mối bận tâm khác.

Cô đau, đau chứ, tại sao lại không? Cô không ngốc, chỉ là cô quá cố chấp nên mới có ngày hôm nay, chỉ vì anh quá vô tâm nên mới bỏ quên cô với muôn vàn nỗi nhớ. Cô nhận ra, cái anh có thể buông dễ dàng nhất đó chính là cô.

Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là

Từng tiếng nấc vang lên khi cô mệt nhoài sau cánh cửa. Cô khóc thì đã sao chứ, nước mắt đâu có thể đưa anh trở về. Cô khóc thì sao chứ, anh còn quá bận với thế giới ngoài kia. Cô hiểu, thật sự rất hiểu, với anh có rất nhiều ràng buộc, nhưng anh lại chẳng muốn ràng buộc bởi bất cứ ai và đặc biệt với cô lại càng không. Anh không vô tâm, anh chỉ đang để tâm cho những câu chuyện khác…

Cô chẳng cần gì, chỉ cần anh nói nhớ, cô sẵn sàng bỏ hết mọi thứ, sẵn sàng tha thứ bao lần anh làm tổn thương cô, sẵn sàng quên hết bao tủi hờn mà chạy đến bên anh. Ước mơ một ngày trọn vẹn nằm bên anh, nắm tay anh, được anh vuốt ve, dỗ dành dường như là quá xa vời.

Cô chẳng thể làm gì khác ngoài chia tay. Những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ, cô chấp nhận làm người đứng bên lề cuộc sống của anh, chứng kiến bao thăng trầm tuổi trẻ của anh. Lạc mất anh cũng chính là lạc mất cả thanh xuân của chính mình. Cô chẳng mong cầu anh thay đổi, chỉ mong cầu khi mỏi gối, chùn chân anh vẫn có thể nhớ tới cô dù chỉ trong giây phút.

Khép lại quãng đường quá dài, cô chẳng còn gì ngoài những vết chai sạn trong tim. Nói không nuối tiếc thì không hẳn, chỉ là thấy đau lòng khi quãng thời gian đẹp nhất của cô chỉ đổi lấy sự vô tâm, hờ hững của người cô thương. Nhưng cô không hối hận bởi cô đã sống trọn từng giây phút bên anh, đã yêu anh bằng cả bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cô vẫn mong anh hạnh phúc dù trong hạnh phúc đó không có hình bóng của cô…

Thanh xuân này, ta đành lạc mất nhau!

© Strong will – blogradio.vn

Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top