Rao bán lãng quên
2015-08-11 09:07
Tác giả:
Nơi đâu mua được nụ cười và những niềm vui?
Nơi đâu bán đi nỗi nhớ và sự lãng quên?
Giữa cái nắng gay gắt, chói chang. Mặt đường như bốc hỏa. Tôi đi đầu trần, mồ hôi nhỏ giọt hai bên thái dương. Tôi đi tìm một nơi có thể bán hết tất cả những nỗi nhớ trong lòng mình. Như thế rồi lòng tôi sẽ an yên trở lại. Tôi đã đi ba ngày ba đêm mà vẫn không tìm thấy. Đến khi rẽ vào một thị trấn lạ hoắc – thị trấn của những nụ cười. Tôi bắt gặp những con người ấy, họ luôn cười tươi và dường như chẳng có lấy cơn muộn phiền nào. Tôi nhìn họ, họ nhìn tôi như người đến từ một thế giới khác vậy. Ừ phải, tôi đến từ nơi khác, vẻ mặt tôi lầm lì, buồn bã không giống như những gương mặt tươi như hoa mới nở kia.
Tôi đặt chân vào một cửa hàng sang trọng. Ông chủ là một người đàn ông trung niên, nụ cười luôn giữ trên môi. Thấy tôi, ông niềm nở.
“Cháu cần gì?”
Tôi rụt rè. “Dạ… cháu… cháu muốn bán nỗi nhớ và sự lãng quên.”
Ông vỗ trán. “Ồ, vậy là ta không thể giúp cháu rồi, ở cửa hàng ta chỉ có nụ cười thôi cháu à. Cháu đến nơi khác thử xem nhé!”
Tôi ủ dột rời cửa hàng Nụ Cười. Tôi ngửa mặt nhìn trời, bóng nắng chiếu vào mắt tôi chói lóa. Khẽ nhíu lông mày, tôi quay gót, nhất định phải tìm cho ra nơi có thể bán được sự lãng quên. Đi thêm một phần tư đoạn đường, tôi trông thấy cửa hàng hai tầng, lớp kính bên ngoài trong suốt như pha lê. Nghĩ một chút, tôi dè dặt bước vào. Cô gái trẻ tươi cười đón khách. Cũng như lần trước, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, cô gái mỉm cười lắc nhẹ đầu.
“Chẳng có ai bán đi những lãng quên của mình đâu cậu ạ!”
“Sao không thể?” Tôi ngơ ngác.
“Đến một lúc cậu sẽ hiểu ra, bán hay xóa đi những lãng quên sẽ khiến cậu càng thêm nhớ vì không ai bán những thứ đó bằng… tiền. Thay vì quên, cậu hãy nghĩ đến những niềm vui lúc hai cậu còn gần nhau.”
“…”
“Hãy tự hỏi chính mình, cậu có thật sự muốn quên? Nếu có câu trả lời, cậu hãy tới đây, tớ sẽ mua giùm cậu những lãng quên. Tớ hứa.”
Tôi ngồi bệt dưới gốc cây dẻ, suy nghĩ mông lung. Khánh là một hồi ức đẹp, khó có thể lãng quên. Nhưng Khánh giờ không còn bên tôi nữa, Khánh thuộc về người khác, tôi nhớ thì được ích gì. Tôi muốn quên cậu ngay tức khắc. Tôi không muốn suốt ngày dằn vặt với chính nỗi nhớ của mình. Ngày cũng như đêm, tôi không thể dứt ra khỏi ký ức. Tôi chẳng làm được việc gì ngoài việc nhớ cậu ta. Tôi cũng muốn giải thoát bản thân đấy chứ. Nhưng làm sao để mua lại nụ cười ngày xưa khi tôi chưa bán xong những lãng quên?
Một ngày mùa đông giá rét, Khánh chợt hỏi tôi.
“Cậu có tiền không?”
“Chi vậy, cậu cần mua gì à?”
“Tớ muốn mua sự bình yên.”
