Tết này ai gói bánh chưng?
2014-01-24 01:00
Tác giả:
Tôi vẫn còn nhớ như in, cái ngày tôi nhận được hung tin từ gia đình báo về căn bệnh của mẹ, lúc ấy tôi còn đang ở nước ngoài, tôi bàng hoàng và không còn tin nổi vào tai mình nữa. Tôi đã khóc cả ngày hôm đấy, phần vì thương mẹ, phần vì tôi quá shock. Mẹ tôi, một người nhanh nhẹn hoạt bát, lúc nào cũng là cánh tay phải của 2 bên nội ngoại, lại được cái khéo tay, nhiệt tình nên việc lớn nhỏ gì cũng đến tay.
Căn bệnh quái ác không chỉ khiến tôi bất ngờ mà cũng làm cho ai nấy đều thảng thốt. Sau 4 tháng từ ngày mẹ bị ốm, tôi trở về nhà và tự nhủ sẽ chăm sóc mẹ để bù đắp những tháng ngày tôi không thể ở bên mẹ. Tôi nhớ gần như một tuần sau khi tôi trở vê, mẹ tôi luôn ở trong trạng thái u uất, buồn phiền, mẹ tôi khóc nhiều lắm, trông mẹ cũng già đi nhiều lắm. Khi vào đám giỗ, mẹ dùng tay phải đan vào bàn tay trái bất động để giữ cho nó khỏi tuột ra, lúc vái trước bàn thờ tổ, lời khấn hòa cùng nước mắt; đi đến đâu đông người, mẹ như một con người tội nghiệp, có lẽ vì sự bất lực của bản thân mà mẹ chỉ khóc thôi. Lúc ấy, tôi đã ôm mẹ vào lòng, an ủi mẹ nhưng rồi tôi cũng chẳng thể cầm được nước mắt.
Ngày tôi ở nhà, được nghe mẹ kể những chuyện đau lòng khi mẹ bị ốm mà tôi không hề hay biết, tôi thấy trách bản thân nhiều lắm. Mẹ kể, tết năm ngoái, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, mẹ tôi lại gọi hết mấy chị em ra và dạy gói bánh chưng, mặc dù như mọi năm, mẹ là người gói chính và chị em chúng tôi chỉ ngồi chờ đến lúc cuối để gói thử mấy chiếc bánh rùa. Có lẽ ngày ấy mẹ cũng không tưởng rằng một ngày rất gần, mẹ đã không thể gói bánh chưng được nữa rồi.... Mẹ tôi còn kể, trước đêm mẹ bị ngã, mẹ tôi đã in một bài báo tựa đề “phòng chống và sơ cứu cho bệnh nhân tai biến” và đưa cho mấy chị em ở nhà xem, mẹ còn dặn là đọc để biết sau này lỡ có lúc phải dùng. Thế mà hôm ấy, đứa em biết nghe lời của tôi lại không nghe lời mẹ và còn bảo rằng: “Đọc cái này làm gì, có ai bị đâu mà phải dùng”. Có lẽ ngày ấy nó cũng không tưởng, mẹ bị tai biến vào đúng cái đêm nó từ chối lời dặn của mẹ. Kể từ cái đêm định mệnh ấy, ngôi nhà thiếu đi bàn tay người phụ nữ đã bị xáo trộn đến mức khi tôi trở về nhà, tôi đã không còn nhận ra nhà của mình nữa.
Ngày tôi về, hiện ra trước mặt tôi vẫn là ngôi nhà lớn tôi từng ở nhưng bên trong, tất cả mọi thứ đều lộn xộn và bừa bãi. Thiếu đi bàn tay mẹ tôi, ngoài việc lo lắng thêm cho mẹ tôi, mọi người nhà tôi, ai cũng tât bật với công việc và việc học hành của mình đến nỗi chẳng ai còn để tâm tới nhà sạch hay bẩn nữa. Ngày tôi về, bữa ăn đầu tiên của tôi là với một núi người, không đườ ngồi ăn cùng mẹ, không phải vì chung vui với gia đình tôi khi có cô con gái mới về, đó là một đám trẻ con, chúng đến chơi và tụ tập, do chẳng ai trong nhà tôi còn tâm trí bận tâm đến chúng nên chúng cứ ăn chơi ở nhà tôi hết ngày này qua ngày khác. Ngày đó tôi về, tôi ngạc nhiên lắm, căn nhà của tôi không còn là căn nhà ấm cúng nơi chỉ có gia đình tôi yêu thương nhau nữa.
Bây giờ nó trở thành một ngôi nhà công cộng cho hết thảy mọi người ra vào. Một số ra thăm mẹ tôi, đôi lúc giúp gia đình tôi mấy chuyện dọn dẹp, nấu nướng. Xong phần lớn họ không quên đảo qua tủ lạnh hay những tủ đồ ở các phòng và tự động lấy những thứ họ thích để mang về nhà. Khoảng 3 tháng ở nhà, tôi cũng dần quen với mọi sự xáo trộn, cũng có nhiều thời gian để chăm sóc mẹ tôi hơn. Mặc dù bị bệnh, và hồi mới đầu mẹ còn bi quan nhưng nhìn chung mẹ tôi là người rất lạc quan, ngoài những lúc buồn bã vì bệnh tật, mẹ tôi cũng hay trò chuyện, cười nói với mọi người, cũng chăm chỉ đi tập hồi phục chức năng nữa. Ngay cả lúc ốm yếu, mẹ tôi cũng không ngại ngần đi cà nhắc xuống khu bếp để nấu cho tôi vài món ăn mà tôi thích bằng bàn tay phải còn lại của mình.
Hồi đầu, mẹ phải phụ thuộc vào người khác trong việc chăm sóc bản thân mẹ nhưng mẹ tôi cũng rất tự lập. Sáng sớm, thay bằng việc gọi tôi dậy sớm, mẹ tôi đã dậy, tự chống gậy đi vào nhà tắm và lấy quần áo để thay, sau đó vệ sinh thân thể rồi mới gọi tôi dậy để buộc tóc cho mẹ vì mẹ chỉ có một tay nên không thể làm những việc như vậy. Tôi cũng còn nhớ, có lần mẹ tôi chia sẻ dòng cập nhật trên Facebook về giấc mơ kì diệu của mẹ, đó là giấc mơ mẹ có thể vòng tay trái lên gáy và tự cột tóc cho mình. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng có những điều tưởng chừng như bản năng của con người lại quá xa vời với mẹ. Càng nghĩ tôi lại càng thương mẹ hơn.
Giờ tôi lại phải đi nước ngoài vì việc học hành dang dở của mình, nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng không nguôi về gia đình và về mẹ. Vì mẹ không muốn tôi buồn nên không bao giờ than vãn hay buồn bã khi nói chuyện với tôi nên tôi thật băn khoăn, không biết giờ này, mẹ tôi có ổn hơn không, có buồn nhiều không...Tự nhiên tôi lại hỏi lòng mình: Thiếu bàn tay mẹ, Tết này ai gói bánh chưng?
• Gửi từ Trinh Thi Hoan Hao
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.