Tháng 7 về quê tôi có mùa hoa sấu rụng
2016-07-13 01:27
Tác giả:
Tháng 7 về trong cơn mưa ngâu dai dẳng đem theo những dốm hoa sấu nhỏ li ti rụng xuống, có người con xa quê nghĩ về tháng 7, nghĩ về những cơn mưa ngâu và nghĩ về mùa hoa sấu, lòng chợt buồn một nỗi buồn nôn nao.
Đường Hà Nội nhiều lắm cây sấu! Mùa hoa tháng 7, đường Hà thành rải một lớp màu xanh non của những đốm hoa li ti rụng xuống. Buổi tối, rảo bước trên những con đường Hà thành, hương hoa thoang thoảng chạm làn da tôi khẽ nhắc mùa hoa sấu đã về… Để rồi cõi lòng mơn man, chợt ùa về hình ảnh quê hương thân thuộc.
Mùa này chắc hẳn quê tôi cũng đang vào mùa hoa sấu rụng!… Quê tôi một miền quê nghèo, có con sông nhỏ ôm trọn xóm phường như đang che chở cho mỗi ngôi nhà nơi đây. Dòng sông hiền hòa hai bên trồng đầy những cây sấu lớn. Tôi sinh ra đã thấy hàng cây đứng hiên ngang và hình ảnh đó đã đi sâu vào tâm hồn non nớt của tôi không phai mờ.
Trưa hè oi ả đâu đó còn văng vẳng tiếng cười đùa trong trẻo hòa cùng tiếng ve sầu râm ran cuối xóm. Lũ trẻ con chúng tôi vẫn thường kéo nhau ra bờ sông tắm mát, rồi nghịch đủ trò. Cành cây đung đưa hoa sấu rụng xuống mặt sôn , rồi nhẹ nhàng được nước cuốn đi. Tôi biết mình đã trải qua một tuổi thơ như thế!
Hoa sấu rụng nhiều hơn bao giờ hết sau những trận mưa dữ dội của mùa hè. Tôi nhớ mỗi khi mưa to, nước sông dâng lên là người dân quê tôi rộn ràng rủ nhau đi bắt cua bắt cá… Giờ đây trưởng thành hơn chút, nhớ về quê lại chỉ thấy nhớ hương vị canh cua nấu rau mùng tơi, rau dền, vị ngọt đậm nuôi tôi lớn khôn…

“Sao giờ này bố chưa về vậy mẹ?”
Tôi hỏi mẹ.
“Chắc bố mày cố cày nốt cho xong cái ruộng đấy, sợ trời mưa lại không ra đồng được.”
Mẹ tôi nhìn trời, ánh mắt xa xăm:
“Trời cũng sắp mưa rồi mẹ nhỉ?”
“Ừm!”
Mẹ chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Giá như trời này bắt được cua ở con sông làng ta thì ngon phải biết mẹ nhỉ? Hay ăn cơm xong nhà mình đi ra sông xem có bắt được con nào không đi mẹ?”
Tôi hào hứng nhìn mẹ
Và thế là trời mưa thật! Cơn mưa đầu mùa xóa tan cái oi bức của ngày hè oi ả. Mưa đến vội vàng, mưa nhảy nhót trên mái nhà, mưa rơi lộp bộp trên tàu lá chuối gột sạch bụi bẩn… Chỉ vài phút sau mưa đã trắng xóa trên những ngọn cây xa xa, sấm bắt đầu gầm thét như thiên nhiên đang tức giận. Bên mâm cơm nguội lạnh ,mẹ lộ rõ vẻ lo lắng.
“A! mẹ ơi bố về rồi kìa!”
Tôi mừng rỡ gọi mẹ.
Mẹ không nói gì, chỉ đợi đến khi bố đi vào nhà cởi bỏ tấm áo mưa nặng trĩu đan bằng lá cọ mẹ mới hỏi bố giọng trách cứ:
“Ông đi đâu mà giờ này mới về? Cả nhà đang đợi cơm này!”
Lúc này tôi để ý thấy ánh mắt mẹ đã bớt đi nhiều lo lắng...
“Tôi cày xong thấy vẫn còn sớm mà trời lại sắp mưa, liền ra sông bắt bữa cua đem về. Bà với con xem này hôm nay bố bắt được toàn cua to nhé! Mải bắt nên về hơi trễ ...”
Bố tôi cười xuýt xoa, nụ cười hiền hậu khắc sâu trong tim tôi
Bên mâm cơm thơm nồng vị canh cua nấu rau mồng tơi rau dền, lòng tôi ấm áp lạ! Không khí gia đình đầm ấm, mọi người vui vẻ trò chuyện, mặc cho bên ngoài trời gió liêu xiêu căn nhà tranh xơ xác...

