Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rồi nơi đây, tình yêu lại bắt đầu!

2010-01-20 08:57

Tác giả:


Blog Việt


- Đố em biết tình yêu có hình gì?


- Màu đỏ và hình trái tim!


- Sai toét! Hình tròn. Tròn và to thế này này…

Rồi anh cười. Nụ cười của anh luôn thật hiền và thật tươi. Nhi nhìn anh, cảm thấy yêu thương anh thật nhiều. Tự nhiên thấy tim mình thắt lại, cơ thể cứ thế run bật lên.

Nhi tỉnh giấc. Đã một tháng trôi qua rồi, kể từ ngày họ chia tay. Cả một ngày dài Nhi bận bịu với học hành và những cuộc vui bên lề, nó cuốn Nhi đi cùng những tiếng cười. Nhưng cứ trong giấc mơ Nhi lại thấy anh, thấy những gì Nhi yêu thương nhất! Bật máy tính như một thói quen… “Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại, và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại…” Bài hát ấy, cứ nghe đi nghe lại, để rồi thổn thức mãi. Nhi là người đến sau, và vì những sai lầm không đáng có của cô, cùng trái tim bị tổn thương yêu không hết mình của anh. Chia tay rồi! Nhi không tiếc, không hối hận.

Vội vàng làm tinh thần phấn chấn với một bản nhạc đồng quê. Một cô bé 17 tuổi như Nhi, đó dường như là một sự “già trước tuổi”. Cô vốn vậy, với một nụ cười luôn nở trên môi, một cái miệng nói không biết mệt, mắt lúng liếng và sáng ngời, không ai biết cô lại thích những thứ “xưa” như thế. Liếc nhìn lịch, mai là ngày thi 2 môn cuối, quyết định đi học bài vậy. Ngán ngẩm nhìn đống vở cứ chất chồng lên, rồi nghĩ đến còn 7 tháng nữa vào kì thi Đại học. Ôi!

Sáng sớm, trời cứ lạnh gai người. Nắng hanh hao xuyên qua ô cửa sổ nhỏ khép hờ, lọt qua các nhành lá cỏ khô còn ướt sương đêm. Bỗng bật khóc. Cô thấy tim mình gai góc quá, và có một điều cô luôn tránh nghĩ đến, đó là nỗi nhớ anh. Chợt chuông điện thoại reo. Giọng Quân đang vui mừng bỗng thảng thốt khi phát hiện ra giọng Nhi còn nghẹn nước.


- Em sao thế?


- À, mơ không tốt thôi ạ.


- Em ăn gì chưa? Đi ăn sáng nhé, rồi anh đưa em đến thư viện.


- Vâng. Em đang học bài, nhưng không vào gì cả. Chắc tại đói quá.


- Ừ, em xuống đi, anh đang ở cửa nhà em rồi.

Nhi thốt lên một tiếng “ơ” khẽ trước khi Quân tắt máy.

- Cô bé của anh, sao lại khóc kìa.


- Gì?! Ai là của anh cơ?


Nhi chun mũi cười toe, Quân nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi gò má cô.

 

*
Quân.

Tôi không còn nhớ nổi mình đã lau nước mắt cho em bao nhiêu lần, đếm xem mỗi lần khóc em sẽ cười bao nhiêu cái. Nhi của tôi, cô bé sắp 17 tuổi yêu nhạc đồng quê, nhạc cổ điển và những bản Ballad. Cô bé nhỏ xíu 1m5, đôi mắt biết cười luôn ngấn nước, tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp em, tôi đã bị hút bởi đôi mắt ấy. Như thể đến bên em thật dễ dàng, nhưng không thể chạm được vào em. Đôi mắt ấy, khi nhìn vào, tôi có cảm giác trái tim mình ngỡ ngàng. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi đã muốn được bảo vệ em.

Nhi của tôi, một cô bé kì lạ, yêu hoa và thích những gì thuộc về màu xanh biển. Em từng nói em có hai màu xanh nước biển trong đời, một là tôi, và một là… Việt. Tim tôi âm thầm nhói lên mỗi lần nhắc đến hắn.

Để em lại thư viện đọc sách, tôi đến trường. Luôn là như vậy, tan học tôi qua đón em về. Gió sáng tạt vào mặt tôi rát quá. Trên đường đi, em đã vô tình nhắc đến Việt. Một phần con người tôi đông cứng lại. Em đang ngồi sau ôm tôi, vậy mà cảm giác như em không hề chạm vào tôi vậy. Tôi là bông hoa lan nhỏ, em như một chú bướm xinh đẹp mỗi ngày đến hút mật ngọt rồi bay đi.

