Ta vẫn chưa kịp gọi tên em
2013-10-03 08:58
Tác giả:
Bước chân chậm nhịp tiễn đưa một người
Lang thang riêng một góc trời
Ta về nơi ấy cõi lòng chơi vơi.
Ngày trước tôi yêu mùa thu lắm, yêu cái cảm giác đi dưới mưa vào những ngày se lạnh. Yêu những hàng cây lá chuyển vàng và rơi xuống lòng đường. Ngày đó cũng như bây giờ, tôi thường đi bộ một mình, từ con đường này tới con đường khác, không có đích đến, không biết giờ về. Bây giờ cũng vậy, cũng đi một mình trong cơn mưa nhưng tôi biết mình đang đi tới đâu…
Gửi em, người con gái tôi chưa kịp gọi tên!
Hôm nay, tôi đã đứng trước cửa nhà em, rất lâu, rất lâu với một tâm trạng mông lung khó tả. Dường như tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì đang muốn gì. Chúng ta cũng chỉ mới quen nhau thôi, đến nỗi tôi chưa kịp gọi tên em lần nào. Nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại nặng trĩu về hình ảnh và con người em đến vậy. Một cô gái cực kỳ dễ thương, khuôn mặt trong sáng. Từ dáng đi, cách nói của em toát lên vẻ đẹp của một người con gái ngoan hiền. Tôi đã đứng trước cửa nhà em, tìm kiếm hình ảnh em ngày nào nhưng không thấy đâu. Chỉ có những ký ức của những ngày qua tràn về.

Lần đầu tiên, tôi biết em là khi thấy em đứng chăm vườn lan trong nhà, một điều gì đó ở em khiến tôi không thể rời ánh mắt mình, cử chỉ của em nhẹ nhàng và chân thành đến khó tả. Từ sau hôm đó, tôi vẫn thường đi qua nơi ấy và đưa mắt tìm kiếm hình bóng em. Mỗi buổi chiều đi làm về, tôi thường thấy em chăm sóc vườn Lan trước cửa nhà. Em cắt tỉa từng nhánh, tưới nước nhẹ nhàng và chăm sóc chúng rất cẩn thận. Có lẽ bởi vậy mà vườn lan nhà em rất đẹp, những nhánh lan sum suê xanh mướt, những cánh hoa đủ màu khoe sắc nào tím, nào hồng. Có lẽ một vài lần tôi đã nhầm tưởng em cũng là một nhánh lan, nhánh lan tràn đầy sức sống mãnh liệt trong vườn lan muôn màu ấy.
Tôi cứ đứng nhìn em như thế, một lần, hai lần, rồi một tuần, hai tuần... Tôi cũng không nhớ nổi bao lâu. Rồi chợt một ngày đang mải miết nhìn em, tôi thấy em ngoảnh lại nhìn tôi và mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi như tê dại, tôi ngây ngô chẳng biết phản ứng như thế nào. Thẹn thùng tôi phóng xe chạy thẳng về nhà mà trong tim cứ đập thình thịch, vừa mừng vui vừa cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Bao năm trong cuộc đời, giờ bỗng chốc trở thành như đứa trẻ, chẳng biết phản ứng như thế nào trước nụ cười ấy. Tôi vò đầu, hối hận trước hành động ngốc nghếch của mình. Giá như lúc đó, tôi cũng cười chào lại em, hay có thể nói một câu nào đó đại loại như là khen vườn lan đẹp để biện minh cho hành động đứng nhìn ngẩn ngơ của mình và thế là tôi có thể làm quen với em. Nhưng sự thật thì…
Vài hôm sau đó, tôi không dám đi qua nơi ấy, hoặc có đi qua thì chỉ dám liếc nhìn chứ không dám đứng lại. Tôi cũng bắt đầu làm quen với việc yêu lan, tôi mua một vài khóm lan và cũng tự chăm sóc những nhành lan ấy. Mỗi lần nhìn những khóm lan tôi thường nhớ về em, nhớ cái cách em cắt tỉa, tưới nước cho Lan, rồi tôi cũng nhẹ nhàng chăm lan như vậy. Thỉnh thoảng tôi ghé các vườn bán lan để học hỏi cách chăm sóc, để tìm những loài lan mới và đẹp. Và bỗng một ngày, một lần nữa tình cờ tôi gặp em trong một cửa hàng bán lan. Em lại nhìn tôi và nở nụ cười. Tôi lúng túng và dường như chẳng muốn đánh mất cơ hội lớn lao này nữa. Tôi ngượng ngùng cười và bâng khuâng mấy câu hỏi vu vơ với em.
Tôi hỏi em về kinh nghiệm chăm sóc lan, em chỉ cho tôi cặn kẽ, loài nào cần nhiều nước, loài nào phải tránh nắng, lúc nào thì cần bón phân, lúc nào cần tỉa cành… Tôi vờ như tỉ mỉ ghi nhớ tất cả nhưng thật sự tôi chẳng nhớ gì ngoài khuôn mặt và nụ cười hiền từ của em. Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi vẫn kiếm chuyện dừng lại bên nhà em để hỏi em về lan. Những câu chuyện ngắn ngủi của tôi chưa bao giờ ngoài chủ đề về Lan. Đến cả việc hỏi tên em, tôi cũng ngần ngại không dám.

Tôi nghẹn đắng lại, bao tiếc nuối, bao ân hận. Vậy mà không ít lần tôi hoang tưởng mong ước rằng em là cô dâu của mình. Tôi cười cho sự ngốc nghếch ấy. Tôi không có được may mắn nắm tay em, không có được cảm giác bước nhẹ đi bên em dù chỉ một lần. Tôi cười nghiệt ngã, ngay cả việc gọi tên em thôi tôi vẫn chưa kịp, dù rất muốn một lần được gọi tên em “Ngọc Lan ơi!”.
Chiều nay, đứng dưới mưa, hình ảnh em ngày hôm ấy trong tôi rất thật, rất gần. Tôi đã đứng rất lâu, suy nghĩ rất nhiều và rồi tôi quyết định, từ sau hôm nay, tôi sẽ không tìm hình bóng em như thế này nữa. Tôi sẽ bước tiếp con đường của mình, con đường tìm kiếm hạnh phúc – một hạnh phúc không có em.
Hãy sống hạnh phúc em nhé! Ngọc Lan – người tôi chưa kịp gọi tên lần nào…
• Gửi từ Maria Tuyết Hồng <hoanghontim108@>
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.



