Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết này ai gói bánh chưng?

2014-01-24 01:00

Tác giả:


Blog Family - Giờ tôi lại phải đi nước ngoài vì việc học hành dang dở của mình, nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng không nguôi về gia đình và về mẹ. Vì mẹ không muốn tôi buồn nên không bao giờ than vãn hay buồn bã khi nói chuyện với tôi nên tôi thật băn khoăn, không biết giờ này, mẹ tôi có ổn hơn không, có buồn nhiều không...Tự nhiên tôi lại hỏi lòng mình: Thiếu bàn tay mẹ, Tết này ai gói bánh chưng?

***
Đã gần một năm kể từ cái ngày ấy, cái ngày mà căn bệnh quái ác đến với mẹ tôi, gieo cho gia đình tôi bao vất vả, thăng trầm. Mẹ tôi, một người phụ nữ mới ngoài 50, có thể đã nửa đời người nhưng đó là độ tuổi quá trẻ khi mẹ tôi mắc phải bệnh tai biến mạch máu não sau một cú ngã. Hệ lụy của căn bệnh đã làm mẹ tôi mất đi khả năng cử động tay trái và chân trái của mình.

Tôi vẫn còn nhớ như in, cái ngày tôi nhận được hung tin từ gia đình báo về căn bệnh của mẹ, lúc ấy tôi còn đang ở nước ngoài, tôi bàng hoàng và không còn tin nổi vào tai mình nữa. Tôi đã khóc cả ngày hôm đấy, phần vì thương mẹ, phần vì tôi quá shock. Mẹ tôi, một người nhanh nhẹn hoạt bát, lúc nào cũng là cánh tay phải của 2 bên nội ngoại, lại được cái khéo tay, nhiệt tình nên việc lớn nhỏ gì cũng đến tay.

Căn bệnh quái ác không chỉ khiến tôi bất ngờ mà cũng làm cho ai nấy đều thảng thốt. Sau 4 tháng từ ngày mẹ bị ốm, tôi trở về nhà và tự nhủ sẽ chăm sóc mẹ để bù đắp những tháng ngày tôi không thể ở bên mẹ. Tôi nhớ gần như  một tuần sau khi tôi trở vê, mẹ tôi luôn ở trong trạng thái u uất, buồn phiền, mẹ tôi khóc nhiều lắm, trông mẹ cũng già đi nhiều lắm. Khi vào đám giỗ, mẹ dùng tay phải đan vào bàn tay trái bất động để giữ cho nó khỏi tuột ra, lúc vái trước bàn thờ tổ, lời khấn hòa cùng nước mắt; đi đến đâu đông người, mẹ như một con người tội nghiệp, có lẽ vì sự bất lực của bản thân mà mẹ chỉ khóc thôi. Lúc ấy, tôi đã ôm mẹ vào lòng, an ủi mẹ nhưng rồi tôi cũng chẳng thể cầm được nước mắt.

Bánh chưng tết

Ngày tôi ở nhà, được nghe mẹ kể những chuyện đau lòng khi mẹ bị ốm mà tôi không hề hay biết, tôi thấy trách bản thân nhiều lắm. Mẹ kể, tết năm ngoái, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, mẹ tôi lại gọi hết mấy chị em ra và dạy gói bánh chưng, mặc dù như mọi năm, mẹ là người gói chính và chị em chúng tôi chỉ ngồi chờ đến lúc cuối để gói thử mấy chiếc bánh rùa. Có lẽ ngày ấy mẹ cũng không tưởng rằng một ngày rất gần, mẹ đã không thể gói bánh chưng được nữa rồi.... Mẹ tôi còn kể, trước đêm mẹ bị ngã, mẹ tôi đã in một bài báo tựa đề “phòng chống và sơ cứu cho bệnh nhân tai biến” và đưa cho mấy chị em ở nhà xem, mẹ còn dặn là đọc để biết sau này lỡ có lúc phải dùng. Thế mà hôm ấy, đứa em biết nghe lời của tôi lại không nghe lời mẹ và còn bảo rằng: “Đọc cái này làm gì, có ai bị đâu mà phải dùng”. Có lẽ ngày ấy nó cũng không tưởng,  mẹ bị tai biến vào đúng cái đêm nó từ chối lời dặn của mẹ. Kể từ cái đêm định mệnh ấy, ngôi nhà thiếu đi bàn tay người phụ nữ đã bị xáo trộn đến mức khi tôi trở về nhà, tôi đã không còn nhận ra nhà của mình nữa.