Liệu có bao giờ em tự hỏi mật ngọt trong tôi hình thành từ trái tim yêu em âm thầm bình lặng?

Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

*
Việt.

10 giờ sáng, tỉnh dậy sau cơn say tối qua, cuộc vui sinh nhật linh đình quá, lâu lắm rồi tôi mới được uống nhiều như vậy. Nhức đầu quá, chỉ muốn lăn ra ngủ tiếp. Mọi người đi vắng hết rồi, cũng chẳng còn thấy tiếng cười của em lanh lảnh quanh đây. Bất giác tôi cười, nhớ đến mỗi lần đi uống rượu về, tôi không về nhà luôn mà thường về nhà em, ôm em. Mỗi lần như thế em thường nói: “Anh sao thế?” Hỏi vậy thôi, em lại dụi đầu vào ngực tôi.

Tôi yêu Nhi là vậy. Một sinh viên Bách Khoa năm ba, tôi sa vào những cuộc chơi không hồi kết. Sau mỗi cuộc chơi thâu đêm mệt nhoài ầm ĩ, tôi lại tìm đến em. Em là nơi êm đềm, một cơn gió đông nhẹ nhàng thêm một chút nắng lung linh. Em kì lạ đến mức tôi không hiểu nổi. Em cười thật nhiều, nhưng không phải cười một cách ồn ào vô vị, mà là mỉm cười, thật tươi và sống động. Trong ánh nhìn, bao giờ cũng gửi gắm đi một điều gì đó, đôi khi là niềm vui bất chợt, đôi khi là tình yêu sâu lắng dành cho tôi, đôi khi lại là sự tổn thương sâu đọng, đáng yêu như thể một đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng mẹ nó không cho vậy.

Tôi thích ôm Nhi, cô ấy nhỏ xíu trong tay tôi. Nhi giống như một nhánh cỏ dại, âm thầm chấp nhận đi bên cuộc đời tôi, vươn lên ngay cả khi mảnh đất đã khô cằn. Có điều, tôi chưa bao giờ thấy em khóc.

Tôi quen Nhi qua một người bạn, sau đó là đi chơi. Chúng tôi có nụ hôn đầu tiên vào chính hôm đó, tất cả chỉ là nhờ một trò chơi. Em tung xúc xắc, tôi chọn chẵn, em thích lẻ, em ra điều kiện “Ai thua sẽ phải hôn người thắng”. Tôi bất ngờ khi nghe em nói vậy. Rồi chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu bình thường như bao người khác. Tôi yêu Nhi bởi sự nhẹ nhàng sâu lắng, Nhi không xinh nhưng rất duyên, em thường nghiêng đầu khi nghe tôi kể chuyện, lay khẽ đôi vai khi nghe tôi hát, và thường đưa tay lên khóe mắt tôi rồi mỉm cười.

Sáu tháng yêu nhau, tôi cố yêu em hết mình. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra có người khác đưa đón em đi học, còn đi chơi nữa. Đợt đó tôi ốm nặng, gia đình xảy ra chuyện khiến tôi không thể đi học, cũng không thể ra khỏi nhà, đồng nghĩa với việc em phải tự đi một mình. Nửa tháng không gặp nhau, tôi như phát điên lên mỗi lần nghĩ đến em. Để rồi khi nghe em thú nhận rằng đúng là em vì không muốn phải đi bộ nên đã nhờ người đưa đi đón về. Nếu chỉ vậy thôi thì tôi đã không nổi khùng lên. 20/10, có hai người nói thích em, hoa và quà, cả thiệp với những lời lẽ tình cảm nữa. Ghen tuông, sự mệt mỏi vì vẫn còn sốt, gia đình nặng nề, thêm cả em nữa. Tôi luôn nghĩ em là một chốn bình yên để tôi dừng chân mỗi ngày, vậy mà cuối cùng em cũng “giống như người đó!”.