Đêm hè Hà thành, bước chân vô định trên con phố nhỏ, đã bao lâu rồi tôi không có thời gian để cảm nhận cảnh vật trên con đường đầy hương hoa sấu. Mùa hoa nở tự bao giờ? Và hơn thế đã bao mùa tôi không còn biết đến hương vị canh cua nấu rau mồng tơi, rau dền? Đã bao mùa con không về thăm bố mẹ? Sống giữa lòng Hà Nội xô bồ, tấp nập, áp lực cuộc sống đã làm mất đi những giá trị tốt đẹp vốn có Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại gọi về nhà...
Mẹ tôi nghe điện thoại, giọng nói có chút bối rối. Tôi hỏi mãi mới biết bố tôi đang nằm trong bệnh viện. Mẹ chưa nói hết câu lòng tôi nghẹn lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tôi tắt máy vì không muốn để mẹ thấy con trai mình yếu đuối dường nào, con trai mẹ vô dụng nhường nào. Chỉ vì chạy theo những thứ danh lợi phù phiếm mà tôi không quan tâm đến bố mẹ không quan tâm đến những tình cảm thiêng liêng kia. Không suy nghĩ nhiều ngay lúc này tôi chỉ muốn về đến nhà càng nhanh càng tốt, được bố mẹ ôm trọn vào vòng tay ấm áp, rũ bỏ hết tất cả mệt mỏi tại chốn phồn hoa này.
Tôi bắt xe về nhà, đi thẳng đến bệnh viện. Đứng bên ngoài cửa kính phòng bệnh, nhìn vào hai thân ảnh gầy gò bên trong, tôi không nén nổi cảm xúc trong lòng mà nước mắt lại một lần nữa cứ thế trào ra. Bố tôi gương mặt có phần hốc hác, da xanh đi, nằm ngủ trên giường bệnh. Bóng mẹ ngồi gọt hoa quả đợi bố tỉnh dậy , hắt lên bức tường làm tôi khẽ run lên, nhói một hồi trong tim... Tôi gạt nước mắt, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Mẹ thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên. Tôi ra hiệu mẹ im lặng kẻo lại đánh thức bố dậy. Rồi nhẹ nhàng đến bên mẹ, được mẹ ôm vào lòng. Ấm áp, vô cùng ấm áp!

Đêm hôm đó tôi ở lại với bố, nói chuyện cùng bố đến mãi khuya. Tôi biết là bố sợ khi thức giấc sẽ không thấy tôi nữa, ông sợ tôi bỏ ông để trở lại Hà Nội.
Ngày tôi hết hạn nghỉ phép, phải trở về với thành phố, bố mẹ dù rất vui vẻ động viên tôi nhưng tôi biết trong lòng họ đang rất buồn. Để bố mẹ khỏi lo lắng tôi đã hứa sẽ thường xuyên về quê hơn.
Trước khi bước chân cuối cùng lên ô tô, hình ảnh ngôi làng nhỏ thân yêu một lần nữa được thu vào ánh mắt tôi. Dánh xe chuyển động, một vài bông hoa sấu nhỏ li ti rơi trên tấm kính trong suốt trước xe, rơi vào tầm nhìn của tôi.
Ngỡ ngàng! Lại một mùa hoa sấu rụng! Tôi rời xa quê!
© Nguyễn Đình Quang – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.