Tôi hơi sững lại. Từ ngày gia đình Khánh chia hai, ba mẹ cậu, mỗi người sống một nơi, họ xem như Khánh chưa hề tồn tại. Khánh sống một mình trong căn phòng rộng mênh mông, không ai làm phiền hay quấy rầy nhưng cậu chưa có phút giây nào bình yên, trong lòng cậu luôn có những cơn giông xâm chiếm. Cuộc sống một mình khiến cậu thấy cô độc. Cậu cần lắm một bàn tay của cha, của mẹ nhưng họ chưa bao giờ hiểu cậu. Mỗi tháng, cha mẹ Khánh gửi vào tài khoản cậu một số tiền rất lớn để cậu tự do tiêu xài thoải mái. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng giờ Khánh cần tiền để mua sự bình yên trong tâm hồn. Tôi chiều theo ý cậu.
Ngày cuối cùng của mùa đông, tôi nói, xoa xoa hai đầu gối.
“Cậu thấy đấy, chúng ta đã đi nhiều nơi mà chẳng có ai bán sự bình yên cả.”
“Giờ phải làm sao, tớ không muốn sống như thế này, tớ thấy mình lẻ loi quá. Không ai cần tớ.”
Tôi muốn nói “Tớ cần cậu” nhưng vào phút chót, tôi đổi ý và câu thốt ra từ miệng tôi là.
“Cha mẹ cậu li dị, điều đó có nghiêm trọng lắm không? Họ vẫn ở trong thành phố này mà, nếu cậu muốn cậu có thể đi thăm họ, mỗi ngày. Cha mẹ cậu vẫn gửi tiền đều đặn cho cậu chứng tỏ là họ luôn nghĩ đến cậu.”
“Nhưng thứ tớ cần là bữa cơm cùng nhau chứ đâu phải là những đồng tiền lạnh lẽo kia đâu.”
“Hãy cứ nghĩ rằng họ có nỗi khổ gì đó. Cha mẹ đã hy sinh vì chúng ta quá nhiều, đã đến lúc cho họ một khoảng không gian riêng tư. Tại sao ta cứ nghĩ đến việc được nhận mà không nghĩ đến việc phải cho đi? Bình yên có lẽ là khi những người thân yêu của chúng ta được sống an vui. Cậu không thấy thế sao?”
Rất lâu sau, Khánh đột nhiên đứng phắt dậy.
“Ừ, cậu nói đúng. Tớ biết mình phải làm gì rồi. Cảm ơn cậu nhé!”
Lòng tôi bỗng thấy vui vui. Thì ra đây mới là hạnh phúc. Những ngày sau đó dường như ấm hơn. Mùa đông bớt lạnh. Khánh đến thăm cha mẹ mình. Cậu chỉ đứng từ xa mà nhìn rồi lặng lẽ ra về. Mỗi lần về, sắc mặt cậu nhiều biến đổi. Lúc vui, lúc buồn. Cậu tâm sự muốn chạy lại gần ôm họ lấy một cái hoặc chí ít là gọi “Ba ơi, mẹ ơi” nhưng những điều đó cậu đã không làm. Yêu thương không cần phải phô bày, thầm kín nhưng thật lòng là được rồi. Tôi an ủi Khánh như thế. Cậu nhoẻn miệng cười. Tôi cũng cười. Bình yên là đây.
Xuân sang. Nắng ươm vàng trải dài khắp phố phường. Đi đến đâu cũng thấy sắc hoa lung linh, thắm tươi. Những ngày qua có Khánh kề bên, với tôi giống như một giấc mộng đẹp. Như khu vườn rạng ngời, ong bướm lượn quanh. Như nắng mai chiếu rọi, len qua từng dòng hoài niệm. Và những dấu yêu ấp ủ trong lòng bấy lâu, tôi sẽ phải nói ra, để Khánh biết tôi nghĩ gì về cậu. Kết quả là một câu tạm biệt hay một cái lắc đầu với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Tôi hẹn Khánh đến Heaven café. Tôi ngạc nhiên khi cậu xuất hiện. Nếu cậu đi một mình thì không có gì phải kinh ngạc còn đằng nay bên cạnh cậu còn có… Trang. Trang là hoa khôi lớp tôi.