Bải hoải nghĩ về Thu, mối tình đầu hai năm đã kết thúc của tôi. Lần đầu tiên tôi biết yêu chân thành, chân thành đến ngốc nghếch. Thu là người đầu tiên khiến tôi bật khóc. Nhưng giữa tôi và Thu có quá nhiều mệt mỏi, tôi không thể đáp ứng những nhu cầu của cô ấy. Ngày Thu nói chia tay là ngày tôi không bao giờ nghĩ tới. Tôi níu kéo nhưng vô vọng, Thu đã đi theo một cuộc tình mới. Trong tâm hồn tôi, một sự tổn thương lớn đang hình thành. So sánh Nhi và Thu, tôi tức tối như muốn đạp đổ mọi thứ. Tôi đã không tha thứ cho Nhi, nhất quyết ra đi cho dù tôi biết mình không nên làm tổn thương trái tim bé nhỏ ấy. Có lẽ tôi lớn, nhưng trái tim tôi không đủ bao dung để yêu thương thêm một trái tim trót lỡ nhịp vì người khác một lần.

“… Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại…” Bài hát Nhi hay hát cho tôi nghe cứ vang lên, nhưng giờ đây, cũng giống như bài hát ấy, họ đã không thể về bên nhau.

Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

 

Quân tan học, vội vàng ra lấy xe đón Nhi. Đứng từ bên đường, Quân nhìn thấy Nhi, cô đang cười, ánh nắng vàng khẽ xuyên qua mái tóc cô nâu tuyền bay bay. Một cơn gió đông vội ghé qua làm Nhi hơi rùng mình. Sau khi leo lên xe, Nhi lại thao thao bất tuyệt về câu chuyện hôm nay cô đọc. Gạt chân chống xe, Quân xoa xoa vào má Nhi, nhẹ nhàng nói:


- Em lạnh kìa. Vào đây uống nước rồi ăn một chút đi. Anh sẽ đưa em về nhà sớm.


Mắt Nhi mở to. Quân chợt nhận ra trong cái mở to tròn ấy thoáng nét u tịch thăm thẳm, dường như nó ngấn nước, nhưng vì một lí do nào đó của lí trí mà dòng nước ấy bị ngăn không chảy ra. Quân không bỏ qua bất kì nét thay đổi nào trên khuôn mặt Nhi, anh lo lắng khi thấy cô cười và ngoan ngoãn bước xuống xe vào quán.


Trưa trên hồ Tây vắng lặng. Café Zen cửa sổ hướng ra mặt hồ trong xanh, bản Ballad du dương vang lên làm không khí càng lãng mạn. Nhi nhìn ra xa xăm, một nơi mà Quân không thể định vị được nó nằm ở đâu trên mặt hồ kia.


- Nhìn em kìa, ăn đi, nguội hết rồi. Cả uống nữa, dạo này em gầy quá.


Rồi anh đưa tay lên má cô, lau một giọt nước mắt vừa vội vàng rơi xuống.


- Đây là nơi đầu tiên em và Việt ngồi trong ngày đi chơi đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên.


Sáu tháng trôi qua, nơi đây vẫn thế. Đây là nơi Việt kể cho Nhi nghe về mối tình đầu tiên của Anh và chị Thu. Cho đến tận bây giờ, Nhi chưa từng một lần ghét Thu, thậm chí còn quý chị ấy nữa. Cũng có lần Việt hỏi tại sao, Nhi chỉ nói: “Đơn giản lắm, vì khi yêu một ai đó, em sẽ yêu tất cả những người mà họ yêu”.

Cũng chính hôm đó, Nhi biết mình yêu Việt. Nghe anh kể về Thu, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, dõi nhìn Nhi nhưng dường như đang nhìn vào một cõi nào đó xa xăm hơn thế. Việt luôn gọi Thu là “cô ấy” hoặc là “em ấy”. Đó là lí do đầu tiên khiến Nhi yêu Việt. Cô nhận thấy một sự tôn trọng và yêu thương sâu nặng của Việt với chị. Và thật ngốc nghếch, cô cũng muốn mình được Việt gọi như thế khi Anh kể về cô với người đến sau. Chấp nhận yêu Việt, là đồng nghĩa với việc chấp nhận một sự thật: Đối với Việt, tình cảm dành cho Thu sẽ không bao giờ hết!


- Anh xin lỗi. Anh không biết…


Nhi đưa tay lên khóe mắt Quân.


- Việt rất hay cười. Anh ấy cười có khóe mắt dài lắm.


Choàng tay qua người Nhi, Quân giấu một giọt nước mắt chợt ứa ra khi con tim không còn đủ sức để thắt lại. Quân biết, anh đã vô tình làm dấy lên trong lòng Nhi một nỗi đau, một hình ảnh của một con người thậm chí chưa một lần được lau nước mắt cho cô.


23 giờ 00’. “Cô bé của anh, ngủ ngoan nhé!”


