Tạm biệt tuổi 17 của tôi
2022-09-29 01:05
Tác giả:
Asvychan Trúc Nguyễn Thanh
Thế giới biết bao nhiêu người 17 tuổi,
Nhưng cuộc đời mỗi người chỉ có một lần 17 mà thôi
Hãy sống một lần cho thật trọn vẹn,
Trọn vẹn tuổi trẻ, tuổi trò để kết thúc quãng đời trẻ thơ.
Giấc mơ năm 17 tuổi vẫn còn đó,
Chỉ có người thiếu nữ năm nào đã bước đi xa xăm
Kỷ niệm cùng ký ức đôi lúc lại ùa về trong tâm tưởng,
Mãi vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn sống ở nơi tuổi 17 thăng trầm ấy.
Tuổi 17 nói nghe thì ngắn lắm,
Biết bao người cũng chỉ được nhiều nhất 4 năm
Còn tôi đây tuy điểm toán không cao không thấp,
Nhưng nhắm mắt lại có khi vẫn thấy tính ra được 21 tháng hay 5 năm.
Người thiếu nữ 17 tuổi vẫn như đứa trẻ,
Một trận sốt xuất huyết, cơ thể mắc kẹt, nhưng liệu tâm hồn có thoát ra?
Ngước nhìn mỏi cổ thấy biết bao người khổng lồ,
Vẫn vui vẻ đung đưa hai chân nhỏ dưới chiếc bàn học nơi giảng đường.
Tình yêu mới chớm nở rộ nhất tuổi 17,
Có yêu ai đó, cũng có thích người này, và có người đã bước qua nhau
Đôi môi mềm cùng gương mặt không thiếu những nụ hôn,
Mới vì những thiên thần bé nhỏ mà bỏ mặc tự nhiên đi hát ca kể chuyện.
Bầu trời tuổi 17 vẫn những mây trời của thiên nhiên,
Nhưng trong lòng lại luôn có khúc ca của hoàng hôn và ánh trăng
Tâm hồn lỡ si mê tiếng lốp đốp mái nhà và ánh sáng vàng ươm,
Lại vẫn đóng mở hai cánh cửa sổ màu nâu biết bao nhiêu lần không biết chán.
Nhớ biết bao những con chữ của năm tuổi 17,
Tràn ngập những hồn nhiên ngây thơ về cuộc đời tương lai trước mắt
Dù chẳng có chút mực nào rơi trên những trang giấy vở giấy sổ,
Vẫn hàng chục hàng trăm những em bé nhỏ được lưu giữ trong chiếc máy tính.
Sự si mê tuổi 17 vẫn còn sâu trong tim nhỏ,
Ngắm nhìn những tình yêu không biết phân biệt thật giả mà tin tưởng
Fanfic đủ loại biết bao kiểu gì cũng từng viết qua,
Cớ sao quay đi một khắc đã thấy sơ tâm khi nào bị đâm nát bấy.
Bãi cát có dấu chân của người thiếu nữ tuổi 17,
Không vì tình yêu thiên nhiên mà bớt cháy bỏng cái nắng trưa tháng 8
Sóng biển buổi chiều tà đầu tháng 7 cũng chẳng nhẹ nhàng,
Xô mạnh bờ cát ướt lún bàn chân đến suýt ngã vào màu nước đen điểm trắng.
Cô gái nhỏ tuổi 17 vẫn mang tâm hồn trẻ con,
Mỗi lần đi chơi đều không ngại trông em với đam mê làm giáo viên
Dù bước chân đến thế giới cổ tích hay dạo quanh khu vui chơi,
Đều luôn mải mê ngắm nhìn những thiên thần nhỏ dễ thương ngoan ngoãn.
Điều may mắn nhất tuổi 17 liệu chăng là cơn mưa?
Đưa mát ngày hè khỏi cái nóng không điều hòa nơi trường cấp 2 thi cử
Tò mò liệu có trường trung học phổ thông nào sẽ bật điều hòa,
Để ngày hè đi học sinh vẫn phải mang áo khoác mặc đi để không bị lạnh.
Đôi chân tuổi 17 vẫn bước qua những con đường quen thuộc,
Từ nhà đến trường rồi lại quay về, lặp đi lặp lại ngày ngày tháng tháng
Chiếc xe mới được mua tặng làm quà sinh nhật sớm vài ngày,
Tay lái chưa vững đành để trong sân mà đi mua vé xe buýt lượn lờ khắp nơi.
Tham dự kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm 17 tuổi,
Mong ước to lớn chỉ có vào đại học chứ không dám cầu thủ khoa á khoa
May thay thi ngoài thi riêng xét học bạ hồ sơ gọi mẹ đường,
Chưa cần biết điểm đã yên tâm ngủ ngon nhờ đỗ trường sư phạm trường y.
Liệu vẫn còn nhớ hay không tuổi 17 nơi lớp học kia?
Bạn bè ba năm, có cãi vã, vui buồn, cùng nhau bước qua thanh xuân
Mong những điều tốt nhất với người lương thiện và yêu thương
Riêng những khác biệt chỉ cầu “nước ngọt không thể pha cùng rượu bia”.
Quyết định to lớn của tuổi 17 phán xét cả tương lai,
Lọc chục ra năm chọn tới chọn lui rồi lại “con chọn theo ý bố mẹ”.
Đam mê nửa năm trời tan vỡ vì thực tế hà khắc,
Đành vì một tương lai tươi sáng mà phấn đấu toàn lực chạy về phía trước.
Thiếu nữ 17 tuổi vẫn còn mơ hồ về thế giới rộng lớn,
Lòng tràn đầy những ước mơ và tham vọng về một tương lai phía trước.
Không thủ khoa á khoa vẫn mong học bổng du học,
Hiện tại có thể tầm thường nhưng tương lai nhất định phải là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Tạm biệt nhé tôi của tuổi 17,
Hứa sẽ mãi nhớ, mãi yêu, mãi thương những phút giây đẹp đẽ đã qua
Xin chào đón cô gái mới vừa tròn 18 tuổi,
Mong rằng trong tương lai chúng ta sẽ vẫn nhớ về nhau qua những bức thư tay gõ máy.
© Asvychan Trúc Nguyễn Thanh - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc chẳng phải của riêng tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”