“Bọn tớ có tin vui muốn báo cho cậu nè.” Khánh nói, giọng bí hiểm.
Tôi hồi hộp. “Tin gì vậy?”
Khánh nắm trọn bàn tay Trang. “Bọn tớ chính thức quen nhau.”
Tôi đã đoán đúng những suy nghĩ trong lòng, chỉ là hơi bất ngờ. Có lẽ thời qian vừa qua là do tôi ngộ nhận. Sự quan tâm ai đó không hẳn là tình yêu. Tôi bảo có việc rồi nhanh chóng rời Heaven. Tôi lang thang giữa biển người. Mỏi mệt, tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát và lạ hoắc lạ huơ. Ai đó đẩy cửa vào và mang cho tôi ly trà hoa cúc. Đó là cô gái đã từng bảo tôi đừng bán những nỗi nhớ và lãng quên.
“Ơ… là cậu à?” Tôi thấy khó hiểu.
Cô gái giải thích. “Tớ thấy cậu nằm ngủ ở dưới gốc cây dẻ, tưởng cậu bị gì nên tớ đem cậu về đây. Yên tâm đi, là nhà của mình.”
Tôi nhìn quanh. “Ba mẹ cậu đâu?”
“Không có.”
Tôi lấy làm lạ lắm. Cô ấy nói về người thân, gia đình bằng một vẻ thản nhiên. Cô mỉm cười.
“Tớ hiểu cậu nghĩ gì nhưng trước hết cậu hãy uống ly trà này đi đã rồi từ từ tớ kể cho cậu nghe.”
Tôi cầm ly trà hớp một ngụm và sẵn sàng chờ cô kể.
“Thật ra tớ là một linh hồn.”
Tôi ngỡ ngàng.
“Tớ chết vì tai nạn giao thông. Sự ra đi của tớ khiến người nhà tớ đau lòng và anh ấy – người tớ thương – đã đau buồn suốt mấy tháng. Tớ không muốn nhìn anh ấy như vậy nên tớ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh ấy, bảo rằng “Hãy quên em đi”. Anh ấy nói làm không được. Tớ nói “Nếu thế thì hãy tiếp tục đứng lên và cấm anh không được buồn nữa.” Anh ấy nghe lời tớ, thôi buồn, thôi đau. Như thế này này, không dễ dàng gì để quên một người mà mình yêu sâu sắc. Giữ họ trong một góc trái tim là được rồi. Không ai bắt mình phải quên những điều đẹp đẽ nhất. Cậu và anh chàng kia ít nhất còn ở cùng một thành phố, còn tớ và anh ấy… vĩnh viễn xa nhau… mãi mãi không thể gặp lại… Người đi rồi, dù là nơi khác hay thế giới bên kia, không có nghĩa là ta phải bắt buộc lãng quên họ.”
Tôi ngậm ngùi khi nghe xong câu chuyện bi thương của cô gái, định lên tiếng nói vài lời giúp cô vui nhưng cô gái như làn sương mỏng biến mất. Tôi trở về căn phòng… của mình. Không có gốc cây hạt dẻ, không có thị trấn Nụ Cười nào cả. Hóa ra tôi vừa trải qua những giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ về Khánh, giấc mơ về bài học của sự lãng quên và linh hồn cô gái kia giúp tôi nhận ra một điều: Bên cạnh niềm vui là những nỗi nhớ chưa kịp gửi, bên cạnh những nụ cười không hề tồn tại thứ gọi là “lãng quên”. Cũng giống như hạnh phúc luôn song hành cùng khổ đau.
Khánh là một hồi ức đẹp, là người mang đến tôi những tiếng cười, là người tôi thấy vui khi nghĩ đến. Tại sao tôi phải quên cậu trong khi kỷ niệm là vô tận? Cuộc sống này nếu chỉ có niềm vui hoặc nỗi buồn không thôi, như vậy chẳng phải nhạt nhẽo và rất vô vị hay sao. Từ giờ tôi sẽ không cố quên ai đó đã làm cho tôi khóc. Vì nỗi nhớ ấy, tôi chỉ dành cho một người.
© Quách Thái Di – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu