Tháng tư về, mùa thay áo mới
2015-04-08 01:00
Tác giả:
Tháng Tư hoa gạo rực trời
Tiếng chim tu hú gọi mời hè sang
Tháng Tư cúc vẫn nở vàng
Ai đem con sáo quá giang theo chồng.
Tháng tư sen sắp trổ bông
Mang theo hương vị mặn nồng lứa đôi
Tháng Tư nay đã đến rồi
Người đừng đi lạc để tôi nhỡ đò.
Tháng Tư ai nhận, ai cho
Bằng lăng sắp nở ai lo phượng hồng
Tháng Tư ai đợi, ai trông
Để cho hoa gạo bềnh bồng nhẹ rơi.
Tháng Tư chỉ của em thôi
Trao anh nỗi nhớ để rồi bâng quơ
Tháng Tư dệt trọn ước mơ
Cho hè bớt nắng câu thơ trữ tình.
Tháng tư về, mùa hè cũng len lỏi trên từng con đường, từng ngõ phố. Tháng tư, tháng của hoa gạo đỏ rực một góc trời, của nắng dịu đầu hè, của hương thơm từ những bông hoa loa kèn đang thi nhau đua sắc.
Tháng tư về, con người ta dường như cũng thấy nhẹ nhõm hơn, khi không còn phải khoác trên mình những chiếc áo dày, không còn những ngày co người trong chiếc chăn to sụ để tránh từng đợt gió mùa đông thổi nữa.

Những ngày đầu tháng tư, mùa xuân dường như vẫn đâu đây. Bầu trời cao hơn với những tia nắng dịu dàng chiếu xuống mặt đất.
Tháng tư về, bất chợt đổ mưa rào. Cơn mưa chuyển mùa làm cây cối như được phủ một màu xanh khác, màu xanh của sức sống căng tràn. Đường phố sạch sẽ tinh khôi. Tâm trạng con người vì thế mà cũng nhẹ nhàng hơn, không còn buồn bã như những ngày đông, không khắc khoải hoài niệm như mùa thu, không bức bối vì sức nóng của mùa hè.
Tháng tư về, trong tôi lại ùa về những kỉ niệm tuổi thơ, những buổi chiều tha thẩn ngoài đồng tìm những chú dế đem về chọi với bạn, những buổi tối nắm tay nhau rong chơi trên đường làng.
Tháng tư đẹp đến thế, làm con người ta chỉ ước được quay lại cái thời “ngày xưa ấy”, để được cảm nhận nhiều những tháng tư của đất trời nước Nam hơn nữa.
Tôi yêu tháng tư! Tôi yêu nước tôi!
Phạm Minh Phượng

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.


