Thành phố không màu
2015-04-30 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Thành phố chỉ không màu sắc khi em đánh mất cả niềm tin vào cuộc sống. Giờ em tin, thành phố luôn có màu, kể cả một ngày em rời thành phố đi xa.
Em đi ngang qua con phố hàng xà cừ tít tắp nối dài, mà ước rằng con đường ấy đừng dừng lại. Một chút mông lung, nghe lá thở dịu êm quá đỗi, có lẽ bình yên như trở về trên tóc em. Phố không màu. Hình như hạ đang về trên từng con phố. Anh có bao giờ thương nhớ mùa hạ, mùa em được sinh ra trong cái nắng cháy trời, dưới xác phượng đỏ, mà em lớn lên trong từng mùa hạ, mà ấp ôm một lời yêu thương cũ kỹ. Đã bao giờ ai tự chia tay, lại tự nối tình yêu để rồi dưới ánh đèn phồn hoa thành phố vẫn không màu sắc. Em mường tượng, sẽ bao lần em bước đi trên con phố này nữa, mà âm thầm như sương rơi lặng lẽ, đêm về viết câu tình ca cho một ngày không gọi tên nhau ?
Đừng gọi em sâu sắc, em vẫn chỉ là một cô gái chưa trải hết cuộc sống, và lại không phải nàng thơ đằm thắm. Chị gặp em, chị ngạc nhiên: “Em viết thơ ư, chị nghĩ người như em không thể viết thơ”. Em cười mà thấy mặn chát, dù đã quá quen với cách mọi người vẫn nói, mà sao vẫn một chút tổn thương. Vì em tự gai góc nhiều quá, nên người ta nghĩ rằng chẳng bao giờ cô gái như em biết buồn đau. Thành phố lại phả lên thứ ánh sáng không màu, để em bước nhanh hơn mà đi trong vô định, mà đâu ai hay giọt nước mắt cũng chẳng còn trong suốt như xưa, mà hoen mờ dần trên gò má.

Thành phố vẫn không màu, đi qua những chốn náo nhiệt và nhậu nhẹt nóng bức, hay những quán xá với ánh đèn đủ loại, tự dưng em thấy mình trào lên một sự khinh khi, như thấy cái tăm tối nhất mà thứ ánh sáng không màu kia cũng chẳng phủ lên được. Thấy ghét những nơi ồn ào quá đỗi, nơi đủ loại người và đủ lớp người, mà không có chỗ dành cho kẻ lặng im nhận thấy thành phố không màu sắc. Như vẫn biết dẫu anh chẳng bao giờ như lời anh vẫn nói, mà em vẫn mang nặng đầy nhớ thương.
Anh có thương mùa nắng, có buồn khi bằng lăng bạc hết dưới nắng trời? Anh còn đủ xuyến xao hàng phượng đỏ cháy, mà bồi hồi trang sách học trò. Không phải em không sống hết mình với thực tại, chỉ là cỏ cây tự khi nào đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Anh ạ, những lá thư tay không đề tên người nhận, cũng chẳng có một địa chỉ rõ ràng, em luôn cất vào ngăn tủ, thi thoảng lại đọc lại, mỉm cười mà đốt hết thành bụi tro, để ngoài em ra, không còn nơi nào đủ sức chứa hết cung bậc cảm xúc của riêng mình.
Hôm nay em cuốn mái tóc, chẳng phải vì chớm hạ, mà vì chưa bao giờ em thấy thiết tha với thực tại dường thế, dù em vẫn chưa làm được một điều gì cả. Khi những giọt nước mắt khô đi, để em nhận ra thành phố vô cùng đẹp xinh, tràn đầy màu sắc khi vào hạ. Hoàng yến, điệp vàng sẽ sóng sánh nắng mưa, bằng lăng, phượng hồng vẫn ngút ngàn như thuở ấy, phố vẫn lên đèn khi ngày đổ tà dương, xen lẫn khúc ca của ai, mà xen vào màu áo của cô lao công trên phố...
Thành phố chỉ không màu sắc khi em đánh mất cả niềm tin vào cuộc sống. Giờ em tin, thành phố luôn có màu, kể cả một ngày em rời thành phố đi xa.
© Linh Sam – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.