Ảnh minh hoạ: Raysoda.com

 

Nhi đóng điện thoại, không trả lời tin nhắn của Quân. Cứ vậy, một tuần trôi qua, kể từ cái tin nhắn không được hồi âm đó, Quân mất tích. Nhi cảm thấy trống trải vô cùng. Vẫn là những giấc mơ về Việt, khi thức dậy người mệt nhoài và gối đẫm nước. Một tuần rồi Nhi tự đi học, tự đến thư viện. Thoáng thấy một bông hoa lan nào đó rơi xuống, Nhi nhặt lên. Tên cô là Hoàng Lan Nhi – bông hoa Hoàng Lan nhỏ. Nhi khẽ mỉm cười nhớ đến Quân, anh vẫn bảo anh thích hoa lan nhất. Anh thường đưa Nhi lên đường Phan Đình Phùng ngửi mùi hoa lan.


Ngồi trong thư viện cô cứ nghĩ đến Quân. Rõ ràng sự vắng mặt của anh làm Nhi thấy thiếu một “màu xanh biển” bình lặng. Bất giác nhận ra suốt 10 phút mình cứ đọc đi đọc lại một dòng chữ, cô thở dài gập cuốn sách lại. Bước xuống bậc thềm thư viện, cô nhắn tin cho Quân. Lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh. “Anh ơi…”. Nội dung tin nhắn chỉ có thế. Có tiếng thở dài khẽ vang lên. Nhi nhìn lên, Quân đang đứng đó nhìn Nhi, khuôn mặt anh không cười, không có cảm xúc, thậm chí còn như không hề muốn nói với Nhi lời nào nữa. Cả hai im lặng, Nhi chỉ trèo lên xe, Quân cứ thế phóng đi, gió đông rít qua tai buốt nhói hơn mọi lần. Dừng xe trước quán café nhỏ màu trắng nằm khiêm tốn ven hồ Tây, Quân dắt Nhi vào. Suốt một giờ cả hai cùng không nói. Có lẽ là không muốn nói gì, hoặc có nhưng không biết bắt đầu thế nào cho tự nhiên cả.


- Anh ơi…


- Nhi này, em đang buồn phải không?


- Sao anh lại hỏi vậy?


- Hãy để anh mãi lau nước mắt cho em. Đôi mắt em tuy thông minh nhưng sao buồn quá. Anh không biết mình lau nước mắt cho em đến n lần, nhớ em cười đuôi mắt em sâu và dài, nhớ em hay chun mũi mỗi lần anh nói em là của anh, nhớ em không thích ăn đồ ăn nặng bụng mỗi sáng, nhớ em dịu dàng cúi xuống nhặt một bông hoa lan… Anh thích em gọi anh là “màu xanh biển”…


Giọt nước mắt đầu tiên của Nhi rơi xuống cùng lúc với câu “Anh yêu em” Quân vừa nói. Rồi nơi đây, có bao giờ lần thứ hai lại bắt đầu?

“Dường như là vẫn thế anh không trở lại, mãi mãi là như thế em không trẻ lại…”

Nhi nhìn Quân, thoáng thấy trong mắt anh một xúc cảm nào đó vỡ òa.

 

* Gửi từ email Hoàng Lan - b0nne.baby_92

Ý kiến bạn đọc

truyện này khiến mình thấy hơi bực mình, với nhân vật Nhi, vì cô bé này "mập mờ" quá, mà mình vốn rất ko thích cái sự nhập nhằng. Nhưng mình thích nhân vật tên Quân, hj. Rất chân thành!

,
Lynk, Hà Nội, gửi lúc 01/01/2010 22:16:38

cảm xúc ngày hôm ấy trở lại, tình yêu đăù thật mong manh và làm gì để có thể buộc chặt nó? Hãy tin, không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu!

,
mis_dinh, hp_noi yeu dau, gửi lúc 30/12/2009 09:09:13

"cô gái đến từ hôm qua" ....luôn là nhg hòai niệm xót xa

,
mytime, gửi lúc 29/12/2009 20:09:16

Con duong em di khong co anh sao chenh venh the...

,
Truc Quynh, Ha Noi, gửi lúc 29/12/2009 15:10:53

tình yêu là gì mà khiến người ta từ bỏ và chấp nhận dễ dàng đến thế, đôi khi kết thúc cũng khiến cho người ta đau khổ và bắt đầu khiễn cho người ta hạnh phúc...Hãy đi theo tiếng gọi của chính trái tim mình có lẽ đó mới là tình yêu thật sự tình yêu sinh ra từ chính trái tim biết yêu thật lòng.