Ngày tôi về, hiện ra trước mặt tôi vẫn là ngôi nhà lớn tôi từng ở nhưng bên trong, tất cả mọi thứ đều lộn xộn và bừa bãi. Thiếu đi bàn tay mẹ tôi, ngoài việc lo lắng thêm cho mẹ tôi, mọi người nhà tôi, ai cũng tât bật với công việc và việc học hành của mình đến nỗi chẳng ai còn để tâm tới nhà sạch hay bẩn nữa. Ngày tôi về, bữa ăn đầu tiên của tôi là với một núi người, không đườ ngồi ăn cùng mẹ, không phải vì chung vui với gia đình tôi khi có cô con gái mới về, đó là một đám trẻ con, chúng đến chơi và tụ tập, do chẳng ai trong nhà tôi còn tâm trí bận tâm đến chúng nên chúng cứ ăn chơi ở nhà tôi hết ngày này qua ngày khác. Ngày đó tôi về, tôi ngạc nhiên lắm, căn nhà của tôi không còn là căn nhà ấm cúng nơi chỉ có gia đình tôi yêu thương nhau nữa.



Bây giờ nó trở thành một ngôi nhà công cộng cho hết thảy mọi người ra vào. Một số ra thăm mẹ tôi, đôi lúc giúp gia đình tôi mấy chuyện dọn dẹp, nấu nướng. Xong phần lớn họ không quên đảo qua tủ lạnh hay những tủ đồ ở các phòng và tự động lấy những thứ họ thích để mang về nhà. Khoảng 3 tháng ở nhà, tôi cũng dần quen với mọi sự xáo trộn, cũng có nhiều thời gian để chăm sóc mẹ tôi hơn. Mặc dù bị bệnh, và hồi mới đầu mẹ còn bi quan nhưng nhìn chung mẹ tôi là người rất lạc quan, ngoài những lúc buồn bã vì bệnh tật, mẹ tôi cũng hay trò chuyện, cười nói với mọi người, cũng chăm chỉ đi tập hồi phục chức năng nữa. Ngay cả lúc ốm yếu, mẹ tôi cũng không ngại ngần đi cà nhắc xuống khu bếp để nấu cho tôi vài món ăn mà tôi thích bằng bàn tay phải còn lại của mình.

Hồi đầu, mẹ phải phụ thuộc vào người khác trong việc chăm sóc bản thân mẹ nhưng mẹ tôi cũng rất tự lập. Sáng sớm, thay bằng việc gọi tôi dậy sớm, mẹ tôi đã dậy, tự chống gậy đi vào nhà tắm và lấy quần áo để thay, sau đó vệ sinh thân thể rồi mới gọi tôi dậy để buộc tóc cho mẹ vì mẹ chỉ có một tay nên không thể làm những việc như vậy. Tôi cũng còn nhớ, có lần mẹ tôi chia sẻ dòng cập nhật trên Facebook về giấc mơ kì diệu của mẹ, đó là giấc mơ mẹ có thể vòng tay trái lên gáy và tự cột tóc cho mình. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng có những điều tưởng chừng như bản năng của con người lại quá xa vời với mẹ. Càng nghĩ tôi lại càng thương mẹ hơn.

Giờ tôi lại phải đi nước ngoài vì việc học hành dang dở của mình, nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng không nguôi về gia đình và về mẹ. Vì mẹ không muốn tôi buồn nên không bao giờ than vãn hay buồn bã khi nói chuyện với tôi nên tôi thật băn khoăn, không biết giờ này, mẹ tôi có ổn hơn không, có buồn nhiều không...Tự nhiên tôi lại hỏi lòng mình: Thiếu bàn tay mẹ, Tết này ai gói bánh chưng?

•    Gửi từ Trinh Thi Hoan Hao





Click vào đây để tìm hiểu về tuyển tập mới nhất của blogviet.com.vn


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top