The day you went away
2015-08-11 06:00
Tác giả:
Nghe bài hát The day you went away (M2M)
Ở bên đây, trời đã vào hè. Cái nắng đã lan rộn khắp mọi nơi, len vào mọi ngõ ngách trên khắp nẻo đường phố. Nó làm mọi thứ trở nên bức rức và khó chịu. Còn bản thân con người, họ làm việc một cách vội vã, hối hả, nhanh chóng và tôi, một đứa con bé mới tập làm người lớn, cũng tuôn theo dòng chảy tấp nập đó trong một đất nước năng động và phát triển nhất thế giới.
Hôm nay, một ngày chẳng có gì là đặc biệt, thế nhưng tôi quyết định nghỉ ở nhà vì muốn dành một chút thời gian riêng tư cho mình. Cuộc sống hiện đại làm đầu óc con người trở nên nặng nề và cứng ngắc. Tôi muốn tìm lại được bản thân tôi, muốn cái cảm giác lạc quan, yêu đời xưa có thể quay trở lại. Tôi biết rằng điều ấy vô cùng khó khăn nhưng tôi vẫn muốn thử. Và chính vì vậy , tôi đã đi loanh quanh các khu shoppping center để tìm lại cái cảm giác thân thuộc xa xưa ấy. Bất thình lình, trời đổ mưa như trút nước. Tôi vội vã tìm cho mình một chỗ trú thân.
Ngồi trong quán cà phê nhìn ra trời mưa, một cảm giác xưa lại dâng trong lòn tôi. Những kỉ niệm buồn và đau thương lại ùa về trong tiềm thức bé nhỏ của tôi. Hôm ấy trời cũng mưa dầm dề và rả rích như hôm nay. Tôi và anh đã nói lời chia tay, một sự chia ly vĩnh viễn. Cả hai chúng tôi đều thuộc về hai thế giới khác nhau. Hai thế giới mà không bao giờ có thể nhập thành một. Cái thế giới mà đối phương sẽ không bao giờ đi sâu vào bên trong để tìm hiểu một nửa kia của mình. Chúng tôi như hai đường thẳng song song không bao giờ tiếp xúc được với nhau.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái đêm hôm đó. Anh đã nắm tay tôi thật chặt và lâu trên đường về nhà. Suốt đoạn đường đi, anh không nói một lời nào mà chỉ lặng lẽ bước đi. Tôi biết có điều gì xảy ra với anh nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi anh. Thế là cả hai chúng tôi chỉ đi trong sự im lặng. Con đường về nhà hôm đó hình như trở nên nặng nề và xa hơn mọi ngày. Cuối cùng, anh dừng lại và nhìn vào mắt tôi thật lâu. Trong mắt anh, tôi đoán rằng sắp có chuyện xảy đến với chúng tôi. "Chúng ta hãy chia tay đi. Anh thấy rằng mình không hợp với nhau. Với lại anh đang quen một người con gái khác. Em hãy quên anh đi, anh không xứng đáng với tình cảm của em đâu. Anh xin lỗi."
Tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và quay cuồng. Trời đất như sụp đổ trước mặt tôi. Tôi không tin vào những điều mà mình nghe và hét lớn: "Không hợp? Thế tình cảm chúng ta hai năm quen nhau chẳng có ý nghĩa gì với anh sao, nó không bằng một người con gái anh mới quen ư?". Anh đứng đó mà không nói bất cứ điều gì dù là một lời giải thích giả dối. Anh quay lưng bước đi để lại tôi lạnh lẽo đứng một mình trong chiều mưa. Bóng anh dần dần lặn hẳn trong làn mưa lạnh buốt. Còn tôi, không biết nước mắt hay nước mưa đã làm nhòa mắt tôi.