,
Mai Trang, Ha giang, gửi lúc 29/12/2009 14:52:35

"… Tình yêu đầu rời xa dư âm để lại…” ? Có ai biết tên bài hát ko? nói cho mình bit vơi

,
keo., gửi lúc 29/12/2009 14:16:28

Không hiểu và cũng không biết ... ngoài kia có bao nhiêu người đã từng đổ vỡ , đã từng rời xa mối tình đầu của mình ? Khi đã rời xa nó rồi , có người đã rất đau khổ và cũng có người coi đó như 1 điều bình thường ... Nhưng chả phải từ lúc còn yêu mối tình đầu đó , ai cũng mong nó thật lâu bền hay sao !?! Giá trị của tình yêu cùng với tất cả dư vị ngọt ngào và đớn đau mà nó mang lại thật không thể đo đếm được ....
Mong ai đã yêu cũng sẽ được yêu lại !! Hạnh phúc !!

,
Hoàng Yến , Hà Nội , gửi lúc 28/12/2009 22:51:19

Em nói rằng muốn giữ cái cảm giác muốn được yêu anh. Vậy cảm giác đó là thật hay giả tạo. Xa rồi, mối tình đầu.

,
ineedyou_QT, HN, gửi lúc 28/12/2009 22:35:47

""Cô gái đến từ ngày hôm qua..."" bài hát tôi nghe và rơi nước mắt khi nghĩ đến em...
truyện khá quen thuộc nhưng vẫn để lại cho tôi những cảm xúc ...một cảm xúc rất cũ..

,
sơn tùng, gửi lúc 28/12/2009 20:45:53

y ngia lam anh chi a.,chung em cung dang trong bo` vuc nhu the, co le ty cua anh chi jong ty cua bon em wa
bon em cung nhu the thoi,hehe chak co the vi bai viet vi` cau chuyen cua anh chi
co ay da hjeu em
va hjeu ty cua em ntn voi co ay
va that la may man
khi co ay da noi em yeu anh
em vui lam
em cam on anh chi nhe""

,
dang van duong, nha trang, gửi lúc 28/12/2009 20:08:29

"Lớp 12, chỉ còn 7 tháng nữa là thi ĐH". Có lẽ Nhi nên tập trung vào công việc chính của mình là học tập thì tốt hơn!

,
KN NH, VN, gửi lúc 28/12/2009 19:40:36

mien man mot noi nho.................

,
hoang ngan, gửi lúc 28/12/2009 17:29:23

Phai! tinh yeu luon la noi buon va all nhung dieu do deu lam cho nhubg nguoi yeu luon chim troing vo vong va su ich ky cua doi thuong.co fai co be 17 tuoi luon hien huu trong noi buon va su khinh thuong cua be ban .....anh se mai van o ben em va con duong em di se mai co bong hinh cua anh.gio nay o noi do em co con nho den anh ko ??va tinh cam do chac cung se tieu tan nhu nhung boing tuyet nhi ??? chuc NHI co nhung niem vui noi su vo vong va tinh cam yeu thuoing noi chan troi mo uoc
.

,
HOANG SON , KOREA, gửi lúc 28/12/2009 16:20:20

Tình yêu là khi vuột mất cái quý giá nhất rồi mới thấy được mình cần nó bao nhiêu. khi xa rồi mới nhớ mình vẫn còn yêu người đó...

,
quyen, gửi lúc 28/12/2009 15:54:21

Vừa đọc vừa thấy sống lưng lành lạnh, cảm xúc cứ chợt ùa về

,
hclv, gửi lúc 28/12/2009 10:50:36

khó .. bắt đầu lại...

,
quynhtrinh, HN, gửi lúc 28/12/2009 10:33:55

tình yêu là một trò chơi đuổi bắt. Cứ vòng vo mãi ko có hồi kết .. Đôi khi lý trí bảo yêu nhưng trái tim ko hề có cảm xúc. Đôi khi cảm xúc rằng sẽ yêu, nhưng lý trí bảo ko được yêu ..


,
hà thanh, gửi lúc 28/12/2009 10:33:19

tình yêu là một trò chơi đuổi bắt. Cứ vòng vo mãi ko có hồi kết .. Đôi khi lý trí bảo yêu nhưng trái tim ko hề có cảm xúc. Đôi khi cảm xúc rằng sẽ yêu, nhưng lý trí bảo ko được yêu ..


,
hà thanh, gửi lúc 28/12/2009 10:29:25

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top