Tôi đã khóc như một con ngốc. Tôi tự hỏi bản thân mình tại sao tôi lại mất anh. Chẳng lẽ tôi không đẹp bằng cô ấy, tôi không chăm sóc anh tận tình như cô ấy hay là anh cảm thấy rằng tôi không yêu anh nhiều bằng cô ấy. Mãi đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời hay là tôi không muốn biết sự thật.
Tôi cũng không biết giờ đây câu trả lời ấy có còn quan trọng đối với mình không. Khoảng thời gian đó, tôi đã đau khổ rất nhiều. Tôi biết cuộc sống không có anh sẽ chẳng dễ dàng chút nào nhưng tôi cần đứng lên và vượt qua chính mình. Thế là tôi đã làm một quyết định mà tôi nghĩ vô cùng sáng suốt, chín chắn và quan trọng trong cuộc đời của tôi. Tôi quyết định đi thật xa tới một đất nước mới để tôi có thể bắt đầu lại từ đầu và mong rằng hình ảnh anh sẽ phai mờ trong tâm trí tôi.
Trước khi đi, tôi muốn được gặp anh lần cuối. Mang trong lòng một chút hy vọng nhỏ nhoi, dù rất nhỏ bé. Tôi hy vọng rằng anh sẽ đến và mang cho tôi một lời giải thích nhưng cuối cùng tôi nhận được là gì, chỉ là một dòng message và ba chữ lạnh lùng: "Anh xin lỗi". Tôi không cần một lời xin lỗi. Cái tôi cần là sự giải thích. Tôi ngồi đợi anh rất lâu và anh đã lỡ hẹn lần nữa. Tôi lại ngồi khóc và hình như thời gian cũng ngưng đọng để chia sẽ nỗi đau cùng tôi.
Ngày tôi ra sân bay, tôi lại hy vọng anh sẽ ra tiễn tôi. Tôi muốn được thấy mặt anh lần cuối. Tại sao tôi vẫn mãi hy vọng dù biết rằng cơ hội đó rất là vô vọng và nó sẻ không bao giờ thành hiên thực. Tất cả đã tan biến như mây khói. Bước chân đấu tiên mà tôi đặt lên một đất nước xa lạ và xa xôi, tôi biết rằng tôi đã mất anh mãi mãi. Chúng ta đã xa nhau thật rồi. Ngồi ngắm mưa mà cảm giác ngày xưa vẫn làm cho tim tôi đau nhói. Hai năm đã trôi qua. Tôi vẫn chưa hề gặp mặt và nói chuyện với anh dù chỉ một lần. Hai năm đó không phải là một thời gian ngắn nhưng cũng không phải dài để quên đi mọi chuyện. "Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương." Nhưng sao vết thương trong lòng tôi vẫn còn đau.
Chẳng lẽ tôi vẫn còn yêu anh, tôi không thể nào quên được anh? Hay là do bản thân tôi mãi không chịu buông tay, không để mọi thứ xảy ra theo tự nhiên? Cho đến hôm nay, bản thân tôi vẫn còn chưa tìm ra lối thoát cho riêng mình và câu trả lời đó vẫn nằm trong vòng bí mật. Không biết đến bao giờ tôi mới tìm thấy chìa khóa để mở cánh cổng bí mật đó. "Love is easy come, easy go", nhưng khi nó đi, nó thường để lại một nỗi đau nhiều hơn là niềm vui.
Nếu như anh có vô tình đọc được bài viết này, xin hãy nhớ rằng có một người con gái xa xăm nơi đâu vẫn đang cầu nguyện, chúc phúc cho anh gặp được người anh yêu và yêu anh thật lòng. Xin anh hãy biết quý trọng và giữ gìn những người ở xung quanh anh vì một khi mất đi thì có thể anh sẽ không bao giờ tìm lại được. Hy vọng rằng một ngày nào đó khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi và anh vẫn có thể trở thành những người bạn tốt như ngày xưa. Hy vọng rằng mỗi khi trời mưa đến, cái cảm giác đó sẽ đi xa thật xa...
Theo